Người Yêu Cũ Là Hàng Xóm Sát Vách

Chương 20: Truth Or Dare




/Tít... Tít…

Cảnh báo sắp hết thời gian…

Các bạn còn mười lăm giây nữa để nhấn công tắc mở cửa./

Đồng hồ trên tường đang dần đếm ngược hết giờ, Trần Thiển và Tống Hàm bị âm thanh ấy làm phân tán đầu óc. Tống Hàm hơi ngẩng lên, anh buông môi khỏi Trần Thiển, hai người ngại ngùng nhìn nhau sau đó Trần Thiển vội vàng quay đầu sang một bên né tránh.

Đúng lúc đó Trần Thiển nhìn thấy có một công tắc dưới đáy bàn, cô ngước mắt nhìn đồng hồ chỉ còn năm giây cuối cùng vì thế đã không chần chừ gì mà nhấn vào đó.

Tít…

Cạch!

Số giây trên đồng hồ bất ngờ dừng lại, cánh cửa của căn phòng cũng tự động mở ra.

Trần Thiển liếc nhìn Tống Hàm đang đè trên người mình rồi nói:

"Cửa… cửa mở rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi."

Tống Hàm im lặng rời khỏi người của Trần Thiển, anh gật đầu:

"Ừ."

Sau khi cửa mở, trò chơi trốn thoát khỏi phòng kín cũng kết thúc vòng thứ nhất nhưng cả hai không muốn tham gia vòng hai nên đã nhanh chóng chạy ra ngoài. Lúc bước ra, Trần Thiển và Tống Hàm không ai nhắc gì tới nụ hôn ban nãy, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Đi thêm một đoạn nữa, hai người họ liền bắt gặp đám người Tần Dịch đang ngồi ở chiếc bàn phía xa để uống nước. Tần Dịch quay ra thì vô tình nhìn thấy Tống Hàm và Trần Thiển, thấy hai người họ vẫn chưa về, Tần Dịch liền chạy đến nắm lấy tay của Tống Hàm và Trần Thiển kéo đi.1

"Hai người tới đúng lúc lắm, lại đây chơi cùng đi."

Tống Hàm và Trần Thiển bị Tần Dịch đẩy tới ngồi xuống cùng một bàn với mọi người, gương mặt của cả hai vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì cả. Mạc Ly ngồi cạnh Duệ Thần, thấy sắc mặt hai người họ có gì đó kỳ lạ liền tiện miệng trêu chọc:

"Hai đứa vừa đi đâu về thế? Đừng nói với chị là hẹn hò riêng với nhau nha."

"Không hề, bọn em đã chia tay rồi." Cả Tống Hàm và Trần Thiển cùng đồng thanh.

Mạc Ly che miệng ngạc nhiên:

"Ồ chị xin lỗi, chị cứ nghĩ hai đứa là một đôi đang yêu nhau cơ."

Không phải chỉ có mình Mạc Ly hiểu nhầm mà bất cứ ai nhìn vào cũng nghĩ họ là một đôi thực sự. Trông ngoài mặt thì hay cãi nhau nhưng người khác lại nhìn ra sự yêu thương trong những câu chửi bới ấy.

Sau khi đã đông đủ, Tần Dịch cầm lấy chai bia đã uống sạch rồi đặt nó nằm ngang giữa bàn và bắt đầu lên tiếng:

"Bây giờ chúng ta chơi trò Truth or Dare, sự thật hay mạo hiểm nhé! Chắc là ai cũng biết trò này rồi đúng không?"

Tống Hàm khoanh tay trước ngực, anh cau mày:

"Sao toàn chơi cái trò trẻ con vậy?"

"Cậu không chơi vì sợ chứ gì?" Tần Dịch hỏi đểu.

"Sợ á? Mình mà phải sợ mấy trò này à? Chơi thì chơi, chẳng có gì phải sợ cả."

Thật ra trò này chơi rất dễ, chẳng qua Tống Hàm chỉ ngại mấy cái câu hỏi vớ vẩn kèm theo mấy cái hình phạt ngớ ngẩn của Tần Dịch mà thôi.

Cách chơi trò này cũng rất đơn giản, một người sẽ xoay chai bia trên mặt bàn, nếu đầu của nó hướng vào ai thì người đó sẽ phải chọn giữa sự thật hoặc mạo hiểm. Nếu chọn sự thật, họ bắt buộc phải trả lời thật lòng một câu hỏi nào đó được đưa ra ngược lại nếu chọn mạo hiểm, họ cũng phải bắt buộc làm một hành động nào đó theo yêu cầu. Trong trường hợp không chọn cả hai thì phải tự phạt ba cốc bia.

"Một hai ba, bắt đầu quay nhá!"

Tần Dịch là người quay đầu tiên, chai bia sau một hồi quay như chong chóng trên mặt bàn thì nó cũng dần dừng lại. Thật đen đủi cho Tống Hàm khi người đầu tiên dính đạn lại là anh.

"Chết Tống Hàm, cậu mau chọn đi, sự thật hay mạo hiểm?" Tần Dịch tỏ ra phấn khích.

Tống Hàm suy nghĩ một hồi sau đó trả lời:

"Sự thật."

Sau khi thấy Tống Hàm chọn sự thật mọi người đã tranh nhau để đặt câu hỏi cho anh. Nhưng mấy cái miệng đó không bằng cái miệng của Tần Dịch, anh ta bỗng hỏi anh một câu khiến cả đám chết lặng.

"Tống Hàm, cậu đã được chạm vào ngực của Trần Thiển chưa?"

Trần Thiển đỏ mặt tía tai, cô tức giận gắt lên:

"Tần Dịch, anh hỏi linh tinh gì thế hả?"

"Ơ hay nhỉ, đây là câu hỏi cho Tống Hàm mà, em đừng quá kích động cứ ngồi nguyên đó đi Trần Thiển."

Tống Hàm biết ngay là Tần Dịch sẽ lợi dụng cơ hội này để trêu chọc anh vì thế anh đã không ngần ngại mà trả lời:

"Ừ, chạm rồi đó, được chưa?"

Tống Hàm nói ra câu đó mà mặt tỉnh bơ như sáo, trong khi mặt của Trần Thiển lại đỏ ửng như trái cà chua chín. Trần Thiển không chịu được liền đánh vào người anh, vừa đánh vừa trách móc:

"Anh bị điên à? Sao tự nhiên lại trả lời như thế?"

Tống Hàm bị vỗ đôm đốp vào người nên không tránh khỏi đau đớn, anh đưa tay ngăn hành động đánh người của Trần Thiển lại.

"Thì tôi chỉ nói đúng sự thật thôi mà."

"Sự thật cái đầu nhà anh, đáng ghét, đáng ghét!"

Mạc Ly che miệng cười khi thấy Trần Thiển và Tống Hàm tuy đánh nhau nhưng lại khá thân thiết, họ mà không yêu nhau đúng là uổng phí.

"Hai đứa dễ thương thật đấy, sao không quay lại yêu nhau đi?"

Câu hỏi bất ngờ của Mạc Ly khiến Trần Thiển và Tống Hàm im lặng trong giây lát, sau đó cả hai đồng thời lên tiếng:

"Không bao giờ."

Lúc trả lời thì hùng hồn lắm nhưng những hành động cả hai dành cho nhau thì lại ngược lại hoàn toàn. Nếu nói về cấp độ tự vả thì có thể nói Tống Hàm và Trần Thiển là cặp đôi tự vả đau nhất năm.1

Vòng quay thứ hai, chai bia lại vô tình quay trúng Trần Thiển. Đúng là oan gia ngõ hẹp, ngay cả cái chai bia vô tri vô giác cũng muốn gán ghép hai người họ nữa.

Lần này Trần Thiển rút kinh nghiệm từ Tống Hàm, cô không chọn sự thật mà chọn mạo hiểm. Nhưng người đưa ra thử thách cho cô cũng không phải dạng vừa, Duệ Hân phối hợp với Tần Dịch ra sức trêu chọc cô và Tống Hàm.

"Trần Thiển, cậu chọn mạo hiểm đúng không? Vậy ngay tại đây cậu hãy chọn một người con trai để hôn họ." Duệ Hân che miệng cười trừ.

"Hả?"

Trần Thiển không ngờ lại bị chính con nhỏ bạn thân gài bẫy. Ở bàn này chỉ có ba người con trai, Tần Dịch thì không được, Duệ Thần... thì không ổn cho lắm, còn mỗi Tống Hàm nhưng… sao cô có thể làm thế trước mặt mọi người đây?

"Sao thế Trần Thiển? Chơi mà không chịu thì không phải quân tử nhé!"

"Đúng đó, mau thực hiện thử thách đi chứ."

Trước sự công kích của mọi người Trần Thiển đành phải làm hành động xấu hổ ấy. Cô bám lấy vạt áo của Tống Hàm, hai mắt nhắm chặt lại, miệng chu ra từ từ đưa lên. Tống Hàm cúi xuống nhìn cô, dù sao cũng chỉ là một nụ hôn nhưng Trần Thiển việc gì phải nhắm mắt nhắm mũi rồi rề rề ra như vậy.

Bốn người còn lại đều nhìn chằm chằm vào nụ hôn mà Trần Thiển sắp sửa trao cho Tống Hàm, ai nấy đều sốt hết cả ruột vì tốc độ quá chậm, còn chậm hơn cả slow motion nữa chứ. Thấy việc để Trần Thiển chủ động quá mất thời gian, Tống Hàm đã tự ý ôm lấy gáy của cô, thẳng thừng để hai đôi môi dán chặt vào nhau.1

"Oh my god!"

"Ồ!"

Bốn người kia được phen sảng khoái vì được nhìn thấy một nụ hôn nồng cháy ngay ở trước mắt. Mạc Ly quay sang nói nhỏ với Duệ Thần:

"Duệ Thần, nếu chút nữa quay phải chúng ta, chúng ta cũng làm như họ nhé?"

Duệ Thần giật nảy mình từ chối:

"Không đâu, chị đừng có mà nói vớ vẩn."

Trần Thiển xấu hổ đẩy Tống Hàm ra khỏi người mình rồi lấy tay che miệng, ban nãy hôn nhau trong kia thì cô không phản ứng thế này đâu chỉ khi có người nhìn thấy cô mới ngại ngùng như vậy. Tống Hàm sau khi hôn xong thì không hề có một chút xíu ngại ngùng nào cả, mặt anh còn tỏ ra mãn nguyện trông thật biến thái làm sao.

Cứ như thế, cả sáu người họ cùng nhau chơi trò này tới tận tối mới chịu về nhà.

Sau khi đến ngã tư, mỗi người một ngả chia tay nhau trở về.

Tống Hàm và Trần Thiển đi cạnh nhau, lúc này khi không còn ai nữa Trần Thiển mới nói với anh rằng:

"Tống Hàm, anh còn nhớ lời hứa khi chơi trò trốn thoát ra khỏi phòng kín chứ?"

"Nói đi, muốn tôi làm điều gì cho em?" Tống Hàm trả lời.

"Anh cõng tôi đi."

Tống Hàm không suy nghĩ gì mà lập tức ngồi xuống để Trần Thiển leo lên lưng của mình. Trần Thiển mỉm cười cúi người xuống, cô bám vào vai anh sau đó dễ dàng trèo lên lưng của anh. Tống Hàm đứng dậy cõng ngon lành Trần Thiển ở trên lưng, nhìn hai người họ thật sự rất đẹp đôi.

"Tống Hàm, tôi… có nặng không?" Trần Thiển ngập ngừng hỏi.

Tống Hàm nói với giọng điệu đùa cợt:

"Nặng, nặng như heo vậy."

Trần Thiển đỏ mặt quay đi, cô không thèm nói chuyện với Tống Hàm nữa. Hai năm trước khi còn làm người yêu của nhau, Tống Hàm cũng từng cõng cô thế này và chê cô nặng. Thời gian trôi qua, hai người cũng chia tay nhau, có một cuộc sống riêng nhưng những lời trêu chọc thì vẫn giống như trước.

Được Tống Hàm cõng thế này, Trần Thiển lại nhớ đến những kỉ niệm ngày trước. Cô rất muốn hỏi anh lý do năm đó chia tay nhưng lại ngập ngừng không dám hỏi. Dù sao cũng đã chia tay rồi, biết được lý do thì được ích gì nữa? Thà cứ để mọi chuyện qua đi như thế còn tốt hơn nhiều.

Gần về đến chung cư, Trần Thiển muốn tự đi vì thế Tống Hàm đã đặt cô đứng xuống. Vì sợ hàng xóm nhìn thấy sẽ nói này nói nọ nên Trần Thiển mới giữ khoảng cách với Tống Hàm khi ở trong chung cư.

Hai người họ trở về nhà thì bất chợt nhìn thấy Sở Uyển Thanh đang ngồi khóc trước cửa nhà của Tống Hàm. Tống Hàm và Trần Thiển ngơ ngác nhìn nhau rồi đi đến đó.

"Uyển Thanh?"

Sở Uyển Thanh ngước mắt nhìn lên, gương mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt. Cô ấy nhìn thấy Tống Hàm đã lập tức chạy tới ôm chầm lấy anh.

"Tống Hàm, cuối cùng cậu cũng về rồi, mình sợ quá… huhu."

Tống Hàm không phản ứng kịp với cái ôm của Uyển Thanh, anh quay sang nhìn Trần Thiển nhưng cô lại né tránh.

"Uyển Thanh, có chuyện gì từ từ nói, cậu buông mình ra được không?"

Sở Uyển Thanh nghe lời anh bỏ tay ra, cô ấy khóc nấc lên rồi kể lể:

"Cha dượng của mình… ông ta… mình không thể ở với ông ta được nữa. Ông ta đánh mình, không những thế… còn… còn suýt cưỡng bức mình… hức!"1