Người Yêu Cũ Là Hàng Xóm Sát Vách

Chương 32: Âm Mưu Của Sở Uyển Thanh




"Anh Duệ Thần, có thật như thế không? Anh và chị Mạc Ly đã ngủ với nhau hả?" Duệ Hân được phen kinh ngạc, lớn tiếng hỏi Duệ Thần.

Duệ Thần sợ giọng nói của Duệ Hân quá lớn và chuyện này sẽ bị hàng xóm nghe thấy nên anh ấy đã nhanh chóng bịt chặt lấy miệng của Duệ Hân.

"Bé cái miệng thôi, em định để cả hàng xóm biết chuyện của anh đấy à?"

"Ư… ư…"

Duệ Hân tròn mắt nhìn về phía Tống Hàm như muốn cầu cứu. Tống Hàm biết ý liền đi đến gỡ tay của Duệ Thần ra khỏi miệng của Duệ Hân. Anh ôn tồn giúp hai anh em họ giải quyết mâu thuẫn.

"Thôi được rồi, Duệ Thần này, cậu nên cảm ơn em gái cậu vì hôm qua đã giúp cậu nói đỡ trước mặt ba mẹ. Hôm nay mình đến đây cũng là theo sự mong muốn giúp đỡ của Duệ Hân đấy có biết không?"

Duệ Thần nghe vậy liền từ từ buông tay ra, anh ấy hỏi:

"Có thật thế không?"

"Nếu hôm qua Duệ Hân không nhanh trí nói cậu ngủ lại ở nhà mình thì hôm nay chắc chắn cậu sẽ không được về nhà đâu."

Duệ Hân khoanh tay trước ngực, giận dỗi quay phắt sang không thèm nhìn anh trai nữa. Cô ấy đã có ý tốt vậy mà người anh trai này không biết điều chút nào hết. Duệ Thần chưa từng mắc lỗi, cũng chưa từng phải nhờ em gái giúp đỡ gì nhưng lần này lại khác, nếu không có Duệ Hân thì chắc chắn Duệ Thần sẽ chẳng được về nhà nữa.

"Anh xin lỗi em gái, đừng giận anh nhé?"

"Xin lỗi một câu mà xong sao?" Duệ Hân bỉu mỏ.

"Vậy em còn muốn gì?"

"Muốn anh đưa tiền tiêu vặt ba mẹ cho anh đưa cho em. Coi như trả phí vì em đã giúp anh nói dối ba mẹ."

Duệ Thần biết ngay là sẽ bị con bé này lấy tiền tiêu vặt mà. Anh ấy thở dài rút tiền trong túi ra, vậy là tiền tiêu vặt tháng này chưa kịp dùng hết đã phải đưa cho Duệ Hân. Duệ Hân thích thú cầm tiền chạy đi, sau đó nói vọng lại:

"Cảm ơn anh trai, em đi học trước, hai anh đi sau nhé!"

Duệ Thần vô cùng buồn bã khi tiền tiêu vặt đã bị lấy đi, dù có hơi tiếc nuối nhưng đổi lại vẫn được về nhà đã là may mắn lắm rồi. Tống Hàm bước đến vỗ vai Duệ Thần, sau đó cùng anh ấy trở về nhà thay đồ, chuẩn bị đi học.

"Thôi nào anh bạn, chúng ta năm cuối rồi, chút tiền tiêu vặt đó không cần phải tiếc."

"Tiền tiêu vặt ba mẹ đưa mình đủ để trả tiền thuê nhà trọ trong vòng một tháng đấy nhé, không ít gì đâu."

Gia đình của Duệ Thần cũng thuộc dạng khá giả nên tiền tiêu vặt ba mẹ của họ đưa cho họ cũng nhiều. Chẳng bù cho Tống Hàm, đi làm thêm nổ mắt ra cũng chỉ được một nửa số tiền tiêu vặt của Duệ Thần.

Nhờ có sự giúp đỡ từ Tống Hàm mà ba mẹ của Duệ Thần không nghi ngờ gì cả, Duệ Thần thành công thoát khỏi kiếp nạn này. Trên đường ra đến bến xe buýt, Tống Hàm chợt nhìn thấy Trần Thiển vẫn đang đợi mình, cô đã bỏ lỡ một chuyến đi cùng Duệ Hân và nhất quyết chờ Tống Hàm cho bằng được.1

"Trần Thiển!"

Vừa nghe thấy giọng nói của Tống Hàm, Trần Thiển đã lập tức quay lại, miệng mỉm cười rồi cất bước chạy thật nhanh tới chỗ của Tống Hàm. Duệ Thần ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cho tới khi tận mắt nhìn thấy Tống Hàm giang tay ôm chầm lấy Trần Thiển, Duệ Thần mới được phen bất ngờ hơn nữa.

"Cái… cái gì thế này? Hai người… hai người quay lại rồi à?"

Tống Hàm và Trần Thiển quay sang cùng gật đầu.

Duệ Thần không giống như Duệ Hân và Tần Dịch, khi thấy Tống Hàm và Trần Thiển quay lại với nhau anh ấy đã không cười châm chọc hai người họ. Duệ Thần có suy nghĩ chín chắn hơn, chỉ hơi bất ngờ một chút rồi thôi vì đa số những người yêu nhau thường không bình thường như vậy.

Trần Thiển nắm tay Tống Hàm ngồi đợi xe buýt, thấy Duệ Thần không cười mình liền tỏ ra ngạc nhiên.

"Anh Duệ Thần, anh không cười bọn em à?"

Duệ Thần quay sang hỏi:

"Có gì mà phải cười?"

"Anh Tần Dịch và Duệ Hân nói chuyện bọn em quay lại với nhau rất buồn cười mà."

"Ừ thì đúng là buồn cười thật nhưng anh không cười được. Vì anh biết chắc kiểu gì cũng sẽ như vậy nên mới không cười."

Từ lúc Tống Hàm và Trần Thiển quay lại yêu nhau, hai người họ đi tới đâu cũng rắc cẩu lương. Nếu là trước đây chắc chắn sẽ có cãi cọ hoặc đánh lộn nhưng bây giờ ngọt ngào như vậy Duệ Thần có cảm giác không quen chút nào hết.



Tối hôm ấy.

Vừa kết thúc buổi học ngày hôm đó, Sở Uyển Thanh đã vội vàng đuổi theo Tống Hàm vì muốn được ngồi cùng anh trên xe buýt để trở về. Thấy Tống Hàm đang đi trên sân trường, Sở Uyển Thanh vừa chạy vừa lớn tiếng gọi:

"Tống Hàm… chờ mình với!"

Tuy nhiên Tống Hàm lại không hề nghe thấy giọng của Sở Uyển Thanh, anh chỉ chăm chăm chú tâm vào điện thoại nhắn tin với Trần Thiển. Chân của Tống Hàm dài hơn Sở Uyển Thanh nên bước đi cũng nhanh hơn khiến cô ấy không đuổi kịp anh.

Cứ như thế, Tống Hàm ra tới bến xe buýt trước và ngồi đợi ở đó, còn Sở Uyển Thanh thì chạy thục mạng ở phía sau. Lúc nhìn thấy Tống Hàm vẫn chưa đi, Sở Uyển Thanh bèn mỉm cười, cô ấy tự vuốt lại tóc rồi nhẹ nhàng định đi tới cho Tống Hàm bất ngờ. Sở Uyển Thanh từ từ tiếp cận Tống Hàm ở phía sau, khoảnh khắc cô ấy định chạm tay vào người anh thì bỗng dưng có cái gì đó khiến cô ấy dừng hành động đó lại. Gương mặt của Sở Uyển Thanh xám ngắt, hai mắt mở to nhìn chằm chằm xuống dưới màn hình điện thoại của Tống Hàm. Thì ra cô ấy đã vô tình đọc được đoạn tin nhắn mà Tống Hàm gửi cho Trần Thiển.

[Tống Hàm: Anh đang chờ xe buýt, nhớ đợi anh đi cùng đấy có biết chưa?]

[Trần Thiển: Vâng, em sẽ chờ anh.]

[Tống Hàm: Ngoan lắm!]

[Trần Thiển: Bạn gái của anh đương nhiên phải ngoan rồi.]

Những dòng tin nhắn ấy khiến Sở Uyển Thanh như chết lặng đi, cô ấy từ từ thu tay về sau đó quay mặt rời đi. Sở Uyển Thanh đã định sẽ tỏ tình với Tống Hàm nhưng xem ra lại chậm hơn người ấy một bước. Gương mặt buồn rầu bỗng trở nên đầy căm phẫn, Sở Uyển Thanh siết chặt hai tay lại, miệng lẩm bẩm:

"Tôi sẽ không để thua như vậy đâu."1

Lần này, Sở Uyển Thanh không ngồi cùng Tống Hàm trên xe buýt nữa. Trong suốt quá trình di chuyển, cô ấy chỉ cắm mặt ngồi một chỗ giả vờ đọc sách nhưng thực chất là đang theo dõi Tống Hàm và Trần Thiển.

Xe buýt không có đông người nhưng sự xuất hiện của Sở Uyển Thanh cũng chẳng lọt vào mắt bọn họ, bởi sự chú ý của cả hai đã dành hết cho nhau rồi. Ngồi trên xe buýt, Tống Hàm liên tục vuốt tóc của Trần Thiển, tay còn lại thì nắm chặt tay của cô.

"Trần Thiển, cho anh thơm em một cái nhé?"

Trần Thiển đấm nhẹ vào người Tống Hàm, cô cau có:

"Anh nói cái gì thế?"

"Thì anh nói muốn thơm… ư…"

Trần Thiển vốn sợ thể hiện tình cảm trước mặt nhiều người nên mới không cho phép Tống Hàm nói ra câu đấy. Cô lập tức che miệng của Tống Hàm lại, cô giơ ngón trỏ lên tỏ ý muốn anh im lặng.

"Tống Hàm, anh còn nói vậy nữa là em giận luôn đấy."

Tống Hàm vẫn luôn gian xảo như vậy, anh không những sợ cô sẽ giận mà còn được đà lấn tới. Nhân cơ hội tay của Trần Thiển đang ở trên miệng mình, anh liền tóm lấy tay của cô, há miệng ngậm lấy đầu ngón tay của Trần Thiển khiến cô rùng mình.

"A… Tống Hàm, anh mau buông ra đi."

Tống Hàm làm chuyện này ngay trên xe mà không sợ bị người khác nhìn thấy, đúng là mặt dày có khác.

"Nếu cho anh thơm thì anh sẽ buông ra."

"Còn lâu nhé!"

"Vậy thì anh sẽ tiếp tục."

"Đừng mà Tống Hàm, chúng ta đang ở trên xe, đừng nghịch nữa."

Mọi hành động tình tứ của Tống Hàm và Trần Thiển đã bị Sở Uyển Thanh nhìn thấy tất cả. Cô ấy mím chặt môi lại, tay siết chặt quyển sách khiến nó nhàu nát, cảnh tượng trước mắt thật khó lòng mà chấp nhận được.

Cho tới khi hai người họ bước xuống xe buýt, Sở Uyển Thanh cũng bám theo họ mặc dù quãng đường về nhà của cô ấy còn hẳn một đoạn nữa. Tống Hàm và Trần Thiển không hề để ý gì đến sự có mặt của Sở Uyển Thanh ở phía sau, họ vừa đi vừa nắm tay nhau vừa thể hiện tình cảm cứ như đang thách thức Sở Uyển Thanh vậy.

Trong quá trình theo sát hai người họ cho đến tận trước cửa nhà, Sở Uyển Thanh cũng không giận dữ đến mức nhìn thấy cảnh tượng ngay bây giờ đây. Tống Hàm đang đẩy Trần Thiển vào tường, đặt tay lên má của cô rồi hôn cô ngấu nghiến. Trần Thiển phối hợp với Tống Hàm rất nhịp nhàng, nụ hôn lãng mạn của họ lại trở thành sự phẫn nộ của Sở Uyển Thanh.

"Ưm… Tống Hàm, đừng có hôn ở đó, nhột lắm!"

Tống Hàm trượt môi xuống dưới cổ của Trần Thiển khiến cô có chút buồn cười. Tiếng cười của Trần Thiển như xé tan trái tim tổn thương của Sở Uyển Thanh. Càng nhìn họ tình tứ, Sở Uyển Thanh càng đau lòng, đau lòng tới phát khóc. Cô ấy ngồi gục xuống một góc, vừa phải nghe những lời nói mùi mẫn của Tống Hàm dành cho Trần Thiển vừa phải cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng không hiểu sao nước mắt cứ rơi ra ngoài.

"Trần Thiển, anh yêu em, yêu em, yêu em…"

Mỗi khi nói câu "yêu em" là Tống Hàm lại hôn lên môi của Trần Thiển một cái. Hai người họ cứ đứng đó vờn qua vờn lại một lúc mới chịu mở cửa bước vào nhà.

Sau khi Tống Hàm và Trần Thiển ai về nhà nấy, Sở Uyển Thanh mới rời khỏi góc tường, ánh mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm về phía nhà của Trần Thiển đầy căm hận. Cô ấy bấu chặt tay vào bức tường, cơn ghen tức đã biến thành nỗi hận thù, Sở Uyển Thanh sẽ không để thua Trần Thiển dễ dàng như vậy.

"Trần Thiển, rõ ràng đã nói sẽ không tranh giành Tống Hàm với tôi vậy mà cô vẫn cướp cậu ấy đi…"1

Sở Uyển Thanh đưa tay lau vội nước mắt, lập tức rút điện thoại ra và nhắn tin cho Trần Thiển. Nhìn nét mặt nghiêm túc đến đáng sợ và ngón tay thoăn thoắt gõ chữ trên bàn phím là biết cô ấy đang quyết tâm thế nào. Sự quyết tâm của Sở Uyển Thanh là tốt với cô ấy nhưng lại không hề tốt đối với Trần Thiển.

Trần Thiển vừa vào trong phòng ngủ cất balo thì nhận được tin nhắn của Sở Uyển Thanh.

[Trần Thiển, tối mai 7 giờ đến địa chỉ mà chị gửi nhé. Chị muốn gặp em nói riêng chút chuyện, đừng nói với ai nha.]

Sau khi Trần Thiển nhận được tin nhắn của Sở Uyển Thanh thì Tống Hàm ở nhà mình cũng nhận được tin nhắn từ cô ấy.

[Tống Hàm, 7 giờ tối mai mình muốn gặp cậu để nói chuyện. Mong cậu sẽ tới đó gặp mình, không gặp không về.]