Người Yêu Cũ Là Hàng Xóm Sát Vách

Chương 16: Mắc Bẫy




Đàm Mặc nhắn tin hẹn Trần Thiển cuối tuần đi chơi, cô cũng không suy nghĩ gì mà lập tức đồng ý. Dù sao cũng là người yêu của nhau rồi nên việc đi chơi với nhau cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng từ khi trở thành bạn gái của Đàm Mặc, Trần Thiển lại không hề có cảm xúc gì là đang yêu cả. Cô không mong đợi Đàm Mặc sẽ để ý mình, không chờ tin nhắn anh ta gửi thậm chí nếu một ngày có không gặp thì cũng chẳng nhớ đến. Rốt cuộc thì việc cô đồng ý làm bạn gái Đàm Mặc có ích gì chứ? Ngay cả bản thân Trần Thiển cũng chẳng hiểu được.

Đúng lúc ấy, xe buýt dừng lại trước trạm xe.

Trần Thiển xách balo rồi đứng dậy đi lên xe buýt. Cô cất tiếng chào bác tài sau đó định đi xuống cuối ngồi nhưng ai ngờ lại nhìn thấy Tống Hàm. Hai người họ im lặng nhìn nhau, Trần Thiển không nói gì liền quay mặt đi và ngồi xuống chiếc ghế bỏ xa Tống Hàm tầm năm dãy.

Xe buýt hôm nay không có đông người nên thừa nhiều chỗ, Trần Thiển cũng không còn đòi lại chỗ mình thích từ Tống Hàm như trước nữa rồi. Không hiểu sao nhưng hiện tại mỗi lần Trần Thiển gặp Tống Hàm là cô lại muốn né anh, bởi cô cảm thấy vừa có chút e ngại vừa có chút không thoải mái.

Xe buýt lại tiếp tục lăn bánh, trên chiếc xe buýt thưa thớt người chẳng có lấy một tiếng trò chuyện mà chỉ nghe thấy tiếng xe chạy và tiếng ồn ào bên ngoài đường. Trần Thiển ngước mắt ra nhìn bên ngoài, trong lòng cô lúc này có nhiều suy nghĩ và cô cũng đang rất muốn biết Tống Hàm đang làm gì ở ghế dưới kia.

Tống Hàm nhìn Trần Thiển một lúc sau đó anh mở điện thoại lên, một loạt thông báo và tin nhắn hiện lên khiến Tống Hàm chóng cả mặt. Lẫn trong đống tin nhắn của Tống Hàm có một tin nhắn đến từ Tần Dịch, anh tiện tay nhấn vào xem thì đọc được dòng chữ:

[Biết tin gì chưa? Trần Thiển có bạn trai mới rồi, là Đàm Mặc ở trường mình đấy. Nghe nói Trần Thiển đã đồng ý lời tỏ tình của anh chàng đó nên hai người họ đã chính thức trở thành người yêu của nhau.]

Khi đọc được dòng tin nhắn này Tống Hàm có chút hụt hẫng. Anh cứ nghĩ gu của Trần Thiển không phải người như Đàm Mặc vậy mà cuối cùng cô vẫn chấp nhận lời tỏ tình của cậu ta. Nếu như người con trai mà cô chọn đủ tốt để cho Trần Thiển một cuộc sống mới hạnh phúc thì Tống Hàm cũng chẳng muốn ngăn cản gì thêm. Nhưng còn Đàm Mặc, anh lại không nghĩ cậu ta là một người tốt.

Trần Thiển đang ngồi nhìn ra ngoài thì đột nhiên ghế bên cạnh có ai đó ngồi xuống. Cô giật mình quay sang thì phát hiện đó là Tống Hàm. Cô ngơ ngác nhìn anh rồi hỏi:

"Sao anh lại lên đây?"

Tống Hàm không trả lời Trần Thiển mà lại đi hỏi ngược lại cô:

"Nghe nói em đã có bạn trai mới rồi à?"

Trần Thiển liếc nhìn Tống Hàm một hồi rồi quay mặt đi, cô gật đầu:

"Ừm… tôi đâu thể độc thân mãi được, phải kiếm ai đó bầu bạn nữa chứ."

"Em đã suy nghĩ kĩ chưa?"

"Kĩ cái gì?"

"Việc hẹn hò với Đàm Mặc ấy."

"Sao anh lại quan tâm thế? Chúng ta chia tay rồi mà, việc tôi yêu ai anh đừng bận tâm. Vả lại… anh cũng nên tìm bạn gái mới đi, tôi thấy chị Uyển Thanh hình như thích anh đấy."

Trần Thiển nói Tống Hàm nên tìm bạn gái mới nhưng cô lại nói ấp úng và không hề dứt khoát. Thực ra Tống Hàm đã nhiều lần thử tìm bạn gái khác nhưng chẳng có ai khiến anh yêu một cách sâu đậm. Trong trái tim anh vẫn còn in dấu hình bóng của cô nữ sinh hôm nào, đó là hình ảnh khó có thể tìm được người thích hợp thay thế.

Hai người họ cứ ngồi như vậy mà không nói gì thêm, cho đến khi Trần Thiển mệt quá và ngủ thiếp đi trên xe. Tống Hàm ngồi thẳng người giúp Trần Thiển tựa vào để ngủ, trong lúc đó anh đã lục tìm điện thoại của Trần Thiển. Máy của cô để mật khẩu là dấu vân tay nên chỉ cần cầm tay cô là có thể mở khóa. Tống Hàm cài đặt định vị trên máy của cô để mỗi khi Trần Thiển đi đâu là anh có thể tìm được, bất kể là nơi nào.

Sự quan tâm lặng thầm này dù lén lút nhưng cũng cho thấy Tống Hàm lo lắng cho Trần Thiển thế nào. Tuy không còn tư cách xen vào chuyện của cô nhưng anh vẫn muốn bảo vệ cô trước những điều xấu.

Đi thêm một đoạn nữa, xe buýt bỗng dừng lại để chờ đèn đỏ. Trong lúc chờ đợi, Tống Hàm đã nhìn thấy một người giống hệt Đàm Mặc đang cùng vài tên ăn mặc kệch cỡm đi vào trong quán bar. Bọn chúng vừa đi vừa hút thuốc lá, bá vai bá cổ nhau vào trong quán bar như thể rất thường xuyên tới đó. Đúng là chỉ thế này thôi thì không thể xác định Đàm Mặc là người tốt hay xấu bởi Tống Hàm cũng hay tới quán bar. Nhưng trực giác của anh mách bảo, Đàm Mặc không giống như một người nghiêm túc trong tình yêu, đặc biệt là lời tỏ tình đột ngột hôm nào.



Vài ngày sau.

Loáng một cái đã đến cuối tuần, hôm nay chính là ngày Trần Thiển đi hẹn hò cùng với Đàm Mặc.

Trần Thiển mặc một bộ váy theo kiểu nhẹ nhàng, trẻ trung vì đây là phong cách cô vẫn thường mặc khi đi chơi với người yêu.

Nhìn bản thân trong gương, Trần Thiển lại nhớ đến ngày trước, cái ngày mà cô cùng Tống Hàm đi hẹn hò với nhau. Lúc đó cô đã rất háo hức, thử tới thử lui đến vài bộ váy cũng chẳng ưng nhưng giờ cô lại chẳng giữ được cái cảm xúc như vậy nữa.

Chỉ mong lần hẹn hò lần này sẽ khiến Trần Thiển có thể quên đi mối tình hai năm trước và chấp nhận được một tình yêu mới. Cuộc sống của cô đâu chỉ có thể nghĩ về quá khứ, phải hướng tới tương lai tươi đẹp mới đúng.

Trần Thiển mở cửa bước ra ngoài sau đó rời khỏi nhà. Kể từ lúc cô đi, Tống Hàm cũng không nhìn thấy cô nữa, cả ngày hôm đó… anh không gặp được cô.

Dù là ngày nghỉ nhưng Tống Hàm vẫn phải đi làm thêm, buổi sáng thì dạy võ cho các em nhỏ, buổi chiều thì làm phục vụ, tới tối thì đi phát tờ rơi mời khách. Một ngày của Tống Hàm trôi qua chỉ có làm việc là làm việc vì anh phải kiếm tiền để trả tiền thuê nhà và trang trải cuộc sống.

Tối hôm đó, Tống Hàm đi qua nhà của Trần Thiển thì có gõ cửa gọi cô nhưng không thấy Trần Thiển trả lời. Anh ra ngoài ban công để nhìn vào trong nhà của cô thì thấy tối thui, hình như Trần Thiển đã đi đâu đó mà chưa về.

Trong khi đó, Trần Thiển lại đang ở quán ăn ăn tối cùng Đàm Mặc và bạn của anh ta. Lúc ấy cô cảm thấy rất ngại vì cô chẳng quen người bạn nào của Đàm Mặc hết nhưng cô vẫn cố gắng ăn cho hết rồi về.

Sau khi ăn tối xong, Trần Thiển và Đàm Mặc rời khỏi quán ăn, đám bạn của Đàm Mặc nháy nhau cái gì đó không rõ rồi đột nhiên Đàm Mặc lên tiếng:

"Thôi, tao đưa bạn gái tao về trước đây nhé."

"Ok, hẹn gặp lại."

Cuối cùng thì cũng được về nhà rồi, Trần Thiển cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô theo Đàm Mặc ngồi vào trong taxi, sau đó xe lăn bánh đi đến theo địa chỉ mà Trần Thiển đã nói với tài xế. Trong lúc Trần Thiển không để ý, Đàm Mặc đã thả vào chai nước lọc một viên thuốc mê. Thuốc tan trong nước chỉ trong vài giây, ai không biết thì sẽ chẳng phát hiện ra được.

"Trần Thiển, em có khát nước không?"

"À… có một chút ạ."

"Vậy em uống cái này đi, anh vừa tiện tay mang từ quán ăn về."

Đàm Mặc đưa chai nước đó cho Trần Thiển, vì đang khát nên Trần Thiển đã không ngần ngại nhận lấy nó. Cô mở nắp ra, dốc chai nước vào miệng uống vài ngụm rồi đóng nó lại.

Kể từ lúc Trần Thiển uống chai nước đó, đầu cô dần dần có dấu hiệu choáng váng, tần suất ngáp ngủ cũng nhiều hơn. Chỉ một lúc sau, Trần Thiển đã hoàn toàn bất tỉnh, cô nằm gục trên vai Đàm Mặc rồi ngủ một giấc ngon lành. Đàm Mặc mỉm cười ôm lấy cô rồi nói với tài xế:

"Bác tài, dừng xe ở khách sạn phía trước nhé."

"Được rồi."

Vậy là Trần Thiển đã rơi vào bẫy của Đàm Mặc.

Sau khi xe dừng, Đàm Mặc liền bế Trần Thiển xuống xe, anh ta trả tiền rồi đưa cô vào bên trong khách sạn.

Lúc này đám bạn ban nãy ăn tối cùng hai người họ liền xuất hiện, bọn chúng tới khách sạn này đợi trước đó rồi.

"Nó ngủ rồi à?" một tên nhìn Trần Thiển rồi hỏi.

"Ừ, vừa mới ngủ. Chúng mày thuê phòng chưa?" Đàm Mặc lên tiếng.

"Thuê rồi, đưa nó lên phòng đi rồi anh em hành sự."

Nụ cười nham hiểm của đám thanh niên ấy đủ cho thấy Trần Thiển sắp phải đối mặt với chuyện kinh khủng gì. Cô đã tin tưởng vào người con trai lúc nào cũng tỏ ra tốt bụng trước mặt mình như vậy nhưng cuối cùng vẫn bị hắn lừa.

Về phía Tống Hàm, anh ngủ quên mất trên ghế sofa từ lúc đó tới giờ. Nhờ có tin nhắn gửi vào điện thoại nên Tống Hàm mới tỉnh dậy. Anh mở mắt nhìn đồng hồ, thấy bây giờ đã là chín giờ tối rồi chắc có lẽ Trần Thiển đã về. Nhưng khi anh ra kiểm tra thì thấy trong nhà vẫn như cũ, không có một dấu hiệu nào cho thấy cô đã về hết.

Hết cách, Tống Hàm liền nhắn tin hỏi Duệ Hân.

[Duệ Hân, Trần Thiển có nói với em là đi đâu không?]

[Cậu ấy vẫn chưa về hả anh? Em nghe nói là Trần Thiển đi hẹn hò mà.]

Đọc được dòng tin nhắn này Tống Hàm mới hốt hoảng kiểm tra định vị. Anh vô cùng kinh ngạc khi định vị cho thấy vị trí của Trần Thiển là ở trong khách sạn, chắc chắn là có chuyện không hay rồi.

Ngay lập tức, Tống Hàm liền mở cửa chạy ra khỏi nhà và bắt xe đi tới khách sạn có trên định vị. Cầu mong rằng Trần Thiển vẫn chưa xảy ra chuyện gì hết.

Khách sạn Materia, phòng số 101.

Trần Thiển bị tác dụng của thuốc mê khiến cho cô ngủ trong một thời gian ngắn rồi tỉnh dậy. Lúc tỉnh dậy, Trần Thiển đã nhìn xung quanh và cảm thấy nơi này không có phải nhà của mình.

"Ưm… đây là đâu thế?"

Trần Thiển mệt mỏi ngồi dậy, cô nhìn thấy Đàm Mặc và bạn của anh ta đang bước về phía của cô. Nhìn nụ cười của họ Trần Thiển mới biết mình đã bị lừa, nhưng lúc này cô mới nhận ra thì đã muộn rồi.

"Anh Đàm Mặc, sao lại… sao lại đưa em tới đây?"

"Trần Thiển đừng sợ nhé, bọn anh chỉ làm loáng cái là xong thôi. Nếu em chịu ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không đau lắm đâu."