Chu Tử Hạ than thầm trong lòng, nhất định là anh đang giả vờ rằng bản thân mình không biết. Rõ ràng khi ấy cô đã nhắn một đoạn tin nhắn dài gửi đến số máy của anh, sau đó lập tức chặn số của anh và tháo sim đó ra khỏi máy mình.
"Anh đang giả vờ rằng mình không biết sao? Khi ấy em đã nhắn tin cho anh rất rõ ràng."
Hàn Cao Lãng lắc đầu, ngả lưng về phía sau, ôm chặt lấy cô vào lòng.
Chu Tử Hạ suốt từ đầu vẫn bầy ra thế phòng thủ, hai tay vẫn chắn trước ngực ngăn không cho anh hành động xấu xa.
"Hình như lúc đó tôi chưa có đồng ý!"
"Anh..."
Chu Tử Hạ không thể nào chối cãi được nữa, cũng là do lúc ấy cơn ghen tuông của cô đang lấn át lí trí của mình cho nên cô không kịp suy nghĩ xem anh có đồng ý hay không mà lập tức chặn phương thức liên lạc với anh.
"Nhưng mà hai tháng qua anh biệt tăm mất tích, chẳng phải anh trêu hoa ghẹo bướm với con gái người ta sao?"
Chu Tử Hạ phụng phịu mà nói tiếp: "Anh đã nếm thử bao nhiêu người phụ nữ khác rồi? Sau khi chơi chán xong mới bắt đầu quay về mà cưỡng bức em, lợi dụng đêm sinh nhật mười tám mà phá thân em sao?"
Vừa oán trách Chu Tử Hạ không ngừng ra sức đấm mạnh vào cơ ngực của Hàn Cao Lãng.
"Anh là một tên tồn! Nay em này mai em khác, rốt cuộc em là người thứ bao nhiêu khi qua tay của anh?"
Đôi mắt biếc long lanh biết hờn của Chu Tử Hạ lúc này đã ngấn lệ, đôi mi đen tuyền khẽ chớp động.
"Tôi không có người phụ nữ nào khác ngoài em."
Chu Tử Hạ không tin vào những gì mà anh nói, cô vẫn cương quyết phủ định lời nói của anh.
"Anh gạt người, gạt người!"
Hàn Cao Lãng không đáp lại lời nói của cô mà trực tiếp dang tay ra ôm trọn lấy cơ thể Chu Tử Hạ vào trong lòng.
"Tôi chưa bao giờ lừa dối em."
Chu Tử Hạ đứng hình mất năm giây, sau đó rời khỏi vòng ôm của anh, bốn mắt vô tình chạm nhau.
Cô bất giác mà giật mình một cái, sau đó dời khỏi ánh mắt của anh, ngoảnh mặt nhìn ra phía bên ngoài cửa kính.
"Em là người đầu tiên mà tôi để mắt tới."
Chu Tử Hạ chu môi mà đáp lại: "Anh thì có bao nhiêu người được gọi là "người đầu tiên" cơ chứ?"
Cô đương nhiên là không tin vào những gì mà người đàn ông vừa nói, chỉ có những kẻ ngu ngốc vì si tình cho nên mới tin vào những mật ngọt chết người của anh mà thôi.
Nếu như hắn nói cô là người đầu tiên, vậy sao kỹ thuật làm tình của hắn lại điêu luyện đến vậy? Mỗi một động tác đều cứng khỏi, mỗi nột nhấp là khiến cho hồn phách của cô chao đảo, không làm chủ được chính mình mà cuốn vào nhục dục.
"Người đầu tiên không thể nào khiến cho anh..."
Chu Tử Hạ định nói thì bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh gáy, nhưng coi không hề ngoảnh mặt lại nhìn thần sắc của người đàn ông, hiên ngang nói tiếp.
"... giàu kinh nghiệm đến như vậy..."
Hàn Cao Lãng thần sắc đanh lại, hai tay đặt bên vòng eo thon thả của cô bỗng nhiên dùng lực siết chặt lại.
"Chu Tử Hạ, ý của em là tôi bất lực?"
Nói rồi một tay Hàn Cao Lãnh luồng vào bên trong váy của Chu Tử Hạ.
"Hay là ý của em là tôi không đầy đủ kinh nghiệm nên mới tìm bạn giường về để rèn luyện sao?"
Thanh âm lạnh lùng hệt như khối băng ngàn năm ở Nam Cực thoát ra khỏi cuống họng của anh khiến cho Chu Tử Hạ sởn gai ốc. Cô biết mình vừa động đến lòng tự tôn của người đàn ông, ngay lập tức cơ thể của cô căng cứng như dây đàn.
"Không... không phải..."
Hai tay cô luống cuống thêm một lần nữa mà giữ chặt lấy bàn tay hư hỏng của người đàn ông đang định xâm phạm tới khu rừng bí hiểm của mình.
"Không phải? Vậy ý của em là gì?"
Hàn Cao Lãng gục mặt vào hõm vai của cô, anh nghiêng người sang mà hôn lấy cần cổ trắng ngần.
"Ưm..."
Chu Tử Hạ thấy hơi nhột mà lập tức co rúm người lại, khổ sở mà can ngăn anh.
"Anh... đừng mà..."
Làn da của cô quá nhạy cảm, chỉ một cái hôn chạm da mà cũng khiến cho toàn thân cô run rẩy lên, khuôn mặt ửng hồng như hai trái cà chua.
"Ý em không phải vậy.... mà là..."
Chu Tử Hạ chưa kịp nói hết câu thì vô tình cảnh tượng phía bên ngoài lọt vào đồng tử của mình. Cô dừng lại tất cả động tác phòng thủ, ánh nhìn chăm chú về phía cổng trường.
Hàn Cao Lãng thấy cô nàng không phản kháng nữa, trong lòng có chút sinh nghi mà rời môi khỏi cổ Chu Tử Hạ ra, ngẩng mặt lên nhìn cô.
"Tiểu Phong?"
Cái bóng dáng quen thuộc ấy vô tình lọt vào tầm nhìn của cô, Chu Tử Hạ chắc chắn người đó đã lên thăm mình.
"Tiểu Phong, sao em ấy lại lên được đây?"
Ở phía ngoài cổng trường, một thiếu niên ước chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng phối hợp với quần bò màu xanh.
Chu Tử Hạ không thể tin vào mắt mình. Chu Tử Phong, em trai của cô vậy mà lại tìm được đường lên tận đây, lẽ nào ở nhà đã xảy ra việc gì sao?
Hàn Cao Lãng thấy dáng vẻ thẫn thờ của cô, ánh mắt khó hiểu mà về phía Chu Tử Hạ đang nhìn.
"Chu Tử Phong?"
Hàn Cao Lãng cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên khi thấy người thân của Chu Tử Hạ lên tận đây, đã thế ngoài trời giờ bóng tối đang dần bao phủ.
Chu Tử Hạ lòng thiêu như lửa đốt, ánh mắt vội vàng nhìn về phía Hàn Cao Lãng.
"Em muốn xuống xe."
Từ lúc lên thành phố học, Chu Tử Hạ chưa từng về quê thăm mẹ mình lấy một buổi. Vào thời gian rảnh cuối tuần cô luôn lấy lý do mình bận học mà đi làm việc thêm ngoài giờ để kiếm chút thu nhập.
Ba của cô đã qua đời vì bệnh hiểm nghèo đã được hơn ba năm rồi, trong nhà cô bây giờ chỉ còn mỗi mẹ và em của cô là người thân thiết nhất. Ban đầu Chu Tử Hạ dự tính học hết bậc Phổ thông sẽ đi làm để phụ giúp cho mẹ mình nhưng lại bị mẹ một mực từ chối. Mẹ cô muốn cô đi Đại học, muốn cô thực hiện ước mơ trở thành nhà thiết kế thời trang của mình.
Việc lên Đại học cũng là một phần gánh nặng của mẹ cô, chi phí tiền học rất đắt đỏ. Cũng may trong gia đình cô có một chút ít đồ cổ đêm ra bán, số tiền thu về đủ cho một năm tiền học và tiền sinh hoạt cho cô.
Nhưng mỗi khi đông về, căn bệnh của mẹ cô lại một tái phát. Chu Tử Hạ không biết mẹ mình mắc căn bệnh gì, chỉ biết bà thi thoảng lén lút đi khám bệnh một mình, rồi sau đó về mang một ít thuốc, nói rằng bệnh già nên thuốc thang nhiều là chuyện bình thường.
Suốt hai tháng học trên thành phố, Chu Tử Hạ vừa học vừa đi làm kiếm thêm tiền với mục đích tích góp đủ số tiền để chữa trị bệnh mẹ mình, bên cạnh đó cô cũng được bạn thân của mình giúp đỡ. Nhưng Chu Tử Hạ có tính tự lập, mỗi lần Đình Thẩm Giai có ý định đưa cô một khoản tiền để giúp mẹ cô khám bệnh nhưng lại bị cô từ chối. Cô muốn số tiền chữ bệnh mẹ mình là tự tay cô làm nên.
Thế nhưng khi thấy em trai mình một mình lên đây tìm mình, trong lòng Chu Tử Hạ dấy lên nỗi bất an, phân tâm không ngừng nghĩ đến sức khoẻ của mẹ mình.
Hàn Cao Lãng nghe theo lời của cô. Anh đặt cô xuống ghế, xuống xe rồi đi đến bên cánh cửa chỗ cô ngồi, giúp cô mở cửa ra.
Chu Tử Hạ vội vàng xuống xe, sải bước chân rộng mà chạy về phía em trai mình đang đứng ở gần đó.
"Tiểu Phong!"
Thiếu niên tên Chu Tử Phong nghe tiếng gọi tên mình thì lập tức ngoảnh đầu lại, ngay sau đó nụ cười nở tươi trên khuôn mặt đẹp trai đang ở độ tuổi mới lớn.
"Chị."
Chu Tử Phong gật đầu chào chị mình một câu, ngay sau đó tiến lại gần cô.
"Chị dạo này khoẻ chứ?"
Chu Tử Hạ gật đầu, dang tay ra ôm lấy em mình vào trong lòng.
"Chị khoẻ, sao em lại lên được đây?"
Chu Tử Hạ buông em mình ra, đưa tay lên chỉnh mái tóc hơi rối cho Chu Tử Phong.
"Mẹ nhớ chị cho nên mới cùng em lên đây thăm chị."
Chu Tử Hạ đưa mắt tìm kiếm hình bóng của mẹ mình nhưng không thấy đâu, cô quay sang hỏi em mình.
"Mẹ đâu? Sao chị không thấy mẹ?"
Chu Tử Phong khẽ à lên một tiếng, đưa tay lên gãi gãi đầu: "Vì thấy mẹ mệt mỏi sau khi đi đoạn đường xa cho nên em đã bảo mẹ nghỉ ở căn phòng trọ, còn em thì đi tìm chị."
Nói xong, ánh mắt Chu Tử Phong nhìn về phía người đàn ông tuấn lãng đang đứng ở phía sau chị mình. Ánh mắt nghi ngờ của cậu hiện rõ, nhìn về phía cô mà hỏi.
"Chị, người đàn ông đó là ai vậy?"