"Tiểu Nhu, làm sao tới bây giờ cháu mới chịu tới thăm ta? Một mình ta ở nhà thật là nhàm chán." Thiếu phụ đi tới bên người Thủy Băng Nhu ai oán nói. "Ah. . . . . . Đây là tiểu bảo bảo của cháu sao?" Thiếu phụ nhìn thấy trong ngực Thủy Băng Nhu ôm một đúa nhỏ đáng yêu, vui mừng hỏi.
"Ha ha ha. . . . . . Đúng ạ, thời gian trước phải ở cữ, cho nên đến bây giờ mới đến thăm bác gái được, bác gái sẽ không trách cháu chứ? Chỉ là nhìn tình hình này, hình như là cháu đã quấy rầy bác gái và bác quản gia bồi dưỡng tình cảm." Thủy Băng Nhu trêu ghẹo, mắt ánh mắt cũng theo đó mập mờ ngắm tới ngắm lui qua lại trên hai người bọn họ.
"Cháu đang nói bậy bạ gì đó nha?" Thiếu phụ đỏ mặt nói, cực kỳ giống hơn cô gái nhỏ 20 tuổi thẹn thùng.
"Cho ta bế tiểu bảo bảo một chút." Thiếu phụ đưa tay qua mong đợi nói, đứa bé thật đáng yêu, người mẹ xinh đẹp như thế, không biết cha của cậu bé dáng dấp ra sao, chỉ là Tiểu Phong có nói chồng của Tiểu Nhu dáng dấp rất anh tuấn, cùng Tiểu Nhu rất xứng đôi. Nhìn bộ dạng nhu tình của Tiểu Phong đối với Tiểu Nhu, vốn là bà vẫn còn hi vọng Tiểu Nhu có thể làm vợ của con bà, không nghĩ tới chồng của Tiểu Nhu lại tới đem con bé đi, khiến cho người mẹ từ trước tới giờ vẫn luôn mong mỏi có một cô con dâu xứng đôi vừa lứa với con trai anh tuấn của mình như bà có chút mất mác.
Thôi, thôi, thứ trò chơi tình yêu này chính là dựa vào duyên phận, có trách thì trách Tiểu Phong gặp được Tiểu Nhu quá muộn, không làm được cô dâu thì làm bạn cũng đã vẹn toàn lắm rồi, chỉ cần Tiểu Nhu không ngại bà lão này là tốt rồi, thiếu phụ thầm nghĩ.
"Hi hi. . ." Tiểu bảo bảo vừa đến trong ngực Thiếu phụ liền cười vui vẻ, nước miếng từ trong miệng theo khóe miệng chảy xuống, tuy rằng là như thế, lại vẫn không làm cho người ta chán ghét.
"Ha ha ha. . . . . . Cười, cười, tiểu bảo bảo, ta là bà bà, biết không?" Thiếu phụ đùa với bảo bảo trong ngực nói, lúc này gương mặt của bà nhìn rất ngây thơ chất phác, Quản gia ở bên cạnh cưng chìu nhìn bà.
"Đặt tên chưa?" Thiếu phụ cười hỏi.
"Dạ, gọi Hoàng Phu Kỳ." Thủy Băng Nhu cười nói, ban đầu Hoàng Phu Tuyệt đối với tiểu bảo bảo dường như có thành kiến, thường thường kêu tiểu tử thúi, mỗi lần hỏi anh đặt tên gì cho bảo bảo, anh cũng a a ô ô cho qua chuyện, sau đó cô không thể không làm bộ mặt thối hỏi anh đứa bé tên là gì, bất đắc dĩ, anh đành lôi ra một lô một lốc các loại tên, chỉ thiếu chút nữa gọi chó và mèo nữa thôi, cô vẫn nhìn chằm chằm anh, cho đến khi anh nghĩ ra cái tên làm cô hài lòng mới thôi, cuối cùng anh nhốt mình trong thư phòng mất mấy buổi sáng, vui vẻ nói bảo bảo đặt tên là Hoàng Phu Kỳ, “duy xuân chi kỳ, phúc vậy” kết tinh tình yêu của bọn họ nhất định là người cực kỳ có phúc khí trên thế giới.
" Hoàng Phu Kỳ? Hoàng Phu Kỳ, tên rất hay, tên rất hay, đứa bé này là người có phúc khí." Thiếu phụ cười nói, cha của đứa bé rất biết đặt tên.
"Tốt lắm, vào trong nhà nói chuyện đi! Đứng ở chỗ này lâu vậy rồi không mệt mỏi sao?" Quản gia dịu dàng nói với thiếu phụ.
"Không mệt, hiện tại tôi rất vui vẻ, rốt cuộc có tiểu bảo bảo cho tôi ôm, trông cậy vào Tiểu Phong còn không biết phải chờ tới lúc nào thì mới có được đây?" Thiếu phụ nựng nựng đứa nhỏ nói.
"Được, được, em không phải mệt mỏi, nhưng là Tiểu Nhu mới vừa ở cữ được một tháng, bây giờ lại đứng ở đây lâu như vậy cũng có thể mệt mỏi." Quản gia nói.
"Đúng nha, xem cái tính này của tôi, Tiểu Nhu, đi, vào trong nhà ngồi đi." Thiếu phụ ôm tiểu bảo bảo vừa đi vừa nói chuyện.
Qua một lát, họ liền đi vào bên trong phòng khách, Thủy Băng Nhu tùy ý nhìn một chút, nơi này bài biện không có gì khác lúc trước, không có thay đổi bao nhiêu, làm cho người ta cảm giác rất ấm áp.
"Tiểu Nhu, buổi trưa hôm nay ở lại đây ăn cơm rồi hãy về." Thiếu phụ hỏi, bà nhưng rất thích Tiểu Nhu, bà cũng chỉ có một đứa con trai là Tiểu Phong, không có con gái, kể từ khi Tiểu Phong cứu Tiểu Nhu từ trong biển về, mang về nhà, bà cũng rất thích Tiểu Nhu, như lần trước vậy, nhìn dáng vẻ cô ở trước mặt mình ăn như hổ đói bà liền có cảm giác vô cùng thành tựu, trong lòng rất thỏa mãn, bà ngay cả muốn chuyện phiếm một chút cũng chưa có cơ hội, nói gì lần này cũng không thể dễ dàng để Tiểu Nhu về nhà.
"Dạ được ạ, nhưng bác gái ngàn vạn lần không được ghét bỏ cháu ăn nhiều đó." Thủy Băng Nhu nói đùa.
"Cháu ăn hết mình, cứ coi đây như nhà của mình, cháu có ăn sụp nhà cũng không thành vấn đề." Thiếu phụ bất đắc dĩ nói.
Thủy Băng Nhu nghe được lời Thiếu phụ nói, trong lòng cảm động cực kỳ, lại là câu này, “coi đây như nhà của mình”, mặc dù cô không biết cha mẹ của mình là ai, nhưng là bên cạnh luôn là có rất nhiều người cho cô cảm giác ấm áp, ông trời thật đối với cô không tệ.
"Được ạ, vậy cháu sẽ ăn cho thật nhiều." Thủy Băng Nhu cười nói.
"Đúng rồi, tại sao không thấy chồng của cháu cùng tới? Nghe Tiểu Phong nói cậu ta luôn hết sức dính lấy cháu, làm sao sẽ yên tâm để một mình cháu ra ngòai chứ?" Thiếu phụ nghi ngờ hỏi, nếu như chồng của Tiểu Nhu không thương con bé thì..., mình còn có thể kêu Tiểu Phong cưới Tiểu Nhu, nhưng sự thật là chồng Tiểu nhu rất thương con bé, xem ra, Tiểu Phong là nhất định phải chết tâm rồi.
"Cái này. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Anh ấy đi làm." Thủy Băng Nhu không được tự nhiên nói, cô cũng không thể nói chồng của cô dính lấy cô vô cùng chặt, căn bản cũng không cho phép cô di gặp bất kể động vật giống đực nào, dĩ nhiên bao gồm cả đến nhà Đoạn Thừa Phong chơi.
"À, là như vậy sao, hôm nào cậu ấy rãnh rỗi, mời cậu ấy tới nhà ăn cơm." Thiếu phụ nói, đối với chồng của Tiểu Nhu, bà dĩ nhiên vô cùng hi vọng khoản đãi câu ta, huống chi người ta còn là Đại Ân Nhân của công ty mình đấy.
"Phu nhân, có thể chuẩn bị ăn cơm rồi." Một phụ nữ trung tuổi đi tới bên người Thiếu phụ cung kính nói.
"Ừ, vậy thì ăn cơm đi, tìm người đi thư phòng gọi thiếu gia xuống ăn cơm." Thiếu phụ phân phóó.
"Dạ!"Người làm nữ đáp lời lui ra.
"Đi, đi ăn, bảo bảo, cùng mẹ cháu nữa, chúng ta đi ăn cơm."Thiếu phụ ôm bảo bảo cười hì hì đi về phái phòng ăn.
"Ah? Bác gái, tổng giám đốc Đoạn ở nhà sao?" Thủy Băng Nhu đuổi theo bước chân của bà nghi ngờ hỏi, vào lúc này không phải nên ở công ty sao? Thế nào có rãnh rỗi như vậy ở nhà đấy.
"À, ở trong thư phòng, mấy ngày trước mới quen biết một đối tác mới, hai người nói chuyện vô cùng hợp ý, bây giờ đang trong thư phòng trò chuyện, chỉ là đứa bé kia cực kỳ không tệ nha, là một tiểu tử rất anh tuấn ." Thiếu phụ thần bí nói.
Quản gia bên cạnh nghe thấy trong lòng toát ra vị chua, không phải là dáng dấp trẻ tuổi một chút thôi sao, người phụ nữ ông yêu sao mãi cứ khen ngợi ái người kia vậy, nhớ năm đó, ông so với người kia anh tuấn gấp không biết bao nhiêu lần, ở trong lòng Quản gia chua xót thầm nghĩ.
Thủy Băng Nhu cười mà không nói, nhìn biểu tình của Quản gia cùng Thiếu phụ, trong lòng cười nghiêng ngửa, xem ra Quản gia phải là một người rất dễ ghen, ha ha ha. . . . . . Giống Hoàng đại nhân trong nhà cô vậy, động một chút là thích ăn hơi dấm lung tung, hiện tại lại nhớ anh rồi, mới một lát không có gặp anh, cô liền cảm thấy rất rất nhớ, cũng không biết anh có phát hiện cô thừa dịp anh không ở nhà len lén chạy ra ngoài không, nếu phát hiện, không biết liệu có tức giận không.
Thật ra thì lúc này trong lâu đài đã ầm ĩ lật trời, Hoàng Phu Tuyệt chỉ là tới công ty dự họp, sau đó trong lòng vô cùng nhớ tiểu nha đầu của anh, vì vậy, anh cứ như vậy quang minh chánh đại trốn việc về nhà nhìn cái cô gái lúc nào cũng làm cho người ta thần hồn điên đảo kia, ai ngờ vừa về tới nhà căn bản là không thấy bóng dáng kia đâu, hỏi kỹ người dưới mới biết cô gái nhỏ kia thừa dịp anh không ở nhà, to gan chạy đi tới nhà tình địch của anh, khiến anh bị chọc giận gần chết, anh thở phì phò ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh, mọi người giúp việc cũng tự động biến mất, không người nào dám vào lúc này chọc giận ông chủ, nếu không sẽ gặp nạn.
Lại nói trong nhà học Đoạn, Thủy Băng Nhu sau khi nhận lấy bảo bảo từ trong ngực Thiếu phụ sau đó ngồi xuống bên bàn ăn, trong chốc lát, Đoạn Thừa Phong liền dẫn bạn của anh ta đi tới phòng ăn.
"Bác gái, quấy rầy." Một giọng nói trầm thấp từ sau lưng Thủy Băng Nhu truyền đến.
"Không quấy rầy, không quấy rầy, về sau rất mong thường tới nhà chơi, nhanh ngồi xuống ăn cơm, tôi tới giới thiệu một chút, đây là Tiểu Nhu." Thiếu phụ cười híp mắt nói.
"Tiểu Nhu tới rồi." Đoạn Thừa Phong lúc này mới nhìn thấy đối diện mẹ anh còn có một người khác, vui mừng nói, anh đã thật lâu cũng không có nhìn thấy Tiểu Nhu rồi, người đàn ông kia đối với cô nhìn rất chặt.
"Tiểu Nhu?" An Đông Nghê không xác định nhìn bóng lưng quen thuộc trước mắt này hỏi, Tiểu Nhu này không biết có phải là Tiểu Nhu kia hay không
"Đã lâu không gặp." Thủy Băng Nhu ôm bảo bảo xoay đầu lại nói.
"Đã lâu không gặp, đây là?" An Đông Nghê nhìn chăm chú vào đứa nhỏ, chỉa về phía bảo bảo trong ngực cô hỏi.
"Đây là con trai tôi." Thủy Băng Nhu cười nói.
An Đông Nghê chua xót nhìn cô, thì ra là đã sinh bảo bảo, nếu là ban đầu người cô ấy lựa chọn là mình, như vậy vào lúc này, ba của đứa nho chính là mình.
"Ah? Hai người quen nhau sao?" Thiếu phụ nghi ngờ hỏi, nhìn ánh mắt của hai người này giống như quen biết, nhưng nghe nói Tiểu Nhu được bảo hộ vô cùng tốt, vậy cô bế làm sao lại biết An tiểu tử này chứ?
"Trước kia chúng tôi là bạn học." An Đông Nghê nói.
"À, thì ra là bạn học, tốt lắm, chờ một chút trở lại ôn chuyện, hiện tại ăn cơm trước." Thiếu phụ nói, bữa ăn này cơm cứ như vậy trong tiến hành, cơm nước xong, Thủy Băng Nhu cùng An Đông Nghê hàn huyên một chút chuyện phiếm về tình trạng gần đây. Thiếu phụ đối với cô vô cùng nhiệt tình, còn nói cô thường tới chơi một chút.
"Rốt cuộc biết trở về?" Thủy Băng Nhu một bước vào phòng khách lâu đài xong liền nghe được một giọng nói cực kỳ không vui từ trên sa lon truyền tới.
"Ah? Tuyệt, Anh đã về rồi." Thủy Băng Nhu không chút nào phát hiện sự quái dị trong giọng điệu của anh, nghi ngờ hỏi.
Hoàng Phu Tuyệt cực kỳ nhịn xuống cơn giận của mình, anh thật không thể tức giận nổi với cô.
"Anh làm sao vậy?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi, thế nào bộ dáng của anh là lạ.
Hoàng Phu Tuyệt bước nhanh đi tới trước mặt Thủy Băng Nhu, đem lấy tiểu bảo bảo trong ngực cô bộ dạng giống như xách con gà con xách ra ngoài. Trực tiếp ném cho Quản gia, sau đó chặn ngang ôm lấy cô gá nhỏ mà gan lớn này đi lên phòng ngủ trên lầu.
"Nha, Tuyệt,anh muốn làm gì? Làm sao anh có thể đối với bảo bảo như vậy." Thủy Băng Nhu ai oán chỉ trích.
"Câm miệng" Hoàng Phu Tuyệt nạt nhỏ, đều do anh quá cưng chiều cái cô gái nhỏ này rồi, mới để cho cô dám chạy đến nhà tình địch của anh, xem ra anh phải trừng phạt cô thật tốt mới được, để cho cô ba ngày ba đêm không xuống giường được, nhìn cô còn như thế nào đi loạn.
Quản gia ôm tiểu bảo bảo trong ngực đứng ở phòng khách hồi lâu, ai, bảo bảo, có trách thì trách cậu là một đứa con trai, mà cha cậu lại vừa lúc là một cái thùng dấm to, ngay cả dấm của con trai cũng không tha.
Trong chốc lát, trong phòng truyền đến tiếng thở thô gấp của người đàn ông cùng tiếng rên la yêu kiều của người phụ nữ làm người ta nghe mà mặt đỏ tới mang tai.
HOÀN CHÍNH VĂN