Hắn nhắm mắt lại để lắng nghe thanh âm chuyển động trên mặt nước, lại mơ hồ nghe được tiếng hát của nữ tử---Hắn đột nhiên mở mắt ra, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, muốn tìm ra ai đang hát? Hắn chú ý tới tiếng hát du dương mê ngươi ấy truyền đến từ sau hòn đá cạnh hồ…..“ Là ai?” Hắn nhịn không được, lại làm kinh động người phía sau hòn đá. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người nho nhỏ hiện lên trước mặt hắn.“ Chờ một chút!”
Hắn không chút suy nghĩ liền đuổi theo, hắn nhìn thấy một nữ tử nhỏ yếu đang liều mạng chạy trốn như trông thấy ác thú. “Đứng lại!” Hắn gầm lên một tiếng, đối phương như bị doạ mà nhảy dựng lên, không tự chủ được mà chạy chậm lại. Hắn xông lên phía trước bắt lấy tay nàng, làm cho nàng không thể không quay đầu nhìn hắn---“ A!” Lãnh Diễm sợ hãi kêu lên một tiếng, nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện này, ánh mắt hai người giao nhau, thời gian giống như ngừng lại trong nháy mắt……
Nữ tử này đẹp quá! Long Đan Thanh cảm thấy trái tim mình không ngừng nhộn nhạo trước nữ tử xinh đep không biết tên này. Dung nhan nàng như hoa sen, thần thái như hoa nhường nguyệt thẹn, tóc dài như tơ lụa rối tung trên chiếc lưng mảnh khảnh, da thịt trắng nõn như tuyết làm nàng giống như một pho tượng thủy tinh óng ánh trong suốt, chỉ cần khẽ đụng sẽ vỡ. Làm hắn thích nhất là đôi mắt xinh đẹp của nàng. Hắn thậm chí muốn giữ lấy, một mình hưởng thụ……