Người Yêu Cũ Là Hàng Xóm Sát Vách

Chương 49: Cảm Ơn Và Xin Lỗi




Ngày hôm đó là ngày diễn ra hội thi nghệ thuật do cho các sinh viên năm cuối biểu diễn trước lễ tốt nghiệp của trường đại học kiến trúc Kỳ Dương. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là họ đã tốt nghiệp và rời khỏi trường, hội thi này được tổ chức chính là cơ hội cho các sinh viên năm cuối bộc lộ tình cảm cảm xúc của mình với các sinh viên khóa dưới trước khi thực sự rời đi.

Trong sân khấu của hội trường các sinh viên có tiết mục đăng ký đều đang cập rập chuẩn bị cho phần trình diễn của mình. Hội trường của đại học kiến trúc Kỳ Dương rất lớn, có thể chứa tất cả sinh viên ở đây đến tham dự.

Sau khi buổi học kết thúc, có những người kéo nhau đến hội trường để dành chỗ gần sân khấu, chen chúc nhau bước vào trong để xem các tiết mục đặc sắc của các anh chị năm cuối nhưng cũng có những người không để tâm là mấy, buổi học vừa kết thúc đã lập tức xách balo ra về và trong đó có cả Duệ Hân.

"Duệ Hân, Duệ Hân chờ mình với!"

Trần Thiển vừa hớt hải chạy đến chỗ của Duệ Hân vừa lớn tiếng gọi tên cô ấy. Duệ Hân nghe thấy giọng nói của Trần Thiển liền dừng bước, lúc quay đầu lại cũng là lúc Trần Thiển đuổi kịp thời.

"Phù... Cậu đi nhanh quá làm mình đuổi theo muốn bở cả hơi tai."

Trần Thiển chống tay vào bụng thở dốc, trên trán thấm cả mồ hôi.

"Duệ Hân này, đi vào hội trường xem các anh chị năm cuối biểu diễn với mình đi."

Duệ Hân nghe vậy liền lắc đầu, gương mặt lạnh tanh chẳng có chút cảm xúc nào cả.

"Mình không đi đâu, cậu đi đi."

Trước đây Duệ Hân vẫn luôn là người rất nhiệt tình trong những hội thi của trường tổ chức, đã từng có một lần Duệ Hân vì bị chơi xấu trong một cuộc thi mà ra tay đánh nhau kết quả là bị mời lên phòng hiệu trưởng để lập biên bản. Cô gái này từng rất tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết như thế nhưng hiện tại lại trở nên trầm tính và không còn hăng hái như trước nữa.

Lý do khiến Duệ Hân không muốn đi xem là vì Tần Dịch, cô ấy không muốn nhìn thấy Tần Dịch và những gì có liên quan tới anh ấy nên mới tránh né. Trong khi đó Trần Thiển lại đang cố hết sức để giúp hai người họ nối lại tình xưa vậy mà…

"Duệ Hân, cậu nể mặt mình mà đi cùng mình có được không? Chúng ta cùng nhau xem như thế mới vui được chứ!"

"Nhưng mình không thích."

"Duệ Hân à, đi đi mà… cậu đi với mình đi. Nếu không có cậu mình xem một mình sẽ chán lắm."

Trần Thiển lại bắt đầu giở chiêu thức nũng nịu mà cô hay làm với Tống Hàm, cách này thường rất hiệu quả đối với Tống Hàm nhưng cô không ngờ nó lại có hiệu quả với cả Duệ Hân. Sau một lúc bị Trần Thiển lôi kéo cuối cùng Duệ Hân cũng phải đồng ý đi theo Trần Thiển. Hai cô gái chạy như bay đến hội trường, chen lấn xô đẩy vào dòng người đông đúc để dành được hàng ghế đầu.

Tuy nhiên hàng ghế đầu và hàng thứ hai đã chật kín người vì thế Trần Thiển và Duệ Hân chỉ còn cách ngồi ở hàng ghế thứ ba. Hai cô gái chọn chỗ cạnh nhau rồi ngồi xuống, Trần Thiển lập tức lấy điện thoại ra và nói với Duệ Hân.

"Hân Hân, chụp với mình một kiểu ảnh đi."

Duệ Hân ngơ ngác hỏi:

"Chụp ảnh làm gì?"

"Thì... ảnh kỉ niệm của hai chúng ta."

Trần Thiển hí hửng giơ điện thoại lên, hai cô gái mỉm cười nhìn vào ống kính sau đó một tiếng "tách" vang lên.

Chụp ảnh xong, Trần Thiển liền giấu Duệ Hân gửi tấm ảnh đó vào máy của Tần Dịch.

Trong lúc đó, Tần Dịch đang ở phía sau màn sân khấu để chuẩn bị cho tiết mục của lớp mình thì bất ngờ nhận được tin nhắn. Anh ấy cầm điện thoại ra một góc thì phát hiện người nhắn cho mình là Trần Thiển, tin nhắn gửi đến có một bức ảnh và dòng chữ:

[Anh Tần Dịch cố lên, em và Duệ Hân sẽ cổ vũ cho anh.]

Tần Dịch đọc xong tin nhắn liền thở dài, biết ngay là Trần Thiển sẽ bày trò mà. Nhưng bức ảnh này nhìn Duệ Hân đúng là rất xinh đẹp, Tần Dịch phóng to bức ảnh có mặt của Duệ Hân lên rồi ngắm nhìn một lúc đến mức chẳng thèm để ý đến lời bạn gọi.

"Tần Dịch… cậu đang làm cái gì thế? Sao mình gọi mà không trả lời."

Lúc này Tần Dịch mới lúng túng tắt vội điện thoại đi và cất nó vào trong túi quần của mình.

"Xin… xin lỗi, mình có chút chuyện riêng."

"Mau tới thay đồ đi, chúng ta còn phải tập duyệt một lần trước khi tới lượt chúng ta nữa."

"Ừm."

Khoảng mười lăm phút sau, hội thi nghệ thuật dành cho sinh viên năm cuối được bắt đầu.

Duệ Hân và Trần Thiển ngồi dưới sân khấu lặng lẽ quan sát từng tiết mục một, ban đầu còn có chút phấn khích nhưng càng về sau năng lượng càng cạn kiệt đi vì nhiều tiết mục diễn ra quá nên sinh mệt mỏi.

"Trần Thiển, hay là mình về trước nhé?" Duệ Hân quay sang nói với Trần Thiển.

Trần Thiển dù cũng thấm mệt nhưng lại không cho Duệ Hân rời đi vì tiết mục của Tần Dịch còn chưa tới.

"Không được Duệ Hân, cậu đừng về."

"Nhưng mà…"

"Cậu ở lại thêm chút nữa đi, mình muốn cùng cậu xem tiết mục này."

Không cần hỏi cũng biết Trần Thiển đang muốn cùng Duệ Hân xem tiết mục của ai. Có thể cô đã quên nhưng chính tiết mục mà cô muốn Duệ Hân xem nhất lại là nguyên do khiến mâu thuẫn của Duệ Hân và Tần Dịch đẩy lên cao trào.

Gương mặt của Duệ Hân khi xem Tần Dịch trình diễn trên sân khấu vẫn luôn giữ một nét lạnh lùng từ đầu tới cuối, đối với cô ấy những gì đang diễn ra ở trên sân khấu thật chẳng lọt vào mắt được chút nào. Bởi vì những suy nghĩ rối rắm trong đầu đã đủ lấn át tất cả những thứ xuất hiện trước mắt. Vở kịch mà Tần Dịch đóng là vở kịch kết thúc hội thi này và nó kéo dài tầm hai mươi phút. Sau khi tiết mục cuối kết thúc, Duệ Hân tưởng mọi thứ đã hết nhưng lại không giống như cô ấy nghĩ. Lúc Duệ Hân định đứng dậy ra về thì bỗng dưng cả người cô ấy chợt sững lại khi nghe thấy giọng nói của Tần Dịch.

"Anh nghĩ rằng sau bốn tiếng ròng rã của hội thi tất cả mọi người đã thấm mệt nhưng trước khi mọi người rời đi có thể cho anh tâm sự một chút được không?"

Duệ Hân từ từ hướng mắt về sân khấu, cô ấy rất ngạc nhiên khi Tần Dịch đang đứng một mình trên đó, cầm micro trên tay và nói ra những lời đó trước mặt tất cả mọi người. Vì hầu hết khán giả đều là sinh viên năm nhất, năm hai, năm ba nên Tần Dịch mới xưng anh cho gần gũi.

Cả hội trường im lặng nhìn Tần Dịch đứng trên sân khấu, tất cả đã sẵn sàng để lắng nghe những lời tâm sự của một sinh viên năm cuối sắp ra trường.

Duệ Hân thấy vậy liền ngồi xuống, cô không nghĩ Tần Dịch lại có thể làm được chuyện mà trước đây anh chưa từng làm, đó là đứng một mình trước đám đông và nói ra suy nghĩ của mình.

"Là một sinh viên năm cuối, đã trải qua bốn năm ở ngôi trường này anh đã học và tiếp thu được rất nhiều thứ. Anh đã nhận ra rằng để tìm được một động lực giúp bản thân không bao giờ nản chí với con đường mình chọn đúng là không dễ dàng gì. Anh nghĩ ở đây chắc hẳn mọi người ai cũng có động lực riêng cho mình đúng không? Và anh cũng vậy, cũng có một động lực và động lực ấy là một người rất quan trọng…"

Nghe tới đây, Trần Thiển đã nhận ra người mà Tần Dịch đang nhắc tới chính là Duệ Hân. Có thể đứng ở trên sân khấu nhìn xuống, Tần Dịch sẽ không thể tìm được Duệ Hân đang ngồi ở vị trí nào nhưng Duệ Hân sẽ luôn giữ một vị trí nào đó trong trái tim của Tần Dịch.

"Qua lời tâm sự lần này anh muốn nói với người ấy rằng... cảm ơn vì đã ở bên cạnh anh, cảm ơn vì đã truyền thêm động lực cho anh và hơn hết là cảm ơn vì tất cả. Anh hi vọng những bạn ở đây sẽ luôn trân trọng nguồn động lực to lớn ấy của mình vì nếu các bạn để tuột mất chắc chắn sẽ phải hối hận như anh đấy..."

"Cuối cùng anh xin gửi tới người đó và tất cả các bạn ở đây một bài hát, vừa là lời cảm ơn là lời xin lỗi."

Khi nhạc vừa cất lên, Duệ Hân đã nhận ra ngay đây chính là bài hát mà cô ấy thích nhất. Tần Dịch vẫn luôn nhớ sở thích của cô ấy, ngay cả bài hát mà Duệ Hân thích nhất cũng thuộc lòng từng chữ chữ một.

Giai điệu bài hát có gì đó rất buồn nhưng lời bài hát lại vô cùng ý nghĩa. Trong lúc mọi người ngồi bên dưới say sưa thưởng thức giọng hát của Tần Dịch thì Duệ Hân đã khóc, nước mắt cô ấy cứ chảy xuống tạo thành hai dòng lấp lánh trên gò má.

Trần Thiển quay sang thì thấy Duệ Hân đang khóc, cô chỉ biết lặng lẽ nắm lấy tay của cô bạn thân này và an ủi. Giọng hát của Tần Dịch rất hợp với bài hát này, không những thế còn rất hay nữa khiến người nghe phải xúc động theo.

Nếu có thể, cô hi vọng sau đợt này hai người họ có thể làm lành với nhau và trở lại như trước kia. Dù sao thì sự quay lại muộn màng vẫn tốt hơn là cả đời không bao giờ quay lại. Tình yêu của Tần Dịch và Duệ Hân đã từng đẹp như vậy vì thế không thể để những kỉ niệm đẹp mà họ có với nhau trở thành một kí ức chỉ muốn quên đi được.

Hôm đó, sau khi hội thi kết thúc Duệ Hân liền rời khỏi hội trường và ngồi một mình trên ghế đá trong khuôn viên của trường. Những lời mà Tần Dịch đã nói ban nãy Duệ Hân đều ghi nhớ từng chữ từng chữ một, cô ấy biết Tần Dịch đang muốn cảm ơn và xin lỗi mình nhưng so với việc thể hiện qua bài hát thì một lời nói trực diện vẫn tốt hơn.

Đúng lúc ấy, Tần Dịch từ phía xa bước đến trước mặt của Duệ Hân, hai người họ mặt đối mặt nhìn nhau và không nói gì. Những chiếc lá khô trên tán cây theo gió thi nhau rơi xuống, có vài chiếc lá đậu trên người Duệ Hân được cô lấy tay phủi đi.

"Duệ Hân, anh… xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra, anh không nghĩ là sẽ có ngày anh cảm thấy hối hận vì chuyện này như vậy." Tần Dịch bỗng lên tiếng.

Duệ Hân nghe xong những lời đó bỗng cảm thấy áy náy, cô ấy cúi mặt xuống, hai tay vân vê vạt áo.

"Trong chuyện này không phải chỉ có anh sai mà em cũng đã sai. Em xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra…"

Cả hai người họ đều nói lời xin lỗi với nhau nhưng không khí vẫn thật ngượng nghịu.

Một lúc sau, Duệ Hân đột nhiên thở phào:

"Haizzz, nói ra thế này đúng là nhẹ cả người làm sao. Giấu mãi trong lòng chỉ thêm nặng nề, bây giờ nói ra rồi quả nhiên là cảm thấy thoải mái hơn hẳn."