Phân tâm của Chu Tử Hạ trùng xuống, trong đầu nghĩ đến người phụ nữ mà cô gặp trong bệnh viện lúc chiều.
Trong đầu cô thầm nghĩ, có khi nào anh trao lần đầu của mình cho người phụ nữ ấy, còn cô chỉ là người đến sau thôi sao?
Hàn Cao Lãng vuốt ve mái tóc của cô, tỏ vẻ ra đang cưng nịnh, yêu chiều.
"Lần đầu của tôi ư?"
Chu Tử Hạ ngoan ngoãn mà gật đầu, ánh mắt háo hức mong chờ nhìn về phía anh.
Nhìn vào đôi mắt biếc long lanh biết hờn ấy, Hàn Cao Lãng nhịn không được mà đưa tay nâng cằm cô lên, mạnh bạo cúi mặt xuống, đặt một nụ hôn đằm thắm lên cánh môi non mềm no đủ của cô.
"Lần đầu của tôi đã dâng hiến làm quà sinh nhật, cái đêm xuân tình em tròn mười tám tuổi ấy. Khi ấy em là người chủ động nằm trên, hay nói cách khác chính em là người cướp sắc."
Chu Tử Hạ bán tín bán nghi, cô không rõ cái đêm sinh nhật đó mình đã bị gì, chỉ nhớ bản thân mình khi đó bị bỏ thuốc, rồi sau đó lăn lộn vài hiệp cùng với người đàn ông. Cô không tin khi đó mình lại là người chủ động, càng không thể tin mình lại là một người cướp sắc như anh nói, cướp đi lần đầu của người đàn ông.
"Nhưng đêm đó, anh cũng cướp đi lần đầu của em mà..."
Chu Tử Hạ nói lí nhí trong cổ họng, tưởng chỉ mình nghe thấy nào ngờ đâu bị anh nghe thấy hết.
"Ý em là không chịu trách nghiệm?"
Hàn Cao Lãng tỏ vẻ đáng thương, chốc nhoáng từ loài lang sói biến thành thú cưng nũng nịu sự vuốt ve cưng chiều từ phía chỉ.
"Anh..."
Hành động của anh khiến cho Chu Tử Hạ sởn gai ốc. Con trai khi nũng nịu lại quá lố như vậy, nhìn không ưa mắt một chút nào.
"Anh tính ôm em đến khi nào? Mẹ đang chờ bữa tối đó nha."
Hàn Cao Lãng cười gian tà một cái: "Cũng phải, dù sao tôi cũng đói rồi."
Chu Tử Hạ khẽ gắt lên, trừng mắt với anh: "Vậy thì buông em ra, để em còn dọn cơm."
Hai tay Hàn Cao Lãng vòng ra sau lưng ôm chặt lấy eo của cô, ghé sát vào tai cô mà nói nhỏ.
"Em hiểu sai ý tôi rồi! Ý tôi là... muốn ăn em!"
Ba chữ cuối ngân thật dài, khiến cho trong lòng Chu Tử Hạ nóng rực như lửa thiêu. Cô đẩy mặt anh ra xa tai mình, gằn giọng nói.
"Biến thái! Cút xa em ra! Muốn xôi thịt thì về nhà mà thịt cô nàng chân dài hồi chiều anh đi cùng ấy. Anh mà làm càn là em la lên đó, mẹ em rất khó tính, khó tính... a..."
Chu Tử Hạ đứng đờ ngừng, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía cửa.
Thôi toang rồi, bị nhìn thấy rồi.
Đường Y Na toàn thân tràn đầy sát khí, ánh mắt hằn lên những tia lửa giận giữ, trên tay cử bà cầm chiếc chảo chống dính mà shipper vừa mới giao tới. Không nói một lời nào mà đi thẳng về phía người đàn ông đương gắt gao ôm lấy con gái mình.
Chu Tử Hạ nhìn thấy mẹ mình lại gần, trong lòng cô như đoán ra một phần đó trong hành đồng của mình, ngay lập tức ôm lấy cổ Hàn Cao Lãng vào lồng ngực, ra sức che chở anh thoát khỏi cú trời giáng ấy.
"A... mẹ... mẹ đừng manh động!"
Chu Tử Hạ khiếp sợ khi vừa giúp người đàn ông thoát khỏi cú giáng ấy. Chiếc chảo ấy mà táng vào đầu, người không đủ sức lực chịu đựng khéo có khi nằm viện băng bó đầu một tuần vẫn chưa tỉnh dậy.
Hàn Cao Lãng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy cổ mình bị thứ gì đó ghìm chặt lại, một nửa khuôn mặt cọ sát vào bầu ngực đầy đặn của người nào đó.
"Mẹ... mẹ làm cái gì vậy?"
Chu Tử Hạ gắt gỏng với mẹ mình: "Mẹ dùng cái đó để đánh người không sợ gây ra án mạng sao?"
Chu Tử Hạ đến giờ phút này không quên bảo vệ người đàn ông, hai tay vẫn ôm thật chặt, che chở nơi điểm yếu để không bị mẹ mình đánh phải.
Đường Y Na vẫn chưa nguôi cơn giận, quát tháo.
"Nó đã làm gì con? Nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ dạy dỗ lại nó."
"Mẹ, anh ấy không làm gì con cả!"
Chu Tử Phong đứng ngoài cửa nói chen vào.
"Chị nói điêu vừa thôi! Vừa nãy em với mẹ còn nghe thấy chị nói anh tay là người biến thái!"
Chu Tử Hạ gắt gao trừng mắt về vẻ mặt vô tội của em trai mình, quay sang vội vàng giải thích với mẹ mình.
"Mẹ bỏ cái chảo xuống cho con! Anh ấy là người tốt, không phải là người xấu như mẹ nghĩ."
Đường Y Na không chịu buông bỏ chiếc chảo xuống, vẫn cầm chắc nịch trên tay.
"Không phải người xấu? Vậy hắn ta lén lún vào trong bếp làm gì?"
Đường Y Na nhớ lại những gì mà người đàn ông nói với mình ở trước hiên nhà, lúc anh bước vào bên trong muốn ngăn anh lại nhưng ai ngờ đâu lại gặp người quen trên thành phố. Thế là hai người bà tám với nhau một hồi, khi trở vào trong nhà thấy thằng con trai mình đang lén lút đứng trước cửa bếp.
Khi đến gần mới biết nó đang lén nghe cuộc trò chuyện, lại vừa vặn nghe Chu Tử Hạ lớn tiếng kêu lên. Sẵn tiện trong tay đang cầm cái chảo mới toanh, Đường Y Na không cần điều tra rằng hắn đã làm gì con bà, ngay trực tiếp lao tới nhắm chiếc chảo vào đầu hắn, tiếc rằng lại để bị trượt.
Hàn Cao Lãng lúc này mới rúc ra khỏi người của Chu Tử Hạ, anh đặt cô xuống mặt đặt, sau đó vòng tay ra bên eo mà kéo cơ thể cô ép sát vào cạnh mình.
"Mẹ, con đang đánh dấu chủ quyền! Sợ mẹ sẽ gả vợ con cho người khác nên mới lên vào đây để đánh dấu chủ quyền lại."
Chu Tử Hạ dở khóc dở cười, tay vòng ra sau lưng anh mà véo mạnh một cái.
Hàn Cao Lãng không để tâm đến hành động véo yêu của cô nàng, vẫn ngang nhiên nói.
"Vợ con giờ đã có chủ..."
Đường Y Na lập tức cướp thoại của Hàn Cao Lãng.
"Ai nói con gái tôi là vợ của anh."
"Con nói!"
"Ai cho anh cái quyền đó!"
"Con gái mẹ!"
"Nhưng tôi không đồng ý, anh hơn con gái tôi tận chín tuổi!"
"Con không bận tâm đến điều đó."
"Ăn nói hàm hồ! Anh đã đến tuổi lập gia đình, còn con gái tôi đang trong tuổi học hành, tạo dựng cuộc sống độc lập."
"Vậy thì quá tốt rồi, con có thể ở bên cô ấy, chăm lo cuộc sống cho cô ấy."
"Anh liệu có đợi con gái tôi tốt nghiệp rồi cưới nó về không? Hay đợi không được mà vội vã kết hôn với người khác?"
"Cần gì phải đợi? Con gái mẹ đã đủ tuổi để đăng ký kết hôn! Nếu mẹ không tin tưởng con thì ngay bây giờ con và Hạ Hạ đến cục dân chính làm thủ tục đăng ký kết hôn."
"Cục dân chính làm việc gì giờ này?"
"Thiếu gì thời gian cơ chứ? Nay không đăng ký được thì ngày mai đến đăng ký."
"Nó vẫn đang đi học đó, anh có hiểu chuyện không vậy?"
"Kết hôn xong cô ấy vẫn có thể đi học bình thường."
Đường Y Na đứng hình ngay câu trả lời của đối phương, bên tai ù ù như cối xay gió. Bà không tin những gì tai mình vừa nghe thấy.
Con gái bà sau khi kết hôn vẫn được đi học bình thường sao?
Trên đời này lại còn tồn tại người đàn ông tốt như anh ta?
Đường Y Na bán tín bán nghi, không tin tưởng vào lời nói đường mật của người đàn ông này cho lắm.
"Tại sao em lại ngửi thấy mùi xàm xí ở đây vậy?"
Chu Tử Phong không biết ngồi vào bàn ăn từ bao giờ mà hóng drama, cậu ta ngáp ngắn ngáp dài mà mở miệng nói.
"Anh nói chuyện thật khôi hài! Phụ nữ đi lấy chồng thường bị giam cầm, làm osin trong gia đình chồng! Lấy đâu ra cái lý do được đi học trở lại. Xem ra để anh Tần Miên làm chồng chị tôi còn đắt giá hơn."
Chu Tử Hạ lườm em mình muốn lòi con mắt mà thằng em không biết điều của cô vẫn nghiêng nhiên nói. Cô thầm chửi trong lòng, Tiểu Phong à, mày làm em tao hơi lâu rồi đó.
Đường Y Na ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng bỏ cái chải trên tay xuống, nói: "Hạ Hạ, con nghĩ sao?"
Chu Tử Hạ mở miệng định bụng từ chối nhưng bên eo cô truyền lên cơn đau nhói, bàn tay của Hàn Cao Lãng siết chặt lấy da thịt của cô.
"Ừm... con với anh ấy... đã thống nhất với nhau..."
Chu Tử Hạ chưa nói hết câu đã bị mẹ mình xen ngang vào.
"Con đồng ý gả cho hắn?"
Chu Tử Hạ gượng gạo gật đầu.
"Vậy còn Tần Miên?"
Đường Y Na hỏi cô, thiệt tình là bà không muốn thấy hứa với chàng trai ấy một chút nào cả.
"Chẳng phải hai đứa từng hứa với nhau sao?"
Chu Tử Hạ vội vàng ngắt lời mẹ: "Con chỉ coi Tần Miên là bạn! Người con yêu là Hàn Cao Lãng chứ không phải Tần Miên."
Đường Y Na gật đầu, sau đó quay lưng rời đi.
"Mẹ hiểu rồi! Mẹ cũng không thể quản lý việc con yêu ai, chỉ cần con hạnh phúc là mẹ yên tâm rồi."
"Mau dọn cơm ra ăn đi, mẹ ra ngoài phòng khách đợi."
Chu Tử Phong cũng không muốn mình làm rào cản của hai người, vội vàng theo chân mẹ mình ra ngoài.
Không khí căn phòng lúc này rơi vào trầm mặc, Hàn Cao Lãng quay sang ôm chặt lấy cô vào lòng.
"Tôi không ngờ em cũng thông minh, ngoan ngoãn phối hợp theo ý tôi."
Chu Tử Hạ không biết mình nên vui hay nên buồn, muốn đẩy anh ra nhưng không tài nào đẩy được, đành để anh ôm cô vào trong vòng tay ấm áp.
Nếu cô không nói vậy liệu anh có buông tha cho cô hay không?
"Thật là muốn ăn sạch em ngay lúc này."
Like nhiệt tình vào nha mọi người ơi