Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 56




Hàn Cao Lãng không nhanh cũng không chậm mà bước vào bên trong nhà, mọi đồ vật được bài trí rất cẩn thận, ngăn nắp. Ánh mắt anh quét qua một lượt, sau đó dừng lại phía cửa bếp, nơi ấy có chàng niên thiếu đang đứng tựa nửa người vào bên cửa.

"Chị à, người đàn ông vừa nãy có vẻ đã đứng tuổi rồi, vậy mà là người yêu chị sao?"

Hàn Cao Lãng toàn thân cứng đờ lại, đứng sững người lại mà nghe cuộc trò chuyện của hai người bên trong.

"Tuy cũng đẹp trai, khí chất thì chuẩn gu của chị em phụ nữ rồi. Cơ mà em thấy anh ta không có hợp cho chị lắm.

Nhưng suy cho cùng nhìn anh ta đáng tuổi chú, sao có thể làm anh rể của em được. Em cá chắc năm nay anh ta cũng ngoài ba mươi, cùng lắm là ba mươi lăm tuổi."

Ngoài ba mươi?

Ba mươi lăm tuổi?

Hàn Cao Lãng nửa mặt trở nên u tối, trên đỉnh đầu xuất hiện những đám mây đen xịt, ánh mắt như hổ dữ nhìn chằm chằm về bóng lưng của chàng niên thiếu.

Anh tự hỏi lòng mình, thoạt nhìn bên ngoài trong anh già dặn đến như vậy sao? Rõ ràng anh chưa đến hai bảy tuổi vậy mà bị thằng nhóc chết tiệt này chê già, đã thế lại còn đoán sai tuổi tác của anh nữa.

Hàn Cao Lãng cố nuốt trôi cục tức này xuống bụng, bản thân mình là quân tử niên nhẫn nhịn một tí.

Hai tay anh siết chặt lại với nhau thành đường quyền, siết chặt đến nỗi trên mu bàn tay to khoẻ của người đàn ông xuất hiện những đường gây xanh.

Đây chính là sự phẫn nộ kìm nén của một thằng đàn ông, cho thấy đừng nên động nến lòng tự tôn cũng như thêm dầu vào lửa. Bởi một khi mất khống chế là y như rằng vẻ bề ngoài giản đơn này sẽ lột xác mà thế thân thành quả bom Napalm tự huỷ trái đất vậy.

Hàn Cao Lãng thầm nhủ, nó là em vợ của mình, nó là em trai của vợ mình, không thể nào ra tay được. Nếu như tên nhóc này không có danh phận đặc biệt này thì có lẽ hai hàm răng không có còn, khuôn mặt sáng sủa kia có vài chỗ thâm tím, tay chân cũng chẳng mấy lành lạnh.

"Mẹ kiếp, còn nói nữa ông đây sẽ không nương tay đâu!" Hàn Cao Lãng lẩm bẩm trong miệng, hai con mắt tức giận loé lên tia lửa phập phồng.

Chu Tử Phong lắc đầu mà thở dài ngao ngán, dưới đáy lòng thầm trách không biết mắt thẩm mỹ của chị mình có vấn đề hay không mà đi quen biết kiểu người đàn ông này.

Chu Tử Hạ đứng ở bên cạnh bếp gas, chẳng thèm bận tâm đến những câu nói khen chê của em mình, tâm lặng im mà chăm chú hoàn thành bữa tối.

Chàng niên thiếu không cảm nhận được luồng khí lạnh nguy hiểm đang rình rập mình ở phía sau, vẫn vô tư hồn nhiên mà phát biểu ý kiến của riêng mình.

"Anh Tần Miên quan tâm chị lắm đó, anh ấy vẫn còn nhớ loài hoa yêu thích của chị là hoa oải hương. Cho nên lúc qua nhà ghé thăm, anh Tần Miên đã nhờ em đưa sợi dây chuyền bạc có khắc biểu tượng hoa oải hương cho chị nè."

Chu Tử Phong lấy ra từ trong túi một chiếc hộp cứng nhỏ hình vuông, được bao bọc lớp vải nhung màu đen tuyền, trên đó còn khắc logo của nhà thiết kế bậc nhất tại nước Ý.

Cậu ta bước đến bên cạnh bàn ăn rồi đặt nó lên mặt bàn, sau đó quay người rời đi.

"Em để ở trên bàn nhé, nấu xong chị thử xem có có hợp với mình không."

Khi bước ra khỏi cửa bếp Chu Tử Phong bỗng sững sờ ngay tại chỗ. Trước mặt cậu là một thân hình cao lớn, toàn thân phát ra một luồng khí chết chóc, không khí xung quay bao bọc sặc mùi thuốc súng.

Giác quan của người đàn ông không tồi, nó nhắc nhở Chu Tử Phong rằng sắp có giông tố ập đến cuộc đời mình. Cậu ta vội vàng xách dép lên, nở một nụ cười khờ khễnh mà chuồn mấy

Ba mươi sáu kế sách, tẩu thoát là thượng sách.

Anh tiến lại gần phía bàn ăn, ánh mắt nhìn không ưa nổi liếc về phía hộp đen nhỏ, mi tâm nhíu lại, bàn tay vươn ra với lấy chiếc hộp mà lại gần Chu Tử Hạ.

Lúc này Chu Tử Hạ đã nấu bữa tối xong, rửa ráy những đồ dính bẩn rồi lại gần phía trạn bát.

Bởi vì chiều cao quá khiêm tốn, Chu Tử Hạ không có cách nào đành phải khiễng chân lên. Khi bát vừa với tới tầng trên cùng thì đột nhiên bàn tay của ai đó chen ngang vào, giật bát từ tay cô mà gác lên trên kệ.

Chu Tử Hạ theo phản xạ mà giật mình, vội vàng quay người lại liền bị cả thân hình cao to áp lực đè lên. Bàn tay hư hỏng của người đàn ông vuốt ve chiếc bụng phẳng của cô cách một lớp vải, rồi từ từ vòng ra phía sau lưng, dùng lực mà kéo toàn thân cô ép sát vào người anh.

Cô hoàng hốt muốn giãy giụa, nhưng càng vùng vẫy phản khách bao nhiêu thì lực tay đặt bên eo truyền đến cơn đau nhói bấy nhiêu.

Hai tay Chu Tử Hạ đặt ở trước ngực người đàn ông, ra sức đẩy anh ra xa nhưng không tài nào đẩy được. Hàn Cao Lãng nhẹ nhàng nở một nụ cười nhếch mép, sau đó tiến sát vào khuôn mặt đỏ au của cô gái.

"Anh... anh đừng có mà làm càn."

Vừa nói Chu Tử Hạ vừa liếc mắt nhìn về phía cánh cửa, sợ rằng mẹ cô sẽ bước vào đây bất cứ lúc nào.

Hàn Cao Lãng để lộ ra vẻ mặt đen tối, ghé sát lại gần tai cô, mở miệng mà cắn yêu lấy vành tai nhạy cảm ấy.

"Có phải tôi trông già hơn em rất nhiều không?"

Một tay anh giữ bên eo cô, tay còn lại luồng xuống phía dưới chân váy, vuốt ve bụng chân non mềm của Chu Tử Hạ.

"Không, không có."

Trong lòng Chu Tử Hạ chửi thầm thằng em mấy dạy một ngàn lần. Đúng là mẹ mình để cho thằng em mát lòng mát dạ, hễ cứ mở miệng ra câu nào là y như rằng cuộc đời cô gặp toàn cảnh éo le, ngập chìm trong bóng tối.

"Có đáng tuổi chú em không?"

Bàn tay của anh dần dần tịnh tiến vào sâu bên trong, ngón tay chạm vào một phần nào đó của đoá hoa nhạy cảm.

"Ưm... không có..."

Nơi mẫn cảm bỗng nhiên bị đụng chạm, Chu Tử Hạ theo phản xạ mà khép chặt đôi chân thon ngọc của mình lại, nhưng không thể nào thoát khỏi ngón tay linh hoạt đang vuốt ve cánh hoa cách một lớp vải.

"Vậy, người đàn ông tên Tần Miên đó có tối bằng tôi không?"

Chu Tử Hạ sợ hãi mà lắc đầu, nơi đó của cô quá nhạy cảm, người đàn ông chỉ mới vui ve nâng niu vào đường mà đoá hoa đã rỉ mật ngọt, thẫm đẫm một vùng chiếc quần nhỏ.

"Em... không có... ưm..."

Cô ngẩng mặt lên định trả lời anh, nhưng lời nói chưa thoát ra đã bị anh chặn môi lại. Bao lời nói thanh minh đều bị Hàn Cao Lãng nuốt thẳng xuống bụng, mạnh bạo mà cưỡng hôn cô.

Bao nhiêu bất mãn Chu Tử Hạ muốn nói ra nhưng đều bị người đàn ông vây hãm không cho cơ hội để đàm phán, anh mút chặt lấy môi dưới của cô, rồi luồn đầu lưỡi vào bên trong cái miệng nhỏ ướt át, cuốn lấy đầu lưỡi đinh hương của cô nàng.

Bàn tay thô bạo đang đặt bên eo cũng không chịu đứng yên, lập tức di động khỏi vị trí, vuốt ve qua bờ mông đẫy đà của cô. Hàn Cao Lãng dùng tay bàn tay đó nâng lên và đặt cô ngồi xuống mặt bàn mát lạnh, anh đồng thời để hai hai chân cô quắp ngang thắt lưng của mình.

"Ưm... a..."

Tần suất khuấy đảo trong khoang miệng quá mạnh mẽ, đầu lưỡi của người đàn ông vặn hết công suất dò la mọi ngóc ngách trong miệng nhỏ. Khi nâng niu chiều chuộng đầu lưỡi nhỏ, khi thì cắn mút không thương tâm.

Chu Tử Hạ biết anh đang rất phẫn nộ. Có người đàn ông nào không phát hỏa khi nghe người khác nói mình già đâu chứ, đã thế lại còn phán đoán sai tuổi tác của mình. Hàn Cao Lãng chỉ biết trút cơn thịnh nộ này lên đôi môi nhỏ bé, tay trái vẫn tập trung cao độ trêu đùa khu vườn bí hiểm.

Nhưng Hàn Cao Lãng không dám vuốt ve mạnh đoá hoa xinh đẹp mê lòng người ấy, bởi vì nơi đó đã bị anh xỏ xuyên hung hãm đến nỗi phải phẫu thuật khâu vài mũi. Cho nên là dục vọng nguyên thuỷ tuy đã bùng cháy nhưng ý chí kiên cường nhẫn nhịn chịu hạn đã lấn át đi nỗi hưng phấn, bản chất duy trì nòi giống của người đàn ông.

Thông báo, sắp tới, tầm tháng 3 hay tháng 4 gì đó Ngạn sẽ cho ra đời một siêu phẩm H+, có tựa đề là "(Cao H) Trốn tìm". Mọi người cùng đón xem nhé.

Chương này có nên thịt không mọi người? 300 like lên chương mới nè. (Hơn 4000 lượt theo dõi truyện mà không đáp ứng được mục tiêu là Ngạn buồn lắm nhen?)