Người Yêu Cũ Là Hàng Xóm Sát Vách

Chương 45: Đánh Nhau Trong Quán Bar




Hai tên đàn ông đó lập tức đi tới chỗ của Tống Hạ để tiếp cận cô nàng với mục đích xấu. Tống Hạ lại chỉ có một thân một mình, không những thế còn là con gái vì thế khó lòng mà thoát khỏi vòng vây của hai tên này.

"Ấy cô em, em đi một mình à? Có cần hai anh đây đi cùng để bầu bạn không?"

Tống Hạ đề phòng lùi lại phía sau, ánh mắt láo lươn liếc nhìn hai tên đàn ông trước mặt. Biết mình đã gặp phải loại người không nên dây dưa tới nên nét mặt của Tống Hạ thoáng chút lo sợ.

"Các… các anh là ai? Tôi không cần các anh đi cùng, các anh mau tránh ra đi."

Thấy Tống Hạ phản kháng quyết liệt hai tên đàn ông đó thích chí nhìn cô nàng rồi phá lên cười. Một trong hai tên bắt đầu có hành vi động chạm cơ thể với Tống Hạ, Tống Hạ giật mình tránh né nhưng càng tránh mấy tên đó càng quá đáng hơn.

"Đừng động vào tôi, tránh ra!"

"Thôi nào cô em, đi với bọn anh đi, anh có cái vui lắm."

Tống Hạ sợ hãi tới suýt khóc nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Con bé siết chặt điện thoại giơ lên, vừa đe dọa vừa chậm rãi lùi lại.

"Các người còn bước thêm một bước thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy."

Hai tên đàn ông nghe thấy hai từ cảnh sát không chỉ không tỏ ra sợ hãi mà còn cười cợt trêu đùa. Những cô gái cá tính có sức phản kháng mạnh mẽ như Tống Hạ đối với mấy bọn cớm như thế này chính là quyến rũ nhất. Bọn chúng cười ha hả với nhau, nhắc lại lời của Tống Hạ với giọng điệu hết sức châm chọc.

"Các người còn bước thêm một bước thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy… ahahaha, giọng nói của cô em đúng là rất chua ngoa nhưng mà nghe cũng thật thú vị."

Tống Hạ bắt đầu không chịu được nữa, nhân lúc bọn chúng không để ý mà quay đầu định vụt chạy. Thấy vậy, hai tên đó lập tức đuổi theo, bọn chúng chạy nhanh hơn Tống Hạ nên đã tóm được cô nàng ngay tức khắc. Tóc của Tống Hạ bị một tên túm lấy giật ngược về phía sau, Tống Hạ đau đớn nhăn mặt lại, cả người ngã vào lòng của bọn chúng.

"Á… buông ra, buông tôi ra!"

"Muốn chạy à? Không dễ như thế đâu."

Tay của tên đó bắt đầu sờ soạng trên cơ thể của Tống Hạ, Tống Hạ hốt hoảng cắn mạnh vào cánh tay của hắn.

"Aaaa, con khốn này dám cắn tao, mau… mau gỡ nó ra nhanh lên."

Tên còn lại chạy đến định kéo Tống Hạ ra thì bị Tống Hạ giẫy ngã xuống đất. Một tên thì bị cắn đến chảy máu, tên còn lại thì ngã lăn quay dưới đất vì vậy Tống Hạ mới có cơ hội chạy trốn. Nhưng trong quán bar rộng lớn lại ồn ào thế này biết chạy đi đâu đây, nếu muốn chạy ra ngoài thì phải quay lại nhưng Tống Hạ còn lâu mới quay lại để chạm mặt bọn cớm đó.

Tên bị Tống Hạ cắn đến chảy máu tức giận đuổi theo Tống Hạ, hai người họ rượt đuổi nhau trong đám đông đang quẩy hết mình trong điệu nhạc, chẳng ai để ý đến cô gái đang bị một tên máu mặt đuổi theo để tính sổ. Tống Hạ chạy trên chiếc giày cao gót nên có chút khó khăn, dù sao cô ấy cũng không quen đi giày cao gót nên vừa chạy được một đoạn đã ngã xuống đất.

"Á!"

Tống Hạ định chống tay lên chạy tiếp nhưng dường như chân đã bị trẹo, cô ấy đau tới nỗi không thể đứng dậy được. Cứ như vậy Tống Hạ đã bị tên kia tóm được, hắn chậm rãi tiến đến chỗ của Tống Hạ vừa bước vừa bẻ khớp cổ tay như sắp sửa cho Tống Hạ một trận no đòn. Tống Hạ sợ hãi lết người về phía trước, cứ như vậy rời khỏi đám đông tiến đến sát quầy rượu. Tên đàn ông kia hầm hừ nhìn Tống Hạ, nhe răng buông những lời khó nghe:

"Bảo ban nhẹ nhàng thì không nghe, cứ phải thích dùng đến bạo lực. Số của cô em đã rơi vào tay ông đây thì đừng mong đến chuyện chạy thoát."

Tên đó vung tay định đánh vào Tống Hạ thì bất ngờ bị ai đó ném cốc rượu đập thẳng vào mặt. Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng Tống Hạ:

"Đàn ông con trai mà đánh con gái thì thật chẳng khác nào thằng hèn cả."

Tống Hạ được cứu trong gang tấc nên cảm thấy vô cùng biết ơn, cô nàng vội vàng quay mặt lại thì phát hiện người vừa ra tay cứu mình chính là Duệ Hân. Hồi Tống Hàm và Trần Thiển còn yêu nhau, Tống Hạ đã từng gặp Duệ Hân một vài lần, dù đã lâu rồi không gặp lại nhưng gương mặt của Duệ Hân thì Tống Hạ không thể nào quên được. Duệ Hân và Tống Hạ có điểm chung trong tính cách, hai cô gái đều ương bướng như nhau nên từ lần đầu gặp mặt cả hai đã có chút thân thiết.

Duệ Hân loạng choạng đứng dậy, say xỉn đỡ Tống Hạ đang ngồi dưới đất đứng lên. Duệ Hân cũng đã nhận ra Tống Hạ, vì biết đây là em gái của Tống Hàm nên cô ấy càng không thể để Tống Hạ gặp nguy hiểm.

Tên đàn ông bị Duệ Hân ném cốc rượu vào mặt vẫn còn đang choáng váng chưa hết đau, máu ở mũi hắn chảy xuống dưới viền môi trông có vẻ Duệ Hân đã ra tay hơi mạnh. Sau đó, tên bạn của hắn cũng từ đâu chạy đến, thấy bạn mình bị chảy máu mũi liền lên tiếng mắng chửi hai cô gái.

"Là đứa nào làm bạn tao chảy máu mũi hả?"

Duệ Hân nghe vậy liền tiến lên phía trước, gương mặt say xỉn lờ đờ nhìn thẳng vào hai tên cớm đứng trước mặt. Cô ấy ợ một tiếng rồi tự chỉ tay vào mình:

"Là tao đã làm đấy, sao hả?"

Bạn của cái tên bị chảy máu mũi lập tức giáng thẳng vào mặt của Duệ Hân một cái bạt tai.

Tiếng "chát" vang lên rõ to mặc dù đã có tiếng nhạc lấn át.

Mặt của Duệ Hân lệch hẳn sang một bên, bên má bị tát đang dần đỏ ửng và đau rát.

Tống Hạ thấy Duệ Hân bị đánh liền chạy tới, vênh mặt chửi bới hai tên kia:

"Sao các người lại đánh chị ấy? Có giỏi thì đánh tôi đây này."

Tên vừa ra tay tát Duệ Hân đi đến trước mặt Tống Hạ, nhìn cái gương mặt vênh váo nhưng cơ thể lại đang run lên như cầy sấy ấy bèn bật cười. Hắn ra tay túm lấy tóc Tống Hạ, kéo cô ấy về phía mình. Duệ Hân thấy vậy bèn nhảy lên cào vào mặt của tên đó, hắn đau đớn gào thét dữ dội, Duệ Hân đang bực mình lại gặp phải mấy tên thích gây chuyện này đúng là càng khiến cơn thịnh nộ trong người tăng lên. Cứ như thế Duệ Hân và Tống Hạ thay phiên nhau đánh trả hai tên đàn ông trong quán bar, những người xung quanh nhìn thấy nhưng chẳng có ai đứng ra giúp đỡ. Bọn họ chỉ đứng nhìn không những thế còn có người lấy điện thoại ra quay, để mặc hai cô gái một mình đấu lại hai tên đàn ông.

Duệ Hân sau khi không thể trụ được nữa liền bị tên đó hất văng ra xa. Cứ tưởng bản thân sắp ngã ra đất tới nơi nhưng may mắn đã có bàn tay nào đó giang ra đỡ lấy cô ấy kịp thời. Duệ Hân nằm im trong vòng tay của người đó, cô ấy mơ màng nhìn lên thì phát hiện đó là Tần Dịch.

"Tần… Dịch?"

Cảm giác này, gương mặt này thì đúng là Tần Dịch rồi, nhưng tại sao anh ấy lại có mặt ở đây?

Tần Dịch dìu Duệ Hân ngồi xuống ghế sau đó tự mình đi đến xử lý hai tên còn lại. Đã là một người đàn ông thì không thể giương mắt nhìn người đàn ông khác đánh con gái mà người con gái ấy lại là người mình yêu được.

Tần Dịch không giỏi võ như Tống Hàm nhưng cũng biết chút võ phòng thân. Tống Hạ chạy đến chỗ của Duệ Hân, hai cô gái đều đã bị thương và hiện tại đang cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tần Dịch một mình đánh nhau với hai tên kia, những người xung quanh vẫn vô cảm tới đáng sợ, chỉ biết đứng nhìn và cổ vũ. Phải đến một lát sau khi cảnh sát tới thì vụ ẩu đả mới dừng lại nhưng chỉ có điều cả năm người đều bị áp giải tới đồn cảnh sát.

Tống Hàm và Trần Thiển nhận được điện thoại của Tống Hạ liền chạy tới đồn cảnh sát ngay lập tức. Trên đường đi, Tống Hàm đã rất tức giận và lo lắng vì đứa em gái chỉ biết gây phiền phức này.

Tới nơi, Tống Hàm và Trần Thiển bắt gặp Duệ Thần, ba người họ cùng nhau bước vào bên trong. Lúc đó họ nhìn thấy cảnh sát đang tra hỏi hai tên côn đồ trong quán bar, Tống Hạ và Duệ Hân ngồi cạnh nhau còn Tần Dịch thì bị đánh te tua ngồi im một chỗ. Cảnh tượng này trông thật thảm hại làm sao, dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng đánh nhau tới mức phải tới đồn cảnh sát thế này đúng là không phải chuyện nhỏ.

Tống Hàm giận dữ bước đến chỗ của Tống Hạ, anh trách móc:

"Giỏi lắm Tống Hạ, giờ còn biết lấy trộm vé của anh để vào quán bar nữa sao?"

Tống Hạ rưng rưng nước mắt nhìn Tống Hàm, thấy vậy Trần Thiển liền giúp anh hạ hỏa.

"Tống Hàm, anh đừng nổi giận với con bé mà. Tống Hạ, em không sao đấy chứ?"

"Em… không sao ạ."

Trong khi đó Duệ Thần lại ngồi xuống bên cạnh chỗ em gái mình, anh ấy đưa tay chạm vào vết thương trên người Duệ Hân rồi hỏi:

"Em đánh nhau thật đấy à?"

"Ừm."

"Nếu ba mẹ mà biết thì sao đây? Đánh nhau kiểu gì mà lại để vào đồn cảnh sát thế này không biết."

Duệ Hân không để tâm đến lời của anh trai, hai mắt cô ấy chỉ chằm chằm hướng về phía Tần Dịch. Người bị thương nhiều nhất là Tần Dịch nhưng lại chẳng ai hỏi thăm cả. Dù sao đối với những người ở đây thì gia đình người thân mới là quan trọng nhất, sau đó mới tới bạn bè, còn Tần Dịch thì chẳng có người thân nào cả.

Trần Thiển chậm rãi đi tới trước mặt Tần Dịch, cất tiếng hỏi:

"Anh Tần Dịch, anh không sao chứ?"

Tần Dịch ngước mắt nhìn lên, anh ấy lắc đầu:

"Không có gì, chỉ bị thương nhẹ thôi."

"Em nghĩ anh nên đi bệnh viện đi, chứ để thế này thì…"

"Tại sao lúc đó anh lại chạy tới lo chuyện bao đồng làm gì rồi để bị thương? Ai mượn anh làm chuyện đó cơ chứ?"

Trần Thiển đang nói chuyện với Tần Dịch thì bỗng dưng bị Duệ Hân đẩy sang một bên, cô ấy lớn tiếng với Tần Dịch ngay giữa đồn cảnh sát.

"Đề nghị mọi người trật tự." Một viên cảnh sát lên tiếng.

Biết là sắp sửa có chuyện, Duệ Thần liền đứng dậy chạy tới chỗ em gái, khuyên bảo:

"Duệ Hân, đừng có to tiếng ở đây, có gì ra ngoài rồi nói."

Duệ Hân hất tay của Duệ Thần ra khỏi người mình, có vẻ như khi nhìn thấy Tần Dịch bị thương thì ngoài đau lòng ra cô ấy còn tức giận nữa. Đáp lại câu hỏi của Duệ Hân chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy của Tần Dịch, thấy Tần Dịch không trả lời, Duệ Hân mới tiếp tục nói:

"Chúng ta đã chia tay rồi, ai mượn anh xen vào chuyện của tôi làm gì? Giờ anh ra nông nỗi này và phải tới đồn cảnh sát nên cảm thấy khó chịu lắm đúng không? Lần này người sai là anh nên đừng mong tôi sẽ nói từ xin lỗi, là anh tự làm tự chịu vì thế đừng có đổ trách nhiệm lên người tôi."