Người yêu cũ có người yêu mới
Chúng tôi chia tay hơn một năm.
Chẳng có cơ hội gặp nhau nhiều chỉ có lễ tết thì vài ba câu chúc để đừng quên nhau.
Cô ấy vẫn sống cuộc sống độc thân bình lặng kể từ ngày tôi ra đi. Chẳng biết nỗi đau tôi để lại cho cô ấy sâu bao nhiêu, quả thật tôi chưa bao giờ dám hỏi, tôi chỉ cầu mong thời gian trôi qua thật nhanh để giây phút chia tay có thể nhanh chóng trở thành kí ức của cả hai.
Tôi có quen biết vài ba người sau đó, nhưng rồi cũng đường ai nấy đi. Cái bóng của cô ấy lớn quá, ngày xưa chỉ vì một phút yếu lòng, tôi khờ dại buông tay để rồi cô ấy trôi thật xa.
Sài Gòn to lớn là thế, vậy mà chiều nay tôi bất chợt thấy cô ấy nắm tay một người đàn ông rất mới ngay ngã tư khu trung tâm.
Tôi dừng lại.
Chân tôi dừng lại.
Tim tôi dừng lại.
Một điều gì đó rất khó diễn tả chạy dọc sống lưng tôi. Nhìn họ hôn lên má nhau mà lòng tôi như một thung lũng sâu bị ai ném hàng trăm viên đá cuội xuống.
Cô ấy có người yêu mới.
Điều đó thì chẳng có gì sai trái, điều đó thì chẳng có gì khác lạ. Vậy mà, người ra đi năm xưa là tôi lại đứng yên giữa ngã tư đường đau nhói một thứ tình cảm vô duyên cùng cực.
Chắc phải có ai trải qua thứ cảm giác này rồi mới có thể hiểu những gì tôi đang nói, mọi thứ cứ lộn xộn và rối tung dù có cố gắng vờ sắp xếp gọn gàng.
Tự nhiên lại đau.
Tự nhiên lại ghen.
Đừng trách tôi tham lam. Chẳng phải tôi muốn kéo cô ấy về thêm lần nữa đâu, chỉ là cái cảm giác người yêu cũ có người yêu mới nó lạ lắm… thực sự là rất lạ.
Anh đi về phía một người
Em sẽ rất buồn nếu anh cứ thế ra đi.
Em sẽ khóc, em biết chắc mình sẽ khóc.
Em sẽ dừng lại, ngước nhìn thế giới đổi dời dưới chân em.
Có nỗi đau nào ví bằng nỗi đau cứ trơ trơ đứng bất lực nhìn một người ra đi.
Vậy thì chi bằng, hãy nói cho em biết rằng anh đã không còn yêu, hãy nói cho em biết rằng chúng ta đứng đây là nơi cuối con đường, lúc đó cả hai ta sẽ cùng nhau bước đi.
Anh đi về bên trái.
Còn đường bên phải dành cho em.
Để phút giây nhẫn tâm nhất, chẳng ai thấy được nỗi đau của ai, chẳng ai thấy được bờ vai của ai run lên vì tiếng khóc, chẳng ai thấy được sự lưỡng lự nơi bàn chân kẻ thay lòng, chẳng ai thấy được bóng ai đã trôi đi rất xa.
Vậy thì chẳng ai nặng lòng nhớ mãi về một cuộc tình… nếu cả hai cùng bước đi.
Hãy nén nỗi đau về câu nói của ai đó rằng:
“Anh đi về phía một người.
Em đi về phía một đời không anh.”
Nỗi đau người trước
Chị - cô gái tóc ngang vai, khuôn mặt thanh tú và giọng nói trầm ấm.
Chị - dường như em đã không nhớ rõ tên, chỉ biết chị là người yêu cũ của anh ấy.
Em đã thấy ánh mắt rất sâu chị nhìn anh ấy ở ngã tư đường. Em đã không nhận ra đó là sự buồn bã, khi đắm chìm trong tình yêu em chỉ nghĩ rằng con đường của chị đã hết, sau khúc quanh này sẽ là em thay thế.
Anh ấy xiết chặt tay em, chị quay mặt đi rồi rời bước. Chị đi rất nhanh, chẳng biết chân chị đan vào nhau hay tim chị đan nỗi đau.
Em có gặp lại chị đôi ba lần rất vô tình, chị nhìn anh ấy rồi nhìn em, cương nghị và lạnh lùng. Em tự hỏi sau đôi mắt ấy ẩn giấu điều gì.
Tháng 3 – hoa chẳng những không nở mà còn rơi tan tác trước thềm nhà.
Anh ấy đã chọn một con đường khác.
Em dừng chân nơi ngã tư hôm nào, ngang trái bắt gặp chị bên kia đường.
Đôi mắt sâu hoắm và dáng người thanh mảnh ấy vẫn như vậy nhưng giờ đây em bỗng giật mình hiểu rằng sau tất cả những mạnh mẽ chị che giấu đó là nỗi đau thống thiết của một người phu nữ, sự bất lực, ghen tuông, thất vọng, xót xa cộng dồn lại cho người đàn ông rất yêu thương nay lại chọn một người yêu thương xa lạ khác.
Em đã hiểu nỗi đau của chị.
Chị kiên cường chẳng bao giờ rơi nước mắt.
Nay hãy để em khóc cho nỗi đau của chúng ta khi muôn đời đàn ông nhẫn tâm nhất vẫn là lúc ra đi.
Quả báo
Khi một người đối xử không tốt hay làm hại ta, ta thường trông chờ vào quả báo rơi xuống đầu họ để lòng cảm thấy hả hê.
Nhưng thực tế quả báo sẽ không đến sớm như ta tưởng.
Nó chỉ đến khi lòng thù hận đã trôi xa, khi đối với ta họ chẳng còn là nỗi bận tâm, khi mọi thứ được cho đi nhẹ hẫng.
Và giây phút họ nhận quả báo ta không những không hả hê mà còn cảm thấy thương xót.
Đó mới thực là quả báo!
Tình Nhân
Tình nhân chưa hẳn là người thứ ba.
Tình nhân chưa hẳn là người đến sau.
Tình nhân là những người được sinh ra để không thuộc về nhau như chúng ta.
Dù nụ hôn có nồng ấm đến nhường nào đi chăng nữa, dù vòng tay có tưởng là vừa khít thì mọi thứ chỉ là vở kịch ái tình mà đôi lần ta phải đóng.
Em cứ gối đầu vào vai anh như thế thì sao anh có thể mặc áo vào và kịp đi trước khi mặt trời mọc.
Em cứ vùng vằng những điều anh rất muốn nghe như thế thì sao anh có thể thôi nghĩ rằng mình đang yêu nhau.
Là một cái nợ tình duyên nhỏ ở kiếp trước nên chúng ta kiếp này phải sắm vai tình nhân, để thương yêu, để cho gửi, để ngóng chờ nhưng không để thuộc về nhau.
Ghé đến gói ghém trao nồng ấm xong rồi đi.
Đừng nhìn anh như vậy. Anh cảm thấy thật sự đau đớn khi rời bước.
Đừng nói là không sao. Anh biết ngàn giọt nước mắt sau cái nhìn đó.
Đừng ôm anh lần cuối. Anh sẽ lại phải mất cả cuộc đời này để quên nó.
Đừng gọi anh là Tình Nhân. Anh chẳng đến sau ai, anh chẳng phải kẻ chậm trễ nhưng anh vẫn cứ mất em như thế.
Người ta bảo: Mây là của trời, hãy để gió mang đi. Em chẳng phải của anh, em đi… anh chỉ đứng lặng im cùng trời mây, gió thổi.
Tiễn em một đoạn đường bất tận.
Để anh về cứ ngỡ đã quên em.