Người Xấu

Chương 3




"Em đã biết, cảm ơn cô."

Chủ nhiệm lớp cũng là thật sự yêu quý cậu, lớn lên ngoan ngoãn, học tập thành tích lại tốt, được tuyển chọn là học sinh xuất sắc với học bổng 1 vạn tệ, chưa từng làm cô đau đầu.

"Chiêm Cẩm Dương ngày hôm qua không làm khó dễ em chứ?"

Tô Hòa do dự một chút: "Không có."

Chủ nhiệm lớp tự nhiên nhìn ra được, cho rằng cậu là không dám nói: "Không có việc gì, bạn ấy khi dễ em, em nhất định đến nói cho giáo viên, như vậy cô mới có thể thay em tranh thủ cơ hội, hiệu trưởng cũng coi trọng các em học sinh xuất sắc đó, cô có thể cho thầy ấy suy xét giúp em đổi lớp."

Tô Hòa vẫn lắc lắc đầu, đổi hay không đổi lớp, có cái gì khác nhau, Chiêm Cẩm Dương lại không phải không từng đánh nhau ở bên ngoài.

"Âyyy, cậu đang làm gì thế? Bị phạt hả?" Chiêm Cẩm Dương đáng quý nổi lên đi sớm, đều do mắc tiểu, hắn rời giường tiểu xong liền ngủ không được, trong đầu đều là ngày hôm qua Tô Hòa khóc đến khuôn mặt nhỏ chọc người.

Hắn không thích con trai khóc, cảm thấy con trai khóc lên quá mất mặt, nhưng nếu là Tô Hòa ở dưới thân bị hắn chịch khóc, kia thật ra rất thú vị.

Nhớ tới cái này, hắn lại tức giận, Tô Hòa không phải bị hắn chịch khóc, mà là bị đồ khốn Giang Chấp chịch khóc.

Hắn thậm chí không có hứng thú an ủi tiểu Dương Dương đang "chào cờ", cứng rắn rời giường rửa mặt xong gọi cho tài xế đưa mình tới trường học.

Kết quả vừa ra thang máy liền nhìn thấy tiểu đáng thương Tô Hòa cúi đầu, đứng ở cửa phòng học bị chủ nhiệm lớp mắng. Đây đều là hắn tự nghĩ, hắn không biết Tô Hòa học tập thành tích có bao nhiêu tốt, càng không biết hai người bọn họ nói chuyện nội còn bao gồm hắn.

"Em trở về tự học buổi sáng đi." Chủ nhiệm lớp kêu Tô Hòa đi về trước, lại đem Chiêm Cẩm Dương chặn ở cửa, " Bạn học Chiêm, tuy rằng làm chủ nhiệm lớp em cô thật thất trách, nhưng cô còn hy vọng em không cần bắt nạt bạn học khác."

Chiêm Cẩm Dương từ cửa sổ nhìn Tô Hòa: "cậu ấy nói với cô?"

"Không có." Chủ nhiệm lớp vội vàng thay Tô Hòa giải thích, "Là cô biết em thay đổi chỗ ngồi sau tìm em ấy nói chuyện."

"Yên tâm, em sẽ không bắt nạt cậu ấy." Chiêm Cẩm Dương từ bên cạnh cô chen mình vào trong phòng học.

Chủ nhiệm lớp ở cửa giật mình, thế nhưng cảm thấy câu nói kia ngữ khí có chút thành khẩn.

Chiêm Cẩm Dương ngồi vào chỗ, nhìn Tô Hòa cầm sách tiếng Anh nhỏ giọng đọc từ đơn, hắn cũng lấy cuốn sách tiếng Anh mới tinh không có tên ra.

Lật đến mặt sau sách cùng từ đơn, fuck, hắn không đọc được một từ nên giả vờ một hồi. 26 chữ cái tiếng Anh làm hắn mơ màng sắp ngủ, hắn chống đỡ không được bò trên bàn bắt đầu ngủ.

Đồ ăn vặt trong túi nilong âm thanh "sột soạt" vang lên không ngừng, giáo viên vật lý ở trên bục giảng giọng nói mau bốc khói, lại bị âm thanh phiền lòng này đánh gãy ý nghĩ, thầy không thể nhịn được nữa: "Chiêm Cẩm Dương! Trong giờ học không được ăn vặt!"

"Thầy ơi,em chưa ăn sáng nên đói." Chiêm Cẩm Dương lại xé mở một bịt khô bò, hắn nói dối luôn luôn hạ bút thành văn. Cơm sáng hắn ăn đến no, lúc đi còn lấy một đống đồ ăn vặt trong tủ bỏ vào trong cặp, đó đều là mẹ hắn thích ăn, hắn chỉ là đột nhiên nghĩ muốn mang đi cho Tô Hòa.

Nhưng hắn đưa cái gì, Tô Hòa đều sẽ còn nguyên mà đưa trở về, hắn bực mình tự mình xé mở ăn.

"Đói thì đi ra ngoài ăn!" Thầy giáo vật lý là phần tử tri thức sắp về hưu, vài thập niên trước có học sinh nào không đối với ông kính trọng vạn phần, hiện tại mấy đứa nhỏ bị người trong nhà chiều đến càng ngày càng không có phép tắc.

"Thầy, em còn muốn đi học, học phí ba em đều nộp đủ, thầy như thế nào có thể cướp đoạt quyền lợi nghe giảng bài của em?" Chiêm Cẩm Dương nói xong lại xé mở một túi đóng gói, lấy ra hai ba viên kẹo mềm ăn vào trong miệng, "ừm, ngọt ghê."

Quá ngọt, ngọt đến cổ họng!

Mặt khác bạn học đều rất có hứng thú mà xem hắn khiêu chiến quyền uy giáo viên, thấy hắn bị kẹo ngọt đến nhíu mày sôi nổi nhịn không được cười trộm.

Giáo viên vật lý cùng lắm nói hắn, lấy tay gõ gõ bảng đen bục giảng: "Đều ngưng cười! Tiếp tục học!"

Chiêm Cẩm Dương từ bịt đồ ăn vặt tìm kiếm ra một viên mứt mơ, kẹo còn ở trong miệng hắn quay cuồng, một mảnh giấy nhỏ đặt ở trước mặt hắn, hắn nhìn theo tờ giấy trong tay, nhìn đến Tô Hòa khuôn mặt đỏ bừng.

Hắn cầm lấy tờ giấy, mặt trên viết: "Thật xin lỗi, tớ nghe không rõ âm thanh giảng bài của thầy."

Chữ viết thật là đẹp mắt, chữ viết thon dài thanh tú, cùng hắn và người khác bị buộc luyện ra chữ Khải không giống nhau, có phong cách của mình, tựa như bản nhân cậu.

Hắn đem gói đồ ăn vặt đẩy tới chỗ trên bàn Tô Hòa: "Cậu tịch thu tôi sẽ không ăn."

Tô Hòa như cũ đỏ mặt, chần chờ mà đem túi nhét vào hộc bàn, Chiêm Cẩm Dương càng xem càng cảm thấy đáng yêu thú vị, trên bàn còn có dư lại nửa túi kẹo mềm, hắn cũng ném tới chỗ trên bàn Tô Hòa, nói: "Ăn, đừng lãng phí."

Kẹo mềm chặn sách giáo khoa, Tô Hòa cẩn thận mà lặng lẽ đem nó dịch đến túi đựng bút bên cạnh.

Thật sự quá đáng yêu, rất thú vị, Chiêm Cẩm Dương phun ra hạt xí muội, cảm giác như thế nào đều giải không được ngọt trong miệng.

Khi chuông báo hết giờ ra khỏi lớp vang lên, thầy vật lý thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh hơn những học sinh đang háo hức ra khỏi lớp với cuốn sách trên tay.

Chiêm Cẩm Dương nhìn Tô Hòa lấy sách giáo khoa tiết sau ra, hỏi: "Kẹo không ăn sao?"

Không biết vì sao, Tô Hòa vừa nghe âm thanh Chiêm Cảnh Dương liền khẩn trương, cậu sợ hãi mà cầm lấy túi kẹo mềm, một chút bỏ vào trong miệng.

Chiêm Cẩm Dương nhìn đầu lưỡi đỏ au của cậu chuyển động, thật mau hai cánh môi mềm phấn nộn ngậm lại.

"Ngọt sao?" Chiêm Cẩm Dương không nhịn được mà tới gần cậu, ngửi được mùi thơm ngọt vị dâu tây.

"Ừm." Tô Hòa tránh đi hắn, cầm ly đi phía sau thùng nước lấy nước.

Chiêm Cẩm Dương nhìn cậu uống xong ly nước, đợi cậu một lần nữa ngồi lại chỗ mới cười hỏi: "ngon không?"

Tô Hòa có chút ngượng ngùng gật gật đầu, người ta cho đồ vật còn ngại khó ăn, cũng không sợ người khác chê cậu da mặt dày.

Chiêm Cẩm Dương nhìn bộ dáng cậu ngoan ngoãn cười đến càng vui vẻ: "Buổi trưa đi ăn chỗ nào?"

Tô Hòa cầm ly nước, lo lắng hắn lại muốn kéo mình đi quán ăn ở ngoài, vội nói: "Tớ ăn ở nhà ăn trường học, thời điểm khai giảng mẹ tớ nạp thẻ cơm một học kỳ cho tớ."

Chiêm Cẩm Dương nhìn thấu tâm tư của cậu: "Nhưng trong thẻ cơm của tôi không có tiền a, nếu không cậu trước hết mời tôi một bữa đi."

"Hả?" Tô Hòa có chút khó xử.

"Như thế nào? Tôi đem đồ ăn vặt đều cho cậu, cậu không thể mời tôi ăn bữa cơm?" Chiêm Cẩm Dương không biết xấu hổ mà cười, hắn sợ mình dữ một chút có khả năng đem người này khóc lớn.

Tô Hòa nghịch cái nắp ly nước không nói lời nào, cậu không phải tiếc tiền, cậu không muốn thu hút sự chú ý của học sinh toàn trường.

Chiêm Cẩm Dương đè lại ngón tay cậu, chớp mắt một cái cướp đi ly nước, mở cái nắp ra "Ừng ực ừng ực" uống xong một nửa, "Vừa lúc khát, cảm ơn." Hắn chiếm tiện nghi, hắn nghĩ chiếm tiện nghi Tô Hòa, hắn tất cả đều muốn chiếm, ly nước tiền cơm, còn có người.

Ly nước lại lần nữa trở lại Tô Hòa trong tay, cậu nhìn nửa ly nước còn lại, không biết làm sao bây giờ.

"Thôi quên đi, không mời thì không mời." Chiêm Cẩm Dương cảm thấy mình hiện tại thể hiện thật không xong,làm người khác khó xử, nhìn người khác nội tâm không bằng lòng, rồi lại vẻ mặt sợ hãi như loài thú nhỏ, nhưng vừa thấy bộ dáng Tô Hòa sợ đầu sợ đuôi, hắn liền không đành lòng.

Dựa vào cái gì không đành lòng!

Chiêm Cẩm Dương từ trong hộc bàn Tô Hòa đem gói đồ ăn vặt cầm trở về: "Đồ ăn vặt trả lại cho ta."

Tô Hòa như trút được gánh nặng, cơm trưa cùng đồ ăn vặt vấn đề đều giải quyết, trong tay còn ly nước. Nước Chiêm Cẩm Dương uống còn thừa, cậu uống cũng không được, không uống cũng không được.

Trong tiết học tiếp theo, Tô Hòa dành nửa buổi học để suy nghĩ không biết nên xử lý ly nước như thế nào, cuối buổi học, cậu quyết định ra khỏi lớp. Buổi trưa mua một chai nước và dừng uống nước vào buổi chiều, sáng mai khi uống nước cậu sẽ rửa cái ly.

Sau giờ học, Tô Hòa cầm thẻ cơm muốn đi nhà ăn, đi một hồi quay đầu nhìn lại, Chiêm Cẩm Dương không đi theo, lúc này mới yên tâm mà đi nhà ăn.

Chiêm Cẩm Dương nói trong thẻ cơm không có tiền là giả, hắn căn bản không có làm thẻ cơm, lấy WeChat ra nhắn tin cho anh em, nhờ bọn họ gửi thẻ cơm đến phòng học hắn.

Hắn lớp 11 mới chuyển trường, trong vòng mấy ngày khai giảng, hắn dựa vào đánh nhau thu được một đám đàn em, những học sinh dùng tiền để vào thường tập trung ở lớp 11 và 12, nhưng hắn ba sợ hắn sẽ càng thêm sa đọa, lại dùng nhiều tiền đem hắn nhét vào năm lớp 5.

Dù là lớp nào, kết quả đều rõ ràng, Chiêm Cẩm Dương không có khả năng chăm chỉ học hành, huống chi lớp 5 hắn không quen biết ai, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không biết họ tện, ngược lại, thầy biết có hai ba học sinh lớp 11 và 12 bắt nạt một thầy giáo trẻ tuổi

"Anh Dương!" Thái Tiểu Phong cầm thẻ cơm đứng ở cửa lớp 5 vẫy vẫy tay.

Chiêm Cẩm Dương còn đang trầm trồ những chữ mà Tô Hòa viết trên tờ giấy, bị gọi ra, hắn bỏ tờ giấy vào sách giáo khoa: "Mày là rùa à? Đi chậm như thế."

Thái Tiểu Phong vội vàng đi đến bàn của Chiêm Cẩm Dương hai tay đưa thẻ ăn: " không phải mọi người đều không ở nhà ăn sao, thật vất vả mới mượn được cho anh đó!"

Chiêm Cẩm Dương nhận thẻ cơm: "Cảm ơn."

"Anh Dương, anh muốn đi nhà ăn đến sao?" Trừ bỏ muốn đi quậy nhà ăn, Thái Tiểu Phong nghĩ không ra lý do anh Dương cậu ta đi canteen ăn cơm.

Chiêm Cẩm Dương đẩy cậu ta ra: "Đừng cản đường, anh mày chuẩn bị đi ăn cơm nghiêm túc đây." Lại chậm trễ một lát, có lẽ Tô Hòa cơm đều ăn no.

Thái Tiểu Phong không thể hiểu được nên trở về đem chuyện bất thường này báo cáo cho những anh em khác biết.

Chiêm Cẩm Dương lấy cơm, cuối cùng tìm được Tô Hòa ở một góc, co ro lại gầy và nhỏ, đối diện còn ngồi một người chướng mắt.

Má, đều do con rùa Thái kia, làm người khác nhanh chân đến trước.

Nhưng không sao, hắn sải bước đi đến chỗ bên cạnh Giang Chấp, đẩy khay cơm của cậu ta sang một bên: "Nhường một chút, cậu ngồi chỗ tôi này."

Giang Chấp cùng Tô Hòa đều sửng sốt.

Chiêm Cẩm Dương nhìn khay cơm của Tô Hòa không còn nhiều đồ ăn, nghĩ thầm quả nhiên đều ăn gần xong rồi, tên Giang Chấp như keo dán chó này chẳng lẽ lại muốn lôi kéo cậu làm chuyện đó trong giờ nghĩ trưa?

"Điếc à? Còn không cút sang bên kia ngồi!" Chiêm Cẩm Dương lại đá Giang Chấp một cái.

Giang Chấp lúc này mới phản ứng lại, bưng khay cơm lên muốn đi.

Chiêm Cẩm Dương đè lại bả vai cậu ta: "Đi đâu vậy, tôi còn có chuyện muốn tìm cậu thỉnh giáo thỉnh giáo đây."