Người Yêu Ảo Boss Nuôi Ba Năm Bỏ Nhà Đi Bụi

Chương 2




Tạ Kiều áp xuống nỗi sợ, mở miệng thăm dò: "Ai vậy?"

Không có tiếng đáp.

Cậu liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã 5 giờ 30 chiều.

Không có thời gian nghĩ nhiều, cậu nhanh chóng rời giường.

Bởi vì đã đến thời gian cho ăn, trong sách hướng dẫn có ghi nếu không cho ăn đúng giờ sẽ xảy ra chuyện gì đó rất kinh khủng.

Cậu đến chỗ tủ lạnh mở cửa....

Bên trong rỗng tuếch.

Lưng áo thỏ tai cụp thấm đẫm mồ hôi lạnh, bấy giờ mới sực nhớ thức ăn đã hết, mà cậu cũng không có cách nào ra ngoài mua đồ.

Mắt thấy từng giây từng phút trôi qua, cậu thực sự đã hết cách, chợt nhớ khả năng trong phòng có người thứ hai, đành cố gượng hỏi: "Anh vẫn còn ở đây chứ?"

"Có thể, có thể cho tôi mượn ít đồ ăn không?"

"Một chút thôi cũng được."

*

[Bạn đời của bạn đã thoát khỏi cơn hôn mê, cậu ấy vẫn chưa biết đến sự tồn tại của bạn, do đó có rất nhiều băn khoăn]

[Cậu ấy quyết định từ bỏ suy nghĩ, đi đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho quái vật]

[Bạn đời rất buồn phiền khi thấy tủ lạnh trống rỗng, khẩn cầu sự giúp đỡ của bạn. Bạn có muốn giúp đỡ cậu ấy không? Cửa hàng đang có khuyến mãi giảm giá giới hạn đặc biệt vào mùa hè, combo nguyên liệu nấu ăn chỉ cần một trăm đồng tiền vàng!]

Trong màn hình thỏ tai cụp đứng trước tủ lạnh, hai mắt đỏ hoe vì lo lắng, tưởng chừng giây tiếp theo sẽ bật khóc nức nở.

Ngu Hàn Sinh chỉ đứng liếc mắt.

Dường như đang đợi điều gì đó.

Mãi cho đến khi thỏ tai cụp rớt một giọt nước mắt y mới nhếch mày, chuyển tầm nhìn khỏi khuôn mặt bé thỏ.

[Bạn có chắc muốn mua một combo nguyên liệu nấu ăn đặc biệt gồm mười cân thịt bò, một cân rau và hai túi gạo không?]

Ngu Hàn Sinh tiện tay ấn xác nhận.

Nhưng dòng chữ tiếp theo khiến khuôn mặt vô cảm trước giờ của y thoáng hiện vẻ bối rối.

[Xin lỗi, số dư tài khoản không đủ, vui lòng nạp thêm tiền!]

Rắn lớn trước giờ chưa từng sử dụng phần mềm thanh toán, vả lại cũng không biết cách nạp tiền nên đã ấn vào icon chiếc điện thoại nhỏ trên trang trợ giúp.

Tín hiệu dưới lòng đất không tốt, phải qua một lúc lâu sau mới nghe thấy một giọng nữ hồi âm: "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho bạn?"

"Làm sao để nạp tiền?"

Rắn lớn lạnh lùng đặt câu hỏi.

"Công ty chúng tôi có liên kết với Alipay, bạn có thể vào cửa hàng nạp tiền thông qua Alipay sẽ được ưu đãi giảm giá từ 10-20%." Nhân viên chăm sóc khách hàng nhiệt tình trả lời.

"Không có."

Nhân viên chăm sóc khách hàng vẫn lịch sự đáp: "Bạn cũng có thể nạp qua WeChat."

"Không có."

Giọng nhân viên có chút mắc nghẹn nhưng vẫn rất lịch sự: "Thế chắc bạn có smartbanking hoặc Tenpay nhỉ?"

(*) Tenpay: giống Airpay bên mình.

"Không."

Rắn lớn trầm giọng đáp.

Nhân viên chăm sóc khách hàng: "............" Muốn kiếm chuyện đúng không.

Nhân viên bắt đầu chợ búa: "Xin lỗi, tạm thời chúng tôi không thể nạp tiền vào tài khoản của bạn. Nếu có giải pháp chúng tôi sẽ lập tức thông báo."

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, rắn lớn dùng tám đồng tiền vàng mua một cân thịt bò. Khi y chuẩn bị thoát khỏi giao diện cửa hàng, bỗng thấy một túi cà rốt ở hàng cuối.

Y dừng lại mua một túi.

[Cảm ơn bạn đã mua sắm tại cửa hàng, chúc bạn và người ấy bên nhau vui vẻ!]

Rắn lớn bị xích sắt trói buộc dời tầm mắt.

Tài khoản ban đầu giờ chỉ còn ba mươi đồng tiền vàng.

*

Là một con thỏ có trình độ đại học, Tạ Kiều vô cùng tin tưởng chủ nghĩa khoa học, hồi thi vật lý cấp ba còn thi được điểm cao.

Nhưng lúc này cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn một miếng thịt bò và một túi cà rốt bất thình lình xuất hiện trong chiếc tủ lạnh.

Chắc mình hoa mắt rồi?

Cậu dụi đôi mắt còn ướt sũng nước. Đồ trong tủ lạnh vẫn còn, cậu chưa thấy qua bao giờ, cà rốt và thịt bò thật sự rơi ra từ chỗ nào đó.

Thanh niên theo chủ nghĩa duy vật bị shock toàn tập, phải mất mấy giây mới lấy lại bình tĩnh, hẳn là người thứ hai trong nhà tặng cậu nhỉ?

Mà cũng có thể không phải con người.

Nghĩ vậy, hai tai đang cụp bỗng dựng đứng lên vì sợ.

Mặc dù không biết người kia có nghe thấy không nhưng cậu vẫn run rẩy nói: "Cảm ơn."

Bên ngoài màn hình.

[Bạn đời của bạn đã nhận được nguyên liệu nấu ăn]

[Cậu ấy vô cùng cảm kích sự giúp đỡ này, độ thiện cảm với bạn đã tăng thêm một chút]

[Nhưng hình như người ấy vẫn còn sợ bạn, bạn có muốn dỗ cậu ấy không?]

Ngu Hàn Sinh nhìn thỏ tai cụp nhút nhát sợ sệt nói lời cảm ơn, đuôi mắt hẹp dài khẽ nheo. Nhìn thấy hàng chữ cuối cùng, y nhẹ nhàng nhả ra ba chữ: "Nhát gan thật."

Không có chút nào gọi là muốn an ủi dỗ dành.

*

Chỉ còn mười lăm phút nữa là đến 6 giờ.

Tạ Kiều tự động viên bản thân không được hoảng hốt, cố nén hồi hộp. Xét đến kích thước cơ thể yêu tinh, cậu chia một cân thịt bò thành mười phần rồi xả dưới vòi nước cho trôi hết tơ máu.

Trời sinh cậu đã rất nhạy cảm với hương vị, chuyên ngành đại học là nấu ăn và giáo dục dinh dưỡng, vô cùng hưởng thụ việc nấu ăn cho người khác.

Nếu không phải lo lắng bí mật bản thể là thỏ tai cụp bị phát hiện cộng thêm chứng sợ hãi giao tiếp, bằng không chắc giờ cậu đã mở một quán ăn cho riêng mình.

Tạ Kiều giữ một phần thịt, cất chín phần kia tủ lạnh.

Tiếp theo, cậu đổ dầu ô liu vào chảo, đợi đến khi dầu đủ nóng thì cho thêm bơ, đợi đến lúc bơ tan hết mới đổ thịt vào rán.

Thịt bò vừa mới vào chảo lập tức xuất hiện màu vàng nhẹ, mùi thịt bò tỏa ra khắp bếp.

Cậu cũng không cho thêm gia vị nào khác, đợi đến khi bò chín bảy phần liền rắc lên trên một ít tiêu đen, muối hạt và hai cọng húng quế.

Bây giờ là 5 giờ 55!

Tạ Kiều vội vàng bưng đĩa bò bít tết đi ra ngoài, cậu mở cửa tiến vào trạm tiếp nhận.

Yêu tinh đang ngủ trong buồng giam. Thính giác của nó vô cùng nhạy bén, vừa nghe thấy tiếng bước chân của cậu thì cố gắng mở mắt, cuộn tròn cơ thể nhỏ gầy.

Nó sợ Tạ Kiều.

Tạ Kiều cũng sợ nó phun lửa đốt mình.

Một thỏ một yêu duy trì sự cân bằng quỷ dị, Tạ Kiều nhẹ nhàng đẩy cửa, yêu tinh lập tức há miệng lộ răng nanh sắc nhọn uy hiếp.

Cậu không dám đứng lâu, sau khi đặt đĩa đồ ăn xuống đất liền lập tức rời đi, lòng thầm cầu mong yêu tinh ăn nhanh nhanh.

Ni Ni nhìn cái đĩa trên sàn.

Thơm quá.

Nó ngập ngừng vài giây, song vẫn không kìm được sự cám dỗ, gắng sức lết cơ thể gầy yếu đến bên cạnh chiếc đĩa.

Ni Ni đã chuẩn bị tốt tâm lý bị đầu độc. Nó há to miệng cắn một nhát lên miếng thịt bít tết ngập nước, khoang miệng tràn ngập vị thịt bò nhập khẩu thơm ngon .

Yêu tinh nhỏ hơi ngơ ngác.

Trước giờ nó chưa từng được ăn đồ ăn ngon như thế, hơn nữa còn không bị trúng độc chết!

Từ khi sinh ra đến nay nó luôn bị nhốt trong sở nghiên cứu. Vì để đề phòng nó chạy trốn nên họ đã đeo những sợi dây xích nặng trịch lên chân yêu tinh.

Sau khi lấy đủ máu, đám người mặc quần áo trắng sẽ thưởng cho nó thứ gọi là dịch dinh dưỡng.

Tuy quá trình rút máu rất đau, ống tiêm thô to như cánh tay nó, nhưng nó lại muốn bị rút nhiều máu một chút.

Bởi chỉ có như vậy mới có dịch dinh dưỡng để ăn chứ không phải là thứ thực phẩm mốc meo.

Chỉ là dịch dinh dưỡng cũng không ngon bằng đĩa thức ăn này. Nghĩ vậy nó thấy hơi tiếc, miệng cắn thịt thành từng miếng nhỏ rồi từ từ nhai nuốt.

Yêu tinh ngồi ăn sạch đĩa thịt, đến cả nước sốt cũng không chừa.

Ni Ni luyến tiếc liếm sạch chiếc đĩa, nó chăm chú nhìn mặt đĩa sáng bóng, bên trong phản chiếu cơ thể khô quắt khó coi của bản thân.

Yêu tinh cúi thấp đầu, rõ ràng nó mới cắn nhân viên chăm sóc, vì sao cậu ấy lại còn cho nó ăn ngon.

Là muốn máu của nó ư?

Nhưng bây giờ máu nó đã cạn.

Có thể rút muộn hơn được không.

Tạ Kiều không biết suy nghĩ của yêu tinh, xuyên qua song sắt, cậu thấy nó đã ăn xong đĩa thịt bít tết trước khi đồng hồ điểm 6 giờ một giây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu đóng cửa rồi chuẩn bị làm bữa tối cho bản thân.

Cậu vô cùng tận chức để dành phần thịt bò kia cho yêu tinh, song đống cà rốt trong tủ lại khiến cậu phát sầu.

Mọi người đều cho rằng thỏ trên khắp thế giới đều thích ăn cà rốt, nhưng cậu chẳng những không thích mà còn ghét cay ghét đắng.

Chỉ là đã hết cách.

Cậu lấy một củ ra rồi cầm đi rửa sạch.

Tay trái thỏ tai cụp nhỏ cầm cà rốt gặm, tay phải mở cuốn sổ nhật ký mới, nghiêm túc viết lên trang đầu tiên.

—— Nợ người hảo tâm/ một chai thuốc, một cân thịt bò, một túi cà rốt.

[Bạn đời của bạn đã thành công một mình cho quái vật ăn, đêm nay cậu ấy sẽ được an toàn]

[Cậu ấy hơi đói, mở cửa tủ lạnh]

[Cậu ấy đã viết trang nhật ký đầu tiên, bạn có muốn xem không? Chỉ cần một đồng tiền vàng để mở khóa]

Ngu Hàn Sinh thấy rõ chiêu trò của tin nhắn thông báo, luôn muốn moi tiền vàng của y đây mà. Ngu Hàn Sinh tắt ô thông báo, lạnh lùng chọn từ chối.

Nhìn thỏ tai cụp trong màn hình không nỡ ăn cà rốt, ăn cực kì chậm, hàng lông mi dài đen nhánh của y khẽ rủ.

[Bạn đời của bạn vô cùng buồn rầu khi không biết tên bạn để viết lên nhật ký, bạn có muốn gửi một tin nhắn cho cậu ấy không? Chỉ cần một đồng vàng, siêu siêu tiết kiệm]

Ngu Hàn Sinh chợt dừng lại, không ấn vào ô xóa thông báo.

Thời gian dừng khá dài.

"Nhìn thấu" bẫy rập của chủ nghĩa bòn tiền, rắn lớn lựa chọn... gửi tin nhắn.

Dưới màn hình lập tức xuất hiện ba hàng ký hiệu dài ngắn khác nhau, bên trong tổng cộng gồm hai mươi sáu kí hiệu.

Đổi thành bất kì con người nào cũng biết đây là phương pháp nhập chữ hai mươi sáu phím, nhưng rắn lớn làm gì có biết, thậm chí đến cả ghép vần y cũng chẳng biết nữa là, y chỉ giỏi nhất bộ môn nuốt người thôi.

Rắn lớn thất bại trong việc tìm tên bản thân trên màn hình, ngẫm nghĩ một hồi, có lẽ phải tìm cách khác.

Y chọn một ký tự giống hình dáng cơ thể mình (S) gửi cho thỏ tai cụp.

Sau khi Tạ Kiều đóng quyển nhật ký, điện thoại bỗng đổ chuông.

Không biết là ai gửi tin nhắn, cậu cố kiềm chế kích động, tay run run mở điện thoại.

Kỳ lạ là giao diện màn hình vẫn hiển thị không nằm trong khu vực có sóng, đến mạng cũng không có kết nối nhưng lại nhận được tin nhắn từ một dãy số xa lạ.

Không biết gửi đến điện thoại cậu bằng cách nào, song có thể nói nội dung bên trong lại tích chữ như vàng.

... S.

Giây phút nhìn thấy tin nhắn, Tạ Kiều đứng đực mặt, có ý gì đây?

Cậu bình tĩnh dị thường nghĩ, phỏng chừng là người thứ hai trong phòng gửi cho, có lẽ do nguyên nhân nào đó mà không thể nói chuyện trực tiếp với mình nên đành chọn cách vòng vo này.

Cho nên, đây là mã Morse hay hệ nhị phân?

Đều không giống lắm.

Tạ – xuất thân dân khối xã hội – Kiều rơi vào mờ mịt, chẳng lẽ là ám ngữ? Cậu nhanh chóng xé một tờ giấy trong quyển nhật ký, vắt óc ngồi phiên dịch.

Tại sao lại bắt một con thỏ tai cụp yếu ớt tội nghiệp như cậu tham gia cuộc chiến điệp viên hả?

Tác giả có lời muốn nói: Rắn già nhà quê không bắt kịp thời đại x Thỏ nhỏ "cày" qua vô số phim điệp viên.

Hôm nay Ngu Hàn Sinh có khí chất tổng tài bá đạo không?

Không, y còn còn chẳng biết gõ chữ nữa là.