Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 114: RƠI VÀO THẾ BÍ BÁCH.






Có đánh chết Chu Tử Hạ không thể ngờ có một ngày cô lại rơi vào tình cảnh trớ trêu đến như vậy.

Đã nhất thời gây ấn tượng xấu trong mắt em chồng tương lai thì thôi, đằng này chỉ vì hành động thô lỗ đó đã khiến cho một người đứng đầu gia phả nhà họ Hàn không hài lòng.

Cô chỉ là nhân vật bé tầm thường, nếu đem ra so sánh với dòng người trong giới thượng lưu, Chu Tử Hạ chẳng khác gì một hạt bụi nhỏ lạc giữa chốn sa mạc.

Đối điện với ánh mặt không mấy thiện cảm của Hàn lão phu nhân, trong lòng Chu Tử Hạ dâng trào một nỗi bất an.

Tâm trạng cô căng thẳng tột cùng, tim đập chân run, hai bên huyệt thái dương nhễ nhại mồ hôi. Chu Tử Hạ không dám nhìn vào mắt Hàn lão phu nhân lâu, cô lo sợ lùi lại phía sau vài bước, hệt như mèo hoang nhỏ gặp phải tình huống nguy hiểm, nhanh trí tìm nơi ẩn náu.

Chu Tử Hạ rụt rè nấp sau tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, đôi bàn tay thanh mảnh nắm chặt lấy hai bên sườn áo của Hàn Cao Lãng, tâm trí rối loạn không thể kiểm soát được dẫn đến run rẩy.

Ánh mắt nghiêm khắc của người già thật đáng sợ.

Cô bị ánh mắt của Hàn lão phu nhân doạ cho thiếu chút nữa bật khóc. Chu Tử Hạ chỉ biết dùng thân thể của người đàn ông làm lá chắn, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền lại, hàm răng trắng ngọc cắn chặt lấy môi dưới như muốn rỉ máu.

Giọng của cô gái nhỏ khẽ nức nở, khi phát ra âm thanh khe khẽ, chỉ đủ cho Hàn Cao Lãng nghe thấy.

"Huhu, đáng sợ quá! Hàn Cao Lãng, em sai rồi! Em không dám nữa đâu... huhu..."

Cô chừa rồi, không dám tuỳ tiện ra tay trong khi chưa tìm hiểu kỹ đầu đuôi mọi chuyện.

Có lẽ là do lần đầu yêu, Chu Tử Hạ không có kinh nghiệm xử lý mọi tình huống khó xử này.

Phải chăng là do cô quá ích kỷ, tính nguông cuồng lấn át lý trí cho nên mới không để Hàn Cao Lãng một cơ hội để giải thích sự thật.

Giá như thời gian quay trở về thời điểm của sáu tháng trước, ắt hẳn Chu Tử Hạ sẽ không đời nào nghĩ người đàn ông cắm sừng mình. Nếu như lúc ấy trong đầu cô loé lên một tia suy nghĩ, tự nhủ với lòng mình rằng người giống người, thì có lẽ hiện tại cô không rơi vào tình tế bí bách này.

Càng xâu chuỗi lại ký ức, Chu Tử Hạ càng hận bản thân mình hơn.

Bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà bao nhiêu lần cũng không thể rửa hết được tội lỗi trong tình đầu bỡ ngỡ này.

Hàn Cao Lãng ngoảnh đầu nhìn người đang thu gọn sau lưng mình, hận không thể hoà vào làm một cùng với cơ thể của anh.

Nhìn dáng vẻ run rẩy của người con gái, Hàn Cao Lãng không nhịn được mà cong môi nở một nụ cười dịu dàng.

Anh không để tâm đến ánh mắt khó chịu của Hàn lão phu nhân, bàn tay to khoẻ nắm lấy cổ tay trắng nõn không tì vết đang siết chặt lấy áo của mình. Hàn Cao Lãng dùng một lực vừa đủ, lôi cô gái từ phía sau lưng mình lên.

Đồng thời tay còn lại luồn ra phía sau ôm trọn thắt lưng, kéo cả cơ thể của cô nép sát vào lồng ngực rắn chắc. Bàn tay đó vuốt dọc sống sưng hệt như đang an ủi Chu Tử Hạ, sau đó dịch chuyển lên phía trên, đan vào chân tóc mềm mại của cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn.

"Ngoan, đừng sợ!"

Đôi mắt hạnh bao phủ tầng sương mỏng đập vào con ngươi của người đàn ông, hình ảnh hiện tại của người con gái hết sức đáng thương, chẳng khác nào mèo nhỏ bị bắt nạt co ro thu mình vào vòm tay ấm áp của anh. Ấm ức không thể nói thành lời, chỉ biết mếu máo ăn vạ chủ nhân.

Chu Tử Hạ muốn khóc thật lớn, nhưng nghĩ đến xung quanh cô có bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ, rèm pha. Cô chỉ biết ngậm ngùi trong lòng, lặng lẽ rơi nước mắt.

Người đàn ông đưa tay lên, giúp cô lau đi những dòng lệ mặn chát. Giọt nước mắt ấm nóng thi nhau tuôn rơi, gặp vật cản trở liền chảy dọc bụng ngón tay, sau đó đọng thành vũng lớn giữa lòng bàn tay của ai kia.

Nhìn thấy người con gái mình yêu rơi lệ, trong lòng Hàn Cao Lãng dâng lên một cảm giác chua xót. Anh không đành lòng để cô gái chịu tổn thương, ôm chặt lấy cô vào lòng, đôi mắt trầm tĩnh khẽ dao động, nhìn về phía Bạch lão phu đang đứng gần đó.

"Bà nội, Hạ Hạ còn nhỏ chưa hiểu chuyện mong bà bỏ qua!"

Hàn lão phu nhân nhíu mày, từng bước tiến lại gần về phía anh.

"Mười chín tuổi không còn nhỏ bé gì nữa! Đủ để nhận thức được chuyện vừa rồi!"

Trên khuôn mặt mang theo nếp nhăn theo thời gian kia hiện rõ nét tức giận, giọng nói thoát ra khàn khàn nhưng câu từ sắc bén, hệt như đang giáo huấn.

"Không biết thân biết phận dám hiên ngang đánh cháu nội đích tôn của ta trước mặt mọi người, chuyện này làm sao có thể cho qua được?

Hàn Cao Lãnh từ nhỏ sinh ra thể trạng đã yếu ớt, được Hàn lão phu nhân hết mực chiều chuộng. Anh được yêu quý như trân bảo, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, có bao giờ phải nghe mắng chửi cũng như ăn đòn bao giờ đâu.

Nay bỗng dưng bị người con gái xa lạ đến gây khó dễ, không thương tiếc ra tay đánh cháu nội đích tôn của bà trước mặt bao nhiêu khách quý. Càng nghĩ tới, trong người Bạch lão phu nhân càng thêm phát hoả.

Nếu để tin đồn nhị thiếu gia nhà họ Hàn bị một người con gái tầm thường đánh chỉ vì hiểu lầm bị lan truyền ra bên ngoài. Các nhà báo bắt đầu đi săn tin tức nóng hỏi sốt dẻo, tốn giấy mực viết ra hàng trăm bài bêu xấu nhà họ Hàn, chuyện bé xé ra to.

Mà Hàn gia ba đời nay luôn nắm giữ một phần kinh tế của thành phố, nay dính phải scandal tào lao này thì biết để mặt mũi gia tộc vào đâu.

"A Lãng, con nên nhớ, giữa con và cô gái này có sự ngăn cách rất lớn!"

Hàn Cao Lãng nhìn thẳng vào mắt Hàn lão phu nhân, anh không thèm suy nghĩ lời nói của bà có phần nào đó hợp lý hay không, ngay trực tiếp đáp trả lại.

"Con không để ý!"

Bạch lão phu nhân bị sự ngoan cố của người đàn ông bứt đến phát điên, bà gõ mạnh đầu gậy ba - toong xuống sàn nhà, âm thanh tức giận đè nén trong cổ họng.

"Tính tạo phản sao?"

Lâm Ỷ Phi cảm giác mọi chuyện đã đi quá giới hạn, bà tiến tới định phá bỏ bầu không khí căng thẳng này nhưng nhận lại ánh mắt cảnh cáo của bề trên.

"Chuẩn bị bước sang tuổi ba mươi rồi, con tính chờ đợi đến bao giờ để lập gia đình đây? Hay là tiếp tục đợi con nhỏ mười chín tuổi này thêm vài năm nữa hay sao?"

Bạch lão phu nhân một lần nữa liếc nhìn người con gái trong tay anh, đáy lòng bà khó chịu đăm đăm, bực dọc nói tiếp.

"Tục ngữ có câu nói ba tuổi là đã cách biệt một thế hệ, so với tuổi của con, cô gái này nên gọi con là chú Hàn chứ không phải là đối tượng hẹn hò."

"Mẹ, đừng nói như vậy!"

Lâm Ỷ Phi tiếng nhắc nhở, nhưng chẳng thể thay đổi suy nghĩ lạc hậu trong đầu bà.

Sắc mặt Hàn Cao Lãng càng trở nên sa sầm, bàn tay khoẻ mạnh tăng lực siết chặt lấy bả vai của Chu Tử Hạ. Cô biết người đàn ông đang kìm nén sự tức giận, chỉ biết cắn răng chịu đựng, ngón tay trỏ gãi nhẹ vào cơ ngực rắn chắc cách một lớp vải như đang nhắc đến sự tồn tại của cô.

Cũng may hàng rào vững chắc trong tâm trí anh không bị lung lay, Hàn Cao Lãng hít một hơi lạnh vào trong lồng ngực, gom hết tất thảy sự tức giận trút ra bên ngoài.

"Tuổi tác không quan trọng!" Anh lạnh nhạt trả lời một câu xanh rờn: "Bà đang làm cô ấy sợ!"

"Có phải con không coi ta ra gì trong cái nhà này, đúng chứ?"

"Người được phép bắt nạt cô ấy, chỉ có mình con!"

Đối mặt với tính cách nguông cuồng kiệm lời của người đàn ông, Hàn lão phu nhân còn nhẫn nhịn thêm giây phút nào nữa, chỉ sợ cơn tức giận lấn át lý trí khiến cho bà muốn thổ huyết.

"Con đang nói vớ vẩn gì đấy? Muốn đánh trống lảng sao?"

Cơn đau chí mạng sớm đã nguôi tan, Hàn Cao Lãnh cảm giác như có ai đó đang nhìn mình với ánh mắt đầy chết chóc. Anh chột dạ đưa mắt nhìn về chủ nhân của ánh mắt đó, sống lưng lạnh toát, khoé môi giật nhẹ vài cái.

Ánh mắt Hàn Cao Lãng tràn đầy vẻ sát khí, nhìn đăm chiêu lấy dáng vẻ thư thái của đối phương, hận không thể xông đến đấm cho một trận thừa sống thiếu chết.

Song, anh vẫn cố nhẫn nhịn cơn phẫn nộ, dùng khẩu hình miệng ra lệnh cho Hàn Cao Lãnh.

"Còn đứng chết giẫm ở đó làm gì?"

Hiểu được hàm ý trong ánh mắt của người đàn ông, Hàn Cao Lãnh hoảng sợ hệt như đối mặt với thần chết. Anh nhanh chóng tiến về phía Hàn lão phu nhân, từ phía sau lưng ôm lấy bả vai hơi gầy của bà.

"Bà nội à, bà đừng quá nghiêm khắc với chị dâu! Tất cả đều có lý do cả mà!"

Hàn lão phu nhân bực dọc liếc mắt nhìn sang, ném ánh nhìn đầy cảnh cáo.

"Con vừa bị con bé ra đòn chí mạng có biết không? Còn ở đây bênh vực nó? Thật không ra thể thống gì!"