Trần Thiển cố gắng đẩy Tống Hàm ra nhưng miệng Tống Hàm cứ dán chặt vào người cô như đỉa vậy.
"Tống Hàm, buông em ra đi, đừng như thế."
Tống Hàm cứ ôm khư khư lấy Trần Thiển, anh lắc đầu:
"Anh sẽ không buông đâu! Thiển Thiển, tối nay em ở lại với anh nhé?"
Tự dưng Tống Hàm đề nghị Trần Thiển ở lại đêm nay với anh, cứ nghĩ đến việc ngủ cùng Tống Hàm trên một chiếc giường là Trần Thiển lại cảm thấy sợ. Cô thẳng thừng từ chối:
"Anh đừng có mà giở trò, em sẽ không đồng ý đâu."
"Em nghĩ em không đồng ý thì em sẽ được về à?"
Tống Hàm vội vàng ôm Trần Thiển nhấc bổng cô lên, anh ôm cô định chạy vào trong phòng ngủ. Tên bạn trai này của Trần Thiển đúng là rất biến thái, lúc nào cũng chỉ muốn bắt nạt cô thôi. Trần Thiển biểu tình dữ dội, cô vung tay vung chân rồi hét lên:
"Em không muốn đâu mà, thả em xuống!"
"Em sợ gì chứ? Anh chỉ ôm em ngủ thôi, không làm gì cả."
Trần Thiển trợn mắt nhìn Tống Hàm, loại người như anh mà chịu ôm cô ngủ và không làm gì hết sao? Không thể tin được.
"Chẳng ai tin anh đâu Tống Hàm, có ngốc mới đi tin lời anh."
Cốc… cốc… cốc…
Đúng lúc ấy đột nhiên bên ngoài cửa nhà của Tống Hàm truyền đến tiếng gõ cửa.
Trần Thiển nằm im trong vòng tay của Tống Hàm, cô nói khẽ:
"Kìa, có ai đến tìm anh đó."
Gương mặt Tống Hàm lộ rõ vẻ khó chịu, đầu lông mày nhíu xuống trông thật dữ dằn. Anh bực mình đặt Trần Thiển đứng xuống sau đó chạy ra mở cửa.
Ban đầu Tống Hàm còn nghĩ là hàng xóm nên mới hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười thật tươi để chào đón, nhưng khi cánh cửa mở ra, người xuất hiện trước mắt anh lại khiến anh càng điên hơn.
Tống Hàm nhìn chằm chằm vào người đó, đôi mắt ánh lệ nhưng lại chứa đầy phẫn nộ. Anh lạnh lùng hỏi:
"Mẹ lại tới đây làm gì? Con đã nói là đừng bao giờ tới tìm con nữa mà."
Mẹ của Tống Hàm một lần nữa xuất hiện, cũng đã một thời gian rồi kể từ khi bà ấy đến tìm anh xin tiền. Nhưng lần này mẹ Tống Hàm còn dẫn theo con gái cũng là em gái của Tống Hàm - Tống Hạ. Tống Hạ tính cách ngang ngạnh từ nhỏ được ba mẹ chiều chuộng nên sinh hư, lúc nào cũng đòi hỏi nhiều thứ, nếu ba mẹ không đáp ứng thì con bé sẽ gắt gỏng và đòi cho bằng được.
Anh em Tống Hàm và Tống Hạ lâu ngày mới gặp lại nhau nhưng vì không thân thiết nên cứ lạnh nhạt với nhau thế thôi. Thậm chí Tống Hạ còn chẳng thích việc mình có một người anh trai nữa. Nhìn cái ánh mắt con bé nhìn Tống Hàm đã biết là nó bị mẹ ép tới đây rồi.
Tống Hàm thấy Tống Hạ không thèm chào mình lại còn bày ra bộ mặt khó ở, anh bỗng cảm thấy khó chịu mà lời qua tiếng lại.
"Này, nhìn thấy anh mà không chào à? Mồm đâu?"
Tống Hạ nhìn Tống Hàm liền giãy nảy lên cãi:
"Anh bỏ đi hai năm rồi mà, vẫn còn coi em là em gái à?"
"Mày nói cái gì?"
Tống Hàm tính tình đã cục súc vì thế rất dễ mất bình tĩnh, mẹ anh cảm nhận được Tống Hàm sắp sửa lao vào đánh Tống Hạ liền đứng giữa can ngăn.
"Tống Hàm con đừng trách con bé, tính khí nó đâu phải con không biết. Hai anh em lâu ngày mới gặp nhau đừng có cãi nhau như vậy."
Sau đó mẹ của Tống Hàm liền quay sang đánh vào tay của Tống Hạ, trách móc:
"Con bé này, còn không mau chào anh đi."
Tống Hạ uất ức cắn môi rồi miễn cưỡng nói:
"Em… chào anh."
Khác hẳn với anh em nhà Duệ Thần, anh em Tống Hàm không được thân thiết cho lắm. Kể cả việc hai năm mới gặp mặt nhau cũng không có chút lưu luyến gì, anh em ruột mà cứ như người dưng nước lã vậy.
"Mẹ tìm con có chuyện gì?" Tống Hàm cất tiếng hỏi.
"Tống Hàm, thực ra mẹ có chuyện này…"
"Tống Hàm, ai đến thế?"
Đúng lúc mẹ của Tống Hàm định nói chuyện gì đó thì Trần Thiển từ trong chạy ra. Vì cô thấy Tống Hàm ra ngoài hơi lâu, tưởng có chuyện gì nên đành ra ngoài xem thử. Ai ngờ đó lại là mẹ của Tống Hàm, Trần Thiển nhận ra bà ấy vì thế liền cúi đầu chào.
"Cháu chào cô ạ."
Mẹ của Tống Hàm cũng nhận ra Trần Thiển, bà ấy mỉm cười:
"Trần Thiển đấy à, lâu lắm không gặp nhìn cháu càng ngày càng xinh đẹp đó."
Tống Hạ liếc mắt nhìn Trần Thiển, cái tính khó ưa của con bé lại bắt đầu trỗi dậy. Cuộc trò chuyện đang rất bình thường cho tới khi Tống Hạ xen vào rồi hỏi:
"Hai anh chị đã chia tay rồi mà, sao giờ lại ở chung thế?"
Trần Thiển ngơ ngác nhìn Tống Hạ, cô ấp úng đang định giải thích thì đột nhiên bị Tống Hàm vòng tay ôm lấy. Trước câu hỏi của Tống Hạ, Tống Hàm đã rất tự tin trả lời:
"Bọn anh quay lại rồi đấy, có ý kiến gì không?"
Trần Thiển sợ anh em Tống Hàm sẽ cãi nhau vì thế liền chủ động xua tan bầu không khí gượng gạo này.
"Thôi… cô và em vào trong nhà đi ạ, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau mà."
Trần Thiển rất mến khách mà khách này rất đặc biệt, là người nhà của Tống Hàm vì thế cô phải cư xử cho thật lễ phép. Nhưng trái ngược với sự hào hứng của cô, Tống Hàm lại tỏ ra khó chịu, anh không cho mẹ mình và em gái bước vào nhà thậm chí còn đuổi họ:
"Hai người đi đi, ở đây không chào đón hai người."
"Tống Hàm, anh nói gì thế?" Trần Thiển giật mình hỏi anh.
"Đây là nhà anh thuê bằng tiền anh tự kiếm vì thế anh có quyền cho ai vào và không cho ai vào."
Mâu thuẫn gia đình hai năm trước vẫn khiến Tống Hàm nhớ mãi không quên, thậm chí là ám ảnh vì nó. Những gì mẹ anh đã làm khi anh bị đối xử tệ bạc anh vẫn còn nhớ rõ.
"Nếu mẹ tìm con để lấy tiền thì con cũng nói luôn con không có tiền đâu..."
"Tống Hàm, mẹ tới tìm con không phải vì tiền đâu mà là vì chuyện học hành của em gái con. Năm nay em gái con học đại học, tiền thuê nhà lại rất đắt vì thế con có thể cho nó ở nhà của con được không?"1
Mẹ của Tống Hàm lần này xuất hiện trước cửa nhà anh không phải muốn xin tiền mà là muốn để em gái của Tống Hàm ở lại nhà anh vì năm nay Tống Hạ sẽ học đại học. Chỉ còn một thời gian nữa Tống Hàm sẽ tốt nghiệp nên để Tống Hạ ở đây là một lựa chọn hợp lý. Nhưng điều bà ấy lo lắng nhất là việc Tống Hàm sẽ không đồng ý và sự thật là anh cũng không đồng ý thật.
"Nó học đại học thì mẹ phải tự lo cho nó chứ, tìm con có ích gì? Con sẽ không chăm lo cho nó đâu, tiền con kiếm nuôi nổi bản thân còn không đủ."
Tống Hạ nghe vậy liền bĩu môi:
"Ai thèm anh lo cho em, chỉ cần cho em ở nhà anh là được rồi."
"Mày nghĩ anh sẽ cho mày ở lại à?"
"Không cho thì thôi, anh nghĩ em thích ở đây lắm chắc?"
Tống Hạ trừng mắt cãi lại cả anh trai, tính cách của cô em gái này đúng là khó ưa thật.
Trần Thiển cảm thấy rõ sự khó xử trên nét mặt của mẹ Tống Hàm, dù bà ấy đã làm sai chuyện gì thì cũng là một người mẹ mà Trần Thiển lại cảm thấy thương bà ấy.
"Tống Hàm, hay là… cứ để Tống Hạ ở lại đây đi. Để em ấy sống với em cũng được mà."
Tống Hàm lập tức từ chối:
"Không được, sao có thể để nó ở với em? Nó sẽ làm phiền em, anh không đồng ý."
"Vậy anh cho con bé ở lại nhà anh nhé? Được chứ? Dù gì cũng là em gái anh mà."
Giọng nói ngọt ngào cùng gương mặt hiền thục của Trần Thiển đã lay động được trái tim cứng rắn của Tống Hàm. Nếu không phải vì Trần Thiển thì anh sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện để Tống Hạ ở nhà của mình.
Tống Hàm nhắm mắt suy nghĩ một lúc sau đó cắn răng gật đầu:
"Ở thì ở nhưng phải tuân theo quy tắc của anh, nếu không anh sẽ tự động đá mày ra ngoài đấy."
Tống Hạ được ở lại nhà của anh trai trong lòng cũng có chút hứng khởi. Con bé kéo vali đi vào bên trong, lúc đi qua Tống Hàm còn không quên hếch mũi tự đắc.
"Hứ… quy với chả tắc, cái nhà bé tẹo của anh thì có gì đáng giá đâu mà sợ em phá."
"Mày còn nói nữa thì đừng có ở lại đây."
Tống Hạ ngang bướng còn Tống Hàm thì cục tính, đúng là cặp anh em trái ngược nhau, nếu ở với nhau không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Lát sau, mẹ Tống Hàm cũng rời đi, Trần Thiển về nhà của mình. Lúc này trong nhà của Tống Hàm chỉ còn có anh và đứa em gái khó ưa kia, Tống Hạ mang theo một đống đồ lỉnh kỉnh của con gái bày bừa ra nhà anh, Tống Hàm nhìn thôi đã thấy khó chịu.
"Này này, bày biện ra nhiều đồ làm cái gì? Nhà không có chỗ để đâu."
Tống Hạ mặc kệ lời nói của Tống Hàm cứ vậy đặt đồ của mình ở những nơi mình muốn. Con bé chạy đi xem mọi thứ ở trong nhà của Tống Hàm, chạy đi chạy lại xem xét đủ mọi thứ rồi cau có đi đến trước mặt anh.
"Sao nhà anh chỉ có một phòng ngủ thế? Em sẽ ngủ ở đâu?"
Tống Hàm thở dài đứng dậy, dáng người anh cao lớn đứng thù lù trước mặt Tống Hạ khiến con bé phải ngước mắt lên nhìn. Anh lạnh lùng chỉ tay xuống ghế sofa, đáp:
"Còn ngủ đâu nữa, nếu không nằm đất thì nằm ở đây này."
Tống Hạ tỏ vẻ tức giận ngay ra mặt, gắt lên:
"Anh để em gái ngủ sofa vậy mà coi được à?"
"Không ngủ thì thôi, đi đâu thì đi."
Nói rồi, Tống Hàm liền bước vào phòng ngủ của mình và đóng rầm cửa lại. Tống Hạ đứng một chỗ lườm anh, con bé vùng vằng chân tay rồi ngồi phịch xuống ghế sofa.
Đêm hôm ấy, Tống Hàm thì nằm trong phòng ấm nệm ấm còn Tống Hạ lại ngủ ngoài sofa lạnh lẽo.
Tới nửa đêm Tống Hàm ra ngoài uống nước, anh thấy Tống Hạ nằm co ro trên sofa với chiếc chăn mỏng liền cảm thấy có chút thương hại. Dù nó đáng ghét thật nhưng vẫn là em gái ruột của anh, Tống Hàm lẳng lặng bước đến bế Tống Hạ lên rồi đưa nó vào trong phòng ấm của mình.
Sau đó Tống Hàm mở cửa rời khỏi nhà, đi sang nhà của Trần Thiển rồi gõ cửa.
Cốc… cốc…
"Trần Thiển, mở cửa cho anh."
Trần Thiển đang ngủ say trong phòng nên không nghe thấy tiếng gõ cửa. Nhưng giây sau tiếng tin nhắn vang lên khiến cô chợt tỉnh giấc. Nửa đêm nửa hôm rồi còn ai nhắn tin không biết, phá hỏng cả giấc ngủ của cô.
[Trần Thiển, mở cửa cho anh đi.]
Trần Thiển đọc tin nhắn xong thì ngáp ngủ rời khỏi giường, cô lững thững bước ra ngoài mở cửa.
"Muộn rồi anh không ngủ còn tìm em làm gì thế?"
Tống Hàm ôm lấy Trần Thiển bước vào trong rồi đóng cửa lại.
"Đêm nay cho anh ngủ cùng em nhé? Giường của anh Tống Hạ đã nằm rồi, anh lạnh lắm, cho anh ngủ cùng em đi."1