CÓ NGƯỜI CHỐNG LƯNG.
"Mẹ! Mẹ có cần nhất thiết phải tận tình đến như vậy không?"
Hàn Cao Lãng cảm thấy mẹ mình vô cùng phiền phức. Mọi lần Lâm Ỷ Phi ngủ đến tám, chín giờ sáng mới thức dậy, cơm bê nước rót đến tận cửa bà chả buồn ăn. Ấy thế mà hôm nay trở trời, dậy từ hơn năm giờ sang tận tay nấu những món ngon, bồi bổ cho cô con dâu tương lai của mình.
Mặt trời hôm nay hình như mọc đằng tây mất rồi!
Tóc của Lâm Ỷ Phi lúc này búi gọn trên đỉnh đầu, tay đeo găng tay, trên người khoác tạp dề, bận rộn nấu một món gì đó.
Sau khi nghe Hàn Cao Lãng chất vấn mình, bà bày ra bộ mặt chán ghét mà nhìn về phía anh.
"Cơm mẹ nấu để Hạ Hạ ăn, mày còn lâu mới có cửa được ăn cơm do chính tay mẹ nấu!"
Nói xong, bà không ngừng trừng mắt cảnh cảo với Hàn Cao Lãng.
Anh nghe xong chỉ biết sợ thốn tim, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cao ngạo trước mặt Chu Tử Hạ.
"Anh nhìn em cái gì? Sắp bị cho ra rìa rồi đó?"
Chu Tử Hạ bắt gặp ánh mắt khó nhìn của anh, cô mỉm cười, cố ý nhấn vào nỗi đau của anh.
Không để cho anh có cơ hội trừng phạt, Chu Tử Hạ ngay lập tức đứng dậy, ra phụ Lâm Ỷ Phi một tay.
"Nhóc con này... bây giờ có người chống lưng, dám thách thức mình rồi!"
Chỉ có trời mới biết anh sợ mẹ đến mức độ nào.
Đúng là có mới nới cũ, chăm đứa con hàng xóm tận tình hơn cả con đẻ của mình.
Lúc này, Hàn Cao Tiệp từ trên lầu đi xuống, tâm trạng mệt mỏi, bước đi khệnh khạng. Xuống đến nơi, Hàn Cao Lãng mới nhìn rõ quầng thâm mắt của bố mình, anh toát mồ hôi lạnh, khẽ hỏi nhỏ.
"Đêm qua ngủ ngon chứ?"
"Ngủ ngon!"
Hàn Cao Tiệp mê mang trả lời lại, dường như ông chưa tỉnh giấc hẳn, vẫn còn đang ngái ngủ.
"Ngủ ngon như thế nào?" Hàn Cao Lãng nổi hứng, mở miệng khịa bố mình.
"Con mẹ nó, mày có còn là con tao không? Hôm qua tại mày mà tao phải ngủ dưới đất lạnh ở ngoài cửa, không có gối, không có chăn, không có nệm. Chỉ biết nằm co ro thu người lại, thi thoảng lại bị muỗi đốt."
Hàn Cao Tiệp tối qua không muốn kế hoạch của vợ mình hoàn thành nên đã nhân lúc hai đứa đang ở trong phòng tắm, ông lẻn vào phòng để âm thầm thu dọn đi những món đồ mà vợ đã giăng bẫy.
Con trai của Hàn Cao Tiệp tuyệt đối không được sử dụng đến mấy cái thứ vớ vẩn này. Ông sinh ra đã có thể lực rất tốt, có thể trụ được mười lăm phút đến nửa tiếng, thậm chí có thể một đêm làm bảy lần cho nên con trai sinh ra cũng là thừa hưởng gen di truyền của ông. Hàn Cao Tiệp đương nhiên biết thể lực con trai mình mạnh hay yếu, tốt hay xấu, cần dùng đến thuốc hay không ông đều rõ hơn ai hết.
Chỉ vì muốn có cháu ẵm, vợ ông không từ thủ đoạn để khiến con trai trưởng lấy vợ, đến khi biết tin nó có người yêu lại quay sang tích cực đóng ván, mong đợi vào một ngày không xa xuất hiện nghé con.
Vào phòng ngủ của con trai trưởng chưa quá năm bước chân, Hàn Cao Tiệp đã bị vợ bắt ngay tại trận. Bà ngay lập tức xách tai ông lôi ra bên ngoài, tặng cho ông một bà ca thật dài về tương lai ế ẩm của hai thằng con trai mất nết.
Không những vậy, Lâm Ỷ Phi còn phạt ông quỳ gối trước phòng ngủ để sám hối, sau đó không nhân từ mà bắt ông ngủ ở bên ngoài, hại ông vừa lạnh vừa bị muỗi đốt.
Hàn Cao Lãng nghe xong không nhịn được cười, cố gắng làm bản thân mình đau để đè nén đi máu cười đang trào dâng trong người.
"Bố ạ, bố có cần vấn vả như vậy không?"
"Nhưng bố không muốn hai thằng con trai của mình phải sử dụng đến thuốc!"
Hàn Cao Lãng vỗ vai an ủi ông: "Bố yên tâm, con không bao giờ sử dụng đến mấy thứ vớ vẩn kia! Hôm qua sau khi trốn về phòng con đã dọn bỏ hết rồi, sang nay giúp việc đã mang túi rác vứt đi rồi!"
Hàn Cao Tiệp nghe xong liền thở dài một cách nhẹ nhõm, song lại ngáp ngắn ngáp dài, gục mặt xuống bàn ăn mà tiếp tục ngủ.
Lâm Ỷ Phi cùng Chu Tử Hạ bê thức ăn đặt trên bàn, có đầy đủ các món ngon. Lâm Ỷ Phi còn chuẩn bị cho cô con dâu tương lai những món ăn vô cùng dinh dưỡng.
Hàn Cao Lãng nhướng mày, ánh mắt liếc nhìn về phía đồ ăn vừa bày ra. Nào là tôm hùm nấu chín đỏ au toả mùi thơm ngào ngạt, một hũ sữa chua lên men tự nhiên, còn có một ly nước gừng, hai đĩa chuối được cắt thành lát mỏng.
Những món ăn này... không phải chỉ dành riêng cho Chu Tử Hạ đấy chứ? Toàn món bổ sung dinh dưỡng cho phụ nữ sau khi quan hệ.
Mẹ kiếp, lần này bị cho ra rìa thật rồi! Không có mỗi một mình Hàn Cao Lãng, còn có bố của anh.
Mùi thức ăn thơm xộc vào khoang mũi làm cho Hàn Cao Tiệp tỉnh ngủ ngay lập tức. Ông ngẩng đầu lên, nhìn một bàn ăn bày trước mắt, màu sắc của con tôm hùm khiến cho ông muốn chảy nước miếng. Nhưng khi hũ sữa chua cùng với ly nước gừng đập vào mắt, Hàn Cao Tiệp sửng sốt, đứng hình trong giây lát. Sau khi định thần lại, ông ngoảnh mặt về phía Hàn Cao Lãng, trừng mắt với anh mà hỏi.
"Đêm qua... mày thật sự..."
Hàn Cao Lãng dứt khoát gật đầu: "Con cũng đâu phụ công sức mẹ vất vả bỏ ra đâu chứ?"
Hàn Cao Tiệp tức đến phát điên. Ông đương nhiên biết thức ăn có nhiều chất dinh dưỡng hiện đang bày trên bàn là dành cho phụ nữ sau khi trải qua quan hệ, chỉ nhìn vào ly nước gừng là Hàn Cao Tiệp đủ để hiểu.
Hàn Cao Tiệp cười khổ một cái, nhìn qua nhìn lại món ngon mà mình không có cửa được thưởng thức, cảm thấy chua xót trong lòng.
"Mày có biết rằng kể từ giây phút này, bố mày, kể cả mày, thậm chí cả thằng em mày nữa đã được liệt kê vào danh sách những không cần thiết trong lòng của mẹ mày không?"
Hàn Cao Lãng gãi đầu, anh dường như chẳng bận tâm rằng mình có bị cho ra rìa hay không, chỉ cần mẹ đối xử tốt với Chu Tử Hạ là được rồi.
Mà nếu có bị mẹ cho ra rìa, thì đó chẳng phải là cơ hội tốt cho anh sao? Không phải nhìn ánh mắt kiêng dè của mẹ, không phải suốt ngày bên tai lặp đi lặp lại những câu lải nhải không có hồi kết, thậm chí có thể thoát khỏi sắc mắt đanh thép của mẹ mình.
Nói chung, để Lâm Ỷ Phi biết rằng anh đang hẹn hò với Chu Tử Hạ sớm hơn thì chẳng phải anh thoát khỏi mấy câu nói ám ảnh "bao giờ lấy vợ" của mẹ chăng?
Sao lúc đó anh lại không nghĩ ra sớm nhỉ?
Nhưng mọi việc cũng đều có lý do riêng của chúng. Anh không muốn để mẹ biết chỉ vì Chu Tử Hạ còn quá trẻ còn anh thì đã quá tuổi lấy vợ, với lại bà rất mong có một đứa cháu cho vui cửa vui nhà. Còn một phần khác, anh còn vướng bận một công việc liên quan đến máu me, Hàn Cao Lãng không muốn Chu Tử Hạ trở thành goá phụ khi mới chỉ mười tám đôi mươi.
"Con ước còn chả được!"
"Ờ rồi tẹo nữa mày sẽ được nếm thử cảm giác bị cho ra rìa là như thế nào!"
Hàn Cao Tiệp nghiến răng nghiến lợi, gằn từng câu từng chữ một vào tai Hàn Cao Lãng.
Hàn Cao Lãng chả thèm quan tâm, anh hiên ngang lấy đũa gắp một miếng lát chuối mỏng ăn thử, nhưng chưa kịp đưa vào miệng đã bị mẹ lên tiếng nhắc nhở.
"Đồ mẹ làm không phải để cho bố con mày ăn!"
Hàn Cao Tiệp liếc mắt nhìn về phía anh, ánh mắt của ông hết nhìn anh rồi lại đánh nhìn về đĩa chuối, dụ ý bảo anh ngoan ngoãn đặt miếng chuối đó về vị trí cũ.
Không còn cách nào khác, Hàn Cao Lãng buồn bực để lại miếng chuối về vị trí ban đầu, gãi đầu một cách ngượng ngùng.
Lâm Ỷ Phi trên tay bê hai bát nhỡ được làm bằng sứ, đặt trước mặt hai bố con.
"Ăn đi rồi đi làm!"
Hai người đàn ông nhìn chằm chằm vào bát cơm rang với hành, một cảm xúc khó tả cuồn cuộn trào dâng trong lòng.
Cơm khô, ít mỡ lại còn nhiều hành.
Này là dành cho người ăn sao?
Hàn Cao Tiệp cười khổ trong lòng, lấy đũa chọc chọc vào bát cơm.
"Mày thấy gì chưa? Cơm có ngon không con?"
Sắc mặt của Hàn Cao Lãng bất ổn cũng không kém, anh xúc một thìa cơm đưa lên miệng ăn thử.
Cơm vừa vào miệng, có một mùi nồng của hành xộc đến, nhưng khi nhai lại có cảm giác khô khản, ít mỡ lại còn nhạt như nước ốc.
Lẽ nào cơm chỉ rang với một chút mỡ, đến bột ngọt cùng với muối ăn mẹ ăn cũng không cho vào sao?
Cơm mà thiếu đi gia vị, chẳng khác nào mất đi một bên tai.
"Con có thể rút lại con nói vừa nãy có được không?"
"Muộn rồi, con trai ạ!"
Ngay lúc này, Chu Tử Hạ bê đến hai cái đĩa lớn. Trong đĩa cũng đựng cơm rang nhưng mà cơm rang này nó ngon hơn, nhìn trông bắt mắt hơn.
Một màu vàng ươm, hành không cho quá nhiều, còn có trứng, có tôm cùng với vài miếng lạp xưởng lớn.
Khi nãy thấy Lâm Ỷ Phi nấu hai suất cơm thiếu chất dinh dưỡng kia, Chu Tự Hạ không lỡ để cho hai người anh. Cô cặm cụi nấu nướng, nấu một món mà Hàn Cao Lãng rất thích ăn, đặc biệt phải chính tay cô nấu.
Chu Tử Hạ ngồi bên cạnh anh, nói nhỏ vào tai.
"Ở dưới lớp cơm có thịt tôm rồi đó, em đã bóc vỏ và thái ra từng miếng mỏng rồi! Anh ăn đi kẻo nguội!"
Hàn Cao Lãng có chút xúc động, anh ôm chặt lấy hai bên má của cô, vươn người hôn lên đôi môi anh đào kia.
"Chu Tử Hạ, em thật đáng yêu!"
Cơm dâng đến miệng rồi vẫn bị phát cho một mà đầy cẩu lương, chỉ cần nhìn qua cũng cảm thấy mắc nghẹn trong cổ họng.
Nhưng Hàn Cao Tiệp không bận tâm mấy, dù sao cơm con dâu tương lai còn nấu ngon hơn gấp nghìn lần con sư tử hà đông nấu, cho nên ông không thể lãng phí thời gian để thưởng thức món ăn ngon này.
Mùi vị thật sự rất ngon, gia vị ngấm đều vào trong cơm, hành vừa hay chín tới, lạp xưởng cùng với trứng không bị mất đi mùi thơm vốn có của chúng, tôm được bóc vỏ sạch sẽ, xếp gọn gàng, lát cà rốt xếp thành hình hoa càng làm suất cơm rang trở nên bắt mắt hơn.
Lâm Ỷ Phi nhìn một màn tình tứ ngay trước mặt cũng không tỏ vẻ ra khó chịu, bởi vì đây chính là việc mà mong đợi nhất. Hai đứa chúng nó cứ tiến triển đến hôn nhân có phải tốt không?
Sau khi bữa cơm kết thúc, Hàn Cao Lãng lên phòng thay đồ, sau đó đưa Chu Tử Hạ về ký túc xá chuẩn bị sách vở cũng như trang phục, làm tài xế lái xe đưa cô đến trường.