Trần Thiển tức giận nhổm dậy đập bốp vào đầu của Tống Hàm trong lúc anh đang húp canh khiến anh suýt nữa thì chết sặc. Hành động đó của Trần Thiển đã bị mẹ cô nhìn thấy vì thế bà ấy đã chạy tới dí ngón tay vào trán của Trần Thiển, quở trách:
"Con bé này, ai cho phép con đánh vào đầu của Tống Hàm như thế hả?"
Thấy Trần Thiển bị mẹ mắng Tống Hàm được trận cười ra trò, Trần Thiển bức xúc, miệng mếu máo:
"Sao mẹ lại đánh con? Là anh ta trêu con trước, anh ta nói chỉ có chó mới yêu con kia kìa."
Cứ tưởng mách với mẹ chuyện Tống Hàm thì bà ấy sẽ giúp Trần Thiển xử lý anh nhưng mẹ của cô lại đánh thêm vào người cô rồi mắng mỏ:
"Con cứ như thế này thì có chó mới yêu thật ấy chứ. Con gái con đứa, chẳng có tí nết na nào cả."
Trần Thiển ấm ức mím môi, liếc mắt lườm Tống Hàm, vì anh mà cô bị mẹ đánh riết tới nỗi không biết ai mới là con ruột của mẹ cô nữa rồi. Ngay cả món mà Trần Thiển thích nhất mẹ cô cũng đẩy về phía của Tống Hàm mời anh một cách tự nhiên. Thế mà Tống Hàm cũng lỡ ăn hết của cô mà không chừa cho cô một miếng nào.
Lát sau, mẹ của Trần Thiển bê ra một nồi cháo thịt, bà ấy nấu để bồi bổ cho con gái nhân tiện có Tống Hàm ở đây nên đem ra. Nhìn thấy nồi cháo, sắc mặt Tống Hàm bỗng trùng xuống, ánh mắt chứa đựng chút buồn bã không vui, dường như đang có tâm sự gì đó.
"Tống Hàm à, cháu ăn cháo đi."
Mẹ Trần Thiển múc một bát cháo cho Tống Hàm đưa cho anh nhưng Tống Hàm cứ ngồi đực mặt ra nhìn bát cháo mà không chịu ăn. Tưởng anh có chuyện gì, mẹ Trần Thiển bèn hỏi:
"Tống Hàm, cháu sao thế?"
"À… không có gì đâu cô." Tống Hàm gượng cười.
"Vậy cháu mau ăn đi, ăn cháo lúc còn nóng mới ngon, đừng để nó nguội."
Nghe vậy Tống Hàm liền chậm rãi nhấc thìa lên múc một miếng cháo cho vào miệng. Từ hương thơm đến mùi vị của món cháo đều khiến Tống Hàm nhớ đến ngày xưa, mẹ của anh cũng đã từng nấu cháo cho anh ăn như thế này. Nhưng kể từ khi anh bỏ nhà đi, món cháo này đã lâu lắm rồi anh không được ăn lại. Cảm giác này thật gợi nhớ làm sao…
Thấy Tống Hàm cứ cúi đầu xuống Trần Thiển liền cúi theo, lúc đó cô vô tình thấy nước mắt của Tống Hàm nhỏ xuống dưới. Dù không biết tại sao anh lại khóc nhưng có vẻ như đó là giọt nước mắt hạnh phúc.
"Tống Hàm, anh sao thế?"
Tống Hàm vội vàng ngẩng lên, anh quay vội sang một bên để che đi đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ. Sau đó anh gượng cười nói:
"Không có gì, chỉ là đã lâu lắm rồi không được ăn cháo của cô nấu nên có chút nhớ."
Mẹ của Trần Thiển khẽ mỉm cười hiền từ, bà ấy xoa đầu Tống Hàm coi anh giống như con trai của mình vậy. Tống Hàm ngồi ngoan ngoãn, dưới bàn tay của mẹ cô Trần Thiển có cảm giác Tống Hàm như một đứa trẻ, đang cần được mẹ vỗ về an ủi.
Đã hai năm rồi, anh rời xa gia đình mình, ngày lễ tết cũng chỉ lủi thủi một mình trong khi bạn bè ai cũng có gia đình bên cạnh. Tống Hàm ở ngoài kia có thể là người thích ăn chơi, đùa cợt nhưng về nhà anh lại là một người con thiếu thốn tình cảm gia đình, cảm giác cô đơn lạc lõng cứ bủa vây lấy anh mỗi khi màn đêm buông xuống.
Đây là lần đầu tiên Trần Thiển được thấy một mặt yếu lòng của Tống Hàm, dù cho anh luôn tỏ ra kiêu ngạo thì vẫn có điểm yếu, vì đã là con người ai chẳng có lúc phải yếu đuối đâu thể lúc nào cũng mạnh mẽ mãi được.
…
Sáng hôm sau.
Mẹ Trần Thiển lên thăm cô được một ngày là phải đi rồi vì bà ấy còn phải trở về chăm sóc cho người ba ốm yếu của cô nữa. Trước khi đi mẹ Trần Thiển đã đưa cho cô một hộp đồ ăn, dặn dò cô hãy đưa nó sang cho Tống Hàm.
Cốc… cốc…
Trần Thiển cầm hộp đồ ăn trên tay rồi gõ cửa nhà của Tống Hàm.
Lát sau, cánh cửa bỗng bật mở, vừa nhìn thấy cô Tống Hàm đã hỏi:
"Có chuyện gì thế?"
Trần Thiển đưa hộp đồ ăn mà mẹ mình đã chuẩn bị cho Tống Hàm, cô nói:
"Anh cầm lấy đi, là mẹ tôi làm cho anh đấy."
Tống Hàm lưỡng lự nhìn chiếc hộp lớn ấy sau đó chìa tay nhận lấy. Mẹ Trần Thiển đúng là rất quan tâm tới anh, có khi còn quan tâm anh hơn cả mẹ ruột anh nữa.
"Mẹ tôi nấu ngon lắm đó, anh để ở trong tủ ăn dần đi nhé!"
"Ừm… nhờ em gửi lời cảm ơn của tôi tới mẹ em."
Trần Thiển mỉm cười gật đầu sau đó quay trở về nhà của mình. Tống Hàm cúi nhìn chiếc hộp thức ăn rồi bê nó vào trong, anh đưa tay mở hộp ra, bên trong có rất nhiều món ăn được chia đều trên các khay khác nhau trông thật ngon miệng.
Tống Hàm tiện tay bốc một miếng bỏ vào miệng, hương vị của món này khiến anh nhớ đến bữa ăn gia đình thân thuộc. Cũng lâu rồi không được ăn cơm nhà làm nên Tống Hàm cảm thấy nó ngon một cách kỳ lạ, ngon đến mức khiến anh ăn rồi chỉ muốn ăn thêm.
Bữa sáng hôm đó của Tống Hàm bỗng ngon miệng đến lạ thường. Tuy chỉ có một mình anh dùng bữa nhưng anh lại cảm nhận được hơi ấm gia đình nên không cảm thấy cô đơn nữa.
Đúng lúc ấy, điện thoại anh thông báo có tin nhắn gửi đến, Tống Hàm vừa ăn sáng vừa mở lên xem thì phát hiện là tin nhắn nhóm. Hình như đây là nhóm mới được lập chứ không phải nhóm cũ anh thường hay trò chuyện.
[Duệ Hân: Alo alo mọi người ơi, sắp đến sinh nhật của Trần Thiển rồi đó.]
[Tần Dịch: Phải ha, em không nói thì anh cũng quên. Sinh nhật Trần Thiển là vào ngày 16 đúng không nhỉ?]
[Duệ Hân: Đúng rồi.]
[Duệ Thần: Nếu là 16 thì chẳng phải còn có ba ngày nữa thôi à?]
[Duệ Hân: Thế nên em mới lập nhóm để chúng ta lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho cậu ấy đây nè.]
[Mạc Ly: Chị cũng được tham gia sao mấy đứa?]
[Duệ Thần: Sao… sao chị lại ở trong nhóm này thế?]
[Mạc Ly: Hihi, là Duệ Hân cho chị vào đó.]
Trong khi mọi người đang nhắn tin rất rầm rộ thì Tống Hàm lại chỉ xem mà không nói gì. Anh ngước mắt lên nhìn lịch trên tường, hôm nay đã là 12 rồi, chỉ ba ngày nữa là đến sinh nhật của Trần Thiển. Thật ra Tống Hàm có đánh dấu sinh nhật của Trần Thiển ở trên lịch nhưng anh chưa nghĩ ra sẽ tặng gì cho cô nên mấy ngày nay vẫn đang suy nghĩ.1
Tống Hàm tiếp tục cắm đầu vào ăn sáng và tin nhắn nhóm lại vang lên khiến anh đau đầu.
[Duệ Hân: Anh Tống Hàm đâu rồi? Lên tiếng đi chứ, đây là năm đầu tiên sinh nhật của Trần Thiển có anh tham gia đó.]
[Tần Dịch: Tống Hàm định tặng quà gì cho Trần Thiển thế? Hay tặng cho em ấy cả đời trai của cậu đi, hehe.]1
Đọc được cái tin nhắn của Tần Dịch là Tống Hàm liền muốn lao vào đấm cho anh ta một trận rồi.
[Tống Hàm: Dẹp nhé! Chắc gì Trần Thiển đã mời mình.]
[Tần Dịch: Không phải lo chuyện đấy, cậu ngay sát nhà của em ấy chắc chắn sẽ mời cậu thôi.]
Việc bàn bạc mua quà để tặng Trần Thiển là việc không cho Trần Thiển biết trước nên ở trong nhóm mới này không có Trần Thiển. Sinh nhật của cô hai năm nay không có Tống Hàm, mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp, liệu đến năm nay có anh tham gia thì mọi thứ có còn như trước không?
Ngày hôm đó, sau khi đi làm thêm trở về nhà, Tống Hàm đi qua một cửa hàng thời trang nữ nên tiện ghé vào xem thử.
Anh muốn mua một bộ đồ để tặng Trần Thiển trong dịp sinh nhật của cô nhưng lại không biết Trần Thiển thích kiểu nào để mà chọn.
Vừa bước vào trong cửa hàng, một nữ nhân viên lớn tuổi hơn Tống Hàm liền đi tới hỏi:
"Chào em, em muốn mua đồ cho bạn gái hay là cho mẹ nhở?"
"Là bạn gái… bạn mà là con gái ấy ạ."
Nghe vậy chị nhân viên đó liền dẫn Tống Hàm đến nơi treo đồ của những người trẻ rồi giới thiệu:
"Ở đây có rất nhiều loại phù hợp với gu ăn mặc của các bạn trẻ hiện nay, em cứ thoải mái chọn lựa đi nhé!"
Nói về chọn đồ cho con gái thì Tống Hàm không biết gì thật nên anh không thể tự mình chọn được.
"Chị à, không biết chị có thể giúp em chọn có được không?"
"Được chứ, bạn gái của em theo phong cách gì nhỉ?"
Tống Hàm gãi đầu suy nghĩ, với thân hình của Trần Thiển thì mặc phong cách nào cũng đẹp cả.
"Không biết có bộ nào vừa dễ thương nhưng lại vừa sexy không ạ?"
Chị nhân viên bỗng che miệng cười sau đó chọn lấy một bộ váy màu sắc dễ thương nhưng lại bó sát lấy cơ thể làm tôn đường cong. Chị ấy đưa bộ đồ đó cho Tống Hàm rồi nói:
"Em thấy bộ này thế nào?"
Tống Hàm liếc nhìn chiếc váy rồi lắc đầu:
"Chiếc váy này hình như nhỏ quá so với cô ấy."
"Thế em có biết cô ấy mặc size bao nhiêu không?"
"Em không biết size nhưng biết số đo ba vòng được không chị?"
Chị nhân viên kia nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu:
"Vậy cũng được."
"Số đo của cô ấy là 86 60 90."
"Chờ chị chút nhé! Coi bộ em biết rõ số đo ba vòng của bạn nữ quá nhỉ?"
Chị nhân viên khá bất ngờ khi Tống Hàm đọc vanh vách số đo ba vòng của Trần Thiển. Thật ra anh cũng chỉ dùng mắt để ước chừng thôi chứ không biết có phải thật không nữa. Nhưng tài quan sát của anh rất chuẩn xác vì thế nếu lệch thì cũng không lệch tới đáng lo ngại.
Một lát sau, chị nhân viên cầm ra một bộ váy giống cái ban nãy nhưng đúng size của Trần Thiển đưa cho Tống Hàm. Vì mải chọn quá mà anh quên không xem giá tiền, đến khi biết giá thật của bộ váy này Tống Hàm mới há hốc miệng sửng sốt. Bộ váy này còn đắt hơn năm ngày lương của anh nữa, nói thật thì lúc đưa tiền anh có chút lưỡng lự nhưng vì là quà tặng Trần Thiển nên anh không tiếc nuối.
Tống Hàm rời khỏi cửa hàng thời trang, trên tay xách túi quà sẽ tặng Trần Thiển vào ngày sinh nhật. Đi trên đường, anh cứ thử tưởng tượng xem Trần Thiển lúc mặc bộ váy này sẽ trông như thế nào. Nét mặt của anh chứa đầy sự biến thái và gian mãnh khi hình ảnh Trần Thiển mặc chiếc váy ấy hiện lên trong đầu anh.
"Cô ấy mà mặc bộ này chắc là rất đẹp. Nhưng mình lại không dám nghĩ tới mình sẽ làm gì khi thấy cô ấy mặc nó nữa."1