Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 7: ĐÊM ĐỊNH MỆNH (H+)




NGƯỜI YÊU CŨ LÀ TÊN CẦM THÚ (7).

Anh rất bất ngờ, phản ứng không kịp khi Chu Tử Hạ thô lỗ đẩy anh ngã ra giường, còn cô thì đè lên người anh, một tay vịn vào vai anh tay còn lại luống cuống cầm lấy vật cứng chen vào nụ hoa mẫn cảm.

Lúc này Cao Lãng mới kịp phản ứng ra hành động của cô, anh vội vàng liền giữ chặt bàn tay đang nắm vật cứng của mình. Anh không ngờ tình cũ của mình không chịu nổi sự kích thích của thuốc, điên cuồng chiếm hữu hệt như một loài lang sói.

"Bình tĩnh nào!"

Anh mỉm cười, đưa tay lên giữ cái ót của cô mà kéo xuống lại gần mặt anh, hôn cô thêm lần nữa, đầu lưỡi ma ranh luồn lách đến mọi ngóc ngách trong khoang miệng, khuất đảo mạnh mẽ, theo bạo thưởng thức vị ngọt mới lạ.

Sau nụ hôn cuồng bạo ấy Chu Tử Hạ dường như bị thiếu dưỡng khí, cô lập tức rời khỏi môi anh, hô hấp dần ổn định.

Cao Lãng nâng cằm cô lên, đối diện với đôi mắt long lanh ngấn lên của cô gái, lòng anh cũng khẽ rung động mà cảm thương thay.

"Chu Tử Hạ, tôi không ngờ em lại có sở thích nằm trên thế này."

Chu Tử Hạ không can tâm nghe lời nói trầm mặc của đối phương, bây giờ cơ thể cô chỉ muốn ăn tươi nuốt sống vật thể cứng rắn kia. Vừng trán thẫm đẫm mồ hôi, vài lọn tóc mai rủ xuống càng tôn lên vẻ mặt xinh xắn tựa như nàng tiên bước ra từ trong tranh.

Cao Lãng giúp cô lau mồ còn đọng lại trên thái dương, ánh mắt anh trở lên hiền hoà khác thời, giọng nói theo đó mà thay đổi, không còn lạnh lùng hay trầm khàn như trước nữa.

"Em có biết bản thân mình đang làm gì không?"

Chu Tử Hạ cắn răng lắc đầu, cô chẳng thiết nghĩ ngẫm gì giờ này, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm đôi mắt mong chờ của người đàn ông.

"Em không bận tâm! Hiện tại em rất khó chịu, khó chịu vô cùng! Nếu như còn nhẫn nhịn thêm giây phút nào nữa chỉ khiến cơ thể em khó chịu đến phát điên. Chẳng phải anh nói tặng cơ thể này cho em sao? Giờ em đang rất cần anh, rất cần..."

Cô chưa nói hết câu thì đã bắt đầu hành động, một tay điều chỉnh con mãnh thú vào cửa hang động, một tay bấu chặt lấy bả vai anh, cắn chặt lấy môi dưới mà hạ mình xuống.

"Á!"

Sau động tác ngồi xuống là tiếng kêu thất thanh thoát ra khỏi cuống họng. Cao Lãng không ngờ cô lại vội vàng đến vậy, anh liền ngồi dậy đưa tay nâng eo cô lên, nụ hoa mẫn cảm lúc này mới ôm được phân nửa vật cứng ấm nóng.

"Đau lắm, phải không?"

Chu Tử Hạ khóc thầm, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, mặt vùi vào hõm vai mà nức nở.

Đau quá...

Cô rất muốn nói cảm giác đau đớn ở dưới hạ thể này cho anh biết, nhưng lại không có từ ngữ nào để có thể diễn tả nổi cái cảm giác cơ thể đột ngột có vật thể lạ xâm nhập vào, phá vỡ vách ngăn cách môi trường bên ngoài với lớp mị thịt mềm mại.

Rất đau, rất tê, rất buốt...

Đau hơn cả đến kỳ đèn đỏ.

Cơn đau buốt bủa vây lấy vùng mẫn cảm rồi từ từ lan toả khắp cơ thể, các dây thần kinh truyền đến các cơ quan tế bào trong cơ thể, rồi chạy thẳng lên đại não.

Toàn thân Chu Tử Hạ run rẩy không ngừng, vật cứng chứa đựng hơi ấm vẫn đang nằm dọc trong cơ thể, chôn vùi sâu trong tầng tầng lớp lớp thịt mềm co bóp lại, càng khiến cho người đàn ông trở nên hưng phấn.

"Ngoan, thả lỏng ra! Từ từ sẽ quen cảm giác này."

Chu Tử Hạ ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ dẫn của Cao Lãng, cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ thả lỏng các cơ bắp. Nhưng vì phía dưới vẫn truyền đến từng trận đau nhức khiến cho cô không dám hạ mình xuống. Cô không biết hành động này đã làm cho dục vọng nguyên thuỷ của người đàn trỗi dậy, hai tay anh đặt bên eo cô bỗng dùng lực nắm chặt lại, không nói một lời nào mà thắt lưng anh nâng lên đồng thời ấn mạnh eo cô ngồi xuống.

"A... hức..."

Lần này vật cứng đã bon chen vào trong lớp mị thịt, xuyên thủng vách ngăn màu trắng ấy. Chút máu đỏ tươi quấn lấy thân vật cứng, vương vất một ít xuống drap giường trắng xoá, tựa hồ như một đoá hoa hồng vươn mình nở rộn giữa bát ngát mênh mông giữa làn tuyết rơi mịt mù.

Nỗi đau nhức bủa vây ấy như đang xé tan hàng vạn dây thần kinh trong tâm trí của cô gái, cảm thấy bản thân mình thật là đê tiện, không giữ được tấm thân trinh tiết qua tuổi đôi mươi.

Lần đầu của cô lại dâng hiến cho người đàn ông, người đó lại là người yêu cũ của cô. Đớn đau thay, cô đánh mất lần đầu của mình vào đúng đêm sinh nhật cô tròn mười tám tuổi, cái tuổi không còn đọng lại sự hồn nhiên ngây thơ nữa mà là cái tuổi tươi đẹp khi bước sang hành trang đời người mới. Cái tuổi trưởng thành lập nghiệp, có lối đi riêng của cuộc sống mình.

Rồi ai cũng sẽ trải qua cái đêm định mệnh đầy hoan lạc và ướt át ấy, cái đêm đầu tiên đánh dấu tấm thân ngọc ngà này đã trao cho một người...

Sự xâm nhập lạ lẫm vẫn cứ ẩn mình trong vách thịt non mềm mại, hoà mình trong những giọt mật dịch nhễu nhão.

Bây giờ vật ấm nóng nằm dọc trong cơ thể của cô, nơi mẫn cảm không chịu nổi sự xâm nhập lạ lẫm này mà không ngừng tiết ra những thứ ướt át thẫm đẫm drap giường.

Chu Tử Hạ ôm chặt lấy cổ của anh, hơi thở gấp gáp bội bề, cơ thể không kiểm soát được cảm xúc trong đáy lòng mà run lên từng đợt, mồ hôi rịn trên trán ướt đẫm vùng tóc tơ.

Cao Lãng dường như thấu hiểu được sự đau đớn tột cùng phía sâu trong cơ thể, anh vuốt ve tấm lưng trần phủ bóng mồ hôi, giọng nói nhẹ nhàng mà gượng gạo an ủi Chu Tử Hạ.

"Đừng quá siết chặt như vậy, mau thả lỏng ra."

Ở tư thế này nơi thần bí siết chặt lấy tiểu huynh đệ khiến cho động tác lên xuống nhịp nhàng của anh trở nên khó khăn. Cao Lãng không thấy người con gái đáp hồi lại mình lập tức đột ngột thay đổi tư thế, đem cô nằm ở dưới còn bản thân mình bao phủ lên cơ thể nhỏ nhắn của cô.

Vào lúc thay đổi tư thế, vất cứng trong hang động chặt hẹp từ từ rút ra khiến cho Chu Tử Hạ cảm thấy trống trải vô cùng. Cô khó chịu mà bật khóc thành tiếng, đưa hai chân lên quắp lấy thắt lưng của anh khiến cho hang động mở rộng, cửa động trơn ướt khiến cho vật cứng trượt sâu vào bên trong, lấp đầy khoảng trống ấy.

Những áng mây đen dần dần di chuyển để lộ ra những tia sáng dịu dàng, ánh trăng dần lên cao chiếu rọi vào ô cửa cửa nọ, soi sáng hai tấm thân trần trụi đang liên kết, nhịp nhàng khăng khít không rời. Càng tạo ra không gian nơi căn phòng nóng hừng hực vì lửa tình, khiến cho vạn vật bên ngoài nhìn vào cũng phải thẹn thùng đến đỏ mặt run chân.

#Ngạn.