Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 97




"Mày đang khinh thường mẹ mày sao?"

"Đâu có! Con đâu phải một thằng ngu đâu!"

"Kế hoạch đêm nay mẹ đã thay mày sắp xếp rồi. Mọi dụng cụ cần thiết cho đêm nay mẹ đã chuẩn bị đầy đủ. Nói trước cho mà biết, mẹ cho mày thời gian đúng ba tháng."

"Ba tháng? Để làm gì?"

"Cho mày đúng ba tháng để mày hoàn thành nhiệm vụ! Mày làm cái gì cũng được, muốn làm cái gì thì làm mẹ cũng không cấm nhưng sau ba tháng mày phải có nghé con, mà một cặp nghé con thì càng tốt."

Nói xong, Lâm Ỷ Phi vỗ đúng năm cái vào một bên mặt của Hàn Cao Lãng, tiếp tục nói.

"Mẹ tin tưởng mày! Nếu như sau ba tháng mày không mang về cho mẹ một nghé con thì tao thiến nhá! Biết chưa? Còn cô gái kia tao trao trả sự tự do. Với lại anh em mày lựa lời với nhau mà bàn bạc việc lấy vợ con đi. Lấy trai hay gái cũng được, miễn sao là tao có con dâu, không phân biệt giới tính. Nếu như anh em chúng mày không tổ chức được một đám cưới hẳn hỏi, sinh cháu cho tao bế ẵm thì hai tụi bay chuẩn bị tâm thế sẵn sàng để lên giường thiến nhá. Tao đẻ đứa khác, oke!"

Hàn Cao Lãng toát mồ hôi lạnh khi nghe mẹ mình giao phó cho một nhiệm vụ.

Anh biết, mẹ anh là một người quyết đoán. Nói được là làm được. Tuyệt đối không có một câu phải nhai đi nhau lại vài lần mới thực hiện được.

Mẹ anh thích là nhích thôi, chẳng có ai gan lớn để ngăn cản lại được.

"Cái này có thể cho con suy nghĩ lại có được không? Chứ ba tháng nó ngắn quá, con sợ mình không làm được."

"Yên tâm! Mẹ đã chuẩn bị đầy đủ rồi! Năm hộp Rocket 1H mẹ đã để sẵn trong phòng của mày, hết thì cứ liên hệ với mẹ, mẹ hỗ trợ từ A đến Z luôn."

Hàn Cao Lãng đơ người.

Anh sực nhớ ra, đêm qua anh đã tức giận vì người phụ nữ của mình coi anh là một thằng yếu sinh lý, đang yên đang lành lại vác một cục nợ về nhà.

Thì ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của mẹ mình, Hàn Cao Lãng tức giận không thể phát tiết.

Vậy là đêm qua anh đã trách nhầm cô gái rồi, lẽ nào việc đó đêm nay lại xảy ra sao?

"Mẹ đã nhét thứ đó vào trong balo của Tử Hạ?"

"Đúng rồi! Vì thế mẹ mới biết con bé ở qua đêm với mày trong biệt thự riêng của mày suốt nửa tháng qua."

Hàn Cao Lãng lúc này chỉ biết giơ tay đầu hàng.

Mẹ của anh quả thực quá cao tay, khiến cho anh không kịp phản ứng để né tránh cú sốc này.

Không cần biết Hàn Cao Lãng có đồng ý hay không, Lâm Ỷ Phi lập tức đứng dậy đến nắm tay Chu Tử Hạ, vui vẻ nói.

"Nào, Hạ Hạ của mẹ! Chúng ta cùng đi ăn bữa tối nào."

"Nhưng mà, còn bác trai cùng với anh ấy thì sao?"

Chu Tử Hạ nhoái người lại, nhìn hai người đàn ông đang quỳ trên sàn.

Lâm Ỷ Phi đẩy lưng Chu Tử Hạ về phía phòng ăn, rối rắm nói.

"Yên tâm! Hai người họ không chết đói đâu, con không cần phải lo lắng quá đâu!"

Thế là một bữa tối gia đình diễn ra trong cảnh ngập nước mắt.

Trong phòng ăn, ai đó được bà mẹ đại nhân gắp thức ăn ngon vào bát, còn tận tình đeo bao bóng tay bóc vỏ tôm cho mà ăn.

Ở phía hiên nhà, có hai người đàn ông quỳ gối, mặt quay ra ngoài sân, ánh mắt thẫn thờ nhìn lên vầng trăng sáng.

Nhìn bát cơm gần nguội với vài miếng thịt kho tàu, Hàn Cao Lãng rưng rưng muốn khóc, ôm mặt thổn thức nghẹn ngào.

"Con cũng muốn được ăn cơm vợ nấu. Tại sao ông trời lại bất công đến như vậy chứ?"

Hàn Cao Tiếp cố gắng nhai nghiền nát miếng thịt kho tàu đã nguội tanh trong miệng, mặt mày ủ rũ trông thiếu sức sống.

"Mày nghĩ tao không muốn chắc!"

Nói xong, ông giương cổ lên cao, cố nuốt miếng thịt xuống bụng, cảm giác chua cay ập đến.

"Mày còn may mắn hơn tao nhiều!"

"...." may mắn hơn ở chỗ nào?

"Tối nay mày còn được ngủ với vợ mày, còn tao thì không biết cuộc đời sẽ trôi về đâu? Ngủ ngoài sofa hay là ngủ trước cổng đây? Tao cũng không có biết nữa! Chỉ tại cái não ngắn của chúng mày cho nên tao mới bị lậy vạ."

Hàn Cao Tiệp muốn lớn giọng lắm rồi, nhưng do quỳ lâu hai đùi gối của ông tê nhức, không còn sức để mà gằn tiếng.

"Đến giờ phút này bố vẫn than vã được sao?"

"Tao không than vã mà tao đang kể khổ!"

"Kể khổ gì tầm này? Con thiết nghĩ nếu như bố còn kể khổ để mẹ nghe thấy thì ngủ ngoài cổng còn nhẹ đó, con còn sợ mẹ bắt bố ngủ giữa bể nước cùng với đàn cá cảnh của bố đấy!"

"Thôi bố ạ mày đấy! Mày tha cho bố đi! Cái mồm của mày thối lắm! Thở câu nào là khắm câu đó! Tốt nhất mày im con mẹ mày đi không ai bảo mày câm đâu!"

Đáng lẽ có một bữa cơm hoành tráng như mọi khi, nào ngờ đâu chỉ vì đồng đội ngu như bò khiến cho bữa cơm trở thành ác mộng: Bữa cơm chan nước mắt.

Đúng lúc này Chu Tử Hạ xuất hiện ở phía sau lưng của hai người, Hàn Cao Tiệp cứ ngỡ vợ mình đang đứng sau lưng, sợ hãi mở lời xin lỗi.

"Vợ à, anh không có ý đó! Em đừng hành hạ anh nữa!"

Chu Tử Hạ nhịn cười, trên tay bưng một khay thức ăn ngon đang còn nóng hổi đến, nói với hai người.

"Thưa bác, là con ạ! Bác gái đã đi tắm rồi!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hàn Cao Lãng lập tực quay người lại, bắt gặp ánh mắt vô tư hồn nhiên của cô gái.

"Hú hồn cái hồn còn nguyên! Tại sao phụ nữ lại xuất hiện một cách thần bí như vậy chứ? Suýt chút nữa khiến thân già này nhập viện vì đột quỵ rồi!"

"Con xin lỗi bác!"

Nói rồi Chu Tử Hạ nửa ngồi nửa quỳ, đặt khay thức ăn trước mặt hai người.

Đây là món cơm chiên cuộn trứng mà cô đã làm để chuẩn bị riêng cho hai người, ngoài ra còn có thêm vào con tôm hùm thái nhỏ, thêm vài phần thức ăn bổ dưỡng nữa.

Hai đĩa cơm đầy ắp đặt trước mặt, Hàn Cao Tiệp vui mừng như trúng vé số, cảm ơn Chu Tử Hạ rồi xúc từng thìa cơm lớn đưa lên miệng, nhai nhồm nhoàm.

Hàn Cao Lãng nhìn cô gái với một ánh mặt lạnh lùng, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ tỏ ra kiêu ngạo.

"Em đang lấy lòng tôi đấy ư?"

"Đâu có, em chỉ lo cho anh thôi!"

"Ai biết được em nghe mẹ bỏ thứ thuốc không lành mạnh vào trong cơm của tôi thì sao?"

Chu Tử Hạ cạn lời, biết anh có lời nói gây khó dễ với mình, cô chỉ biết gượng cười, cố gắng giải thích.

"Anh có thể suy nghĩ tốt hơn được không? Sao em có thể làm trò đùa sau lưng anh được?"

"Nếu như em không bỏ thuốc thì chứng minh xem sao!"

"Anh muốn em chứng minh thế nào?"

"Ăn một thìa cơm trước mặt tôi!"

Chu Tử Hạ cũng không do dự, ngay lập tức xúc một thìa cơm, đưa lên miệng ăn trước mặt người đàn ông.

Nhưng khi cô chưa kịp nhai thức ăn, cái ót của cô bị bàn tay to khoẻ vươn tới bắt lấy, ngay sau đó người đàn ông dùng lực kéo cô về phía trước, toàn thân Chu Tử Hạ mất thăng bằng mà ngã nhào về phía người đàn ông.

Hai tay của Chu Tử Hạ chống trên bả vai vững chắc của người đàn ông, đôi môi mềm mại bị cánh môi của anh bao phủ.

"Ưm... hưm..."

Đầu lưỡi trơn ướt của Hàn Cao Lãng trượt vào bên trong, càn quét những hạt cơm có trong khoang miệng của cô sang miệng của mình, sau đó không ngừng cắn, mút lấy khoé môi của cô gái. Dường như người đàn ông tham lam muốn quét sạch mọi hương vị ngon của cơm đang còn đọng trên chiếc miệng bé nhỏ của Chu Tử Hạ.

"Bây giờ thì tôi đã tin trong cơm thật sự không có thứ vớ vẩn kia! Cơm không chỉ ngon mà nó lại có thêm hương vị khác! Chỉ tội nó không ngon bằng em mà thôi!"

Chiếc thìa bị mất trọng lực tuột khỏi tay của Hàn Cao Tiệp, ông nhếch môi cười khổ một cái.

"Hơ hơ, thằng này khá ấy nhỉ!"

Mặc kệ hai chân của mình đã bị tê cứng, Hàn Cao Tiệp dùng hết sức lực bình sinh có trong người, duỗi thẳng chân đạp mạnh vào mông của Hàn Cao Lãng.

"Bà mẹ mày! Mày coi tao là không khí hay sao mà dám phát cơm chó trước mặt tao hả? Tao bị mày chọc tức đến phát điên rồi đây này, cơm nghẹn trong cổ họng muốn mắc ói!"

Đúng là già rồi cũng không thoát được màn phát cơm chó.

Hàn Cao Tiệp bất lực thở dài, đáng lẽ ông không nên có mặt ở đây! Nếu còn ở đây giờ phút nào e rằng ông bị mắc nghẹn cẩu lương đến chết mất.

Hàn Cao Lãng không bận tâm đến nét mặt phẫn nộ của bố mình, anh cứng đầu mà cưỡng hôn cô gái ngay trước mặt Hàn Cao Tiệp, càng khiến cho ông tức sôi máu lửa.

"Mả cha mày! Biến ngay không tao giết mày ngay tức khắc! Lượn cho nước nó trong!"