Bề ngoài Chiêm Cẩm Dương nói không cần lo lắng, cậu có thể từ từ nghĩ. Nhưng mới vừa xuống lầu, liền nhắn tin WeChat thúc giục Tô Hòa đồng ý.
Mẹ Tô cảm thấy mình cần phải cùng Tô Hòa nói chuyện.
“Chiêm Cẩm Dương thật sự là là người đã đánh Giang Chấp sao?” Bà đương nhiên không có quên chuyện xảy ra buổi sáng.
Tô Hòa nôn nóng: “Mẹ, Giang Chấp bị đánh là do bắt nạt người ta trước, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến Chiêm Cẩm Dương.”
Mẹ Tô rất ít khi có thể nhìn thấy vẻ mặt bướng bỉnh và tức giận của cậu, bà tự nhiên nhớ tới, từ lâu Tô Hòa đã không muốn nhắc tới Giang Chấp, bà tưởng là Tô Hòa chuyên tâm học tập không thích chơi đùa, lại không nghĩ rằng là Giang Chấp có vấn đề.
Bà chợt có một ý nghĩ, có thể người Giang Chấp bắt nạt chính là Tô Hòa hay không, cho nên Chiêm Cẩm Dương với tư cách là bạn Tô Hòa giúp cậu trút giận.
Tô Hòa bị mẹ nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, sợ mẹ sẽ nhìn ra cái gì: “Ừm, mẹ, con có phải đồng ý với mẹ Chiêm Cẩm Dương không?”
Mẹ Tô trong lòng một trận chua xót, con trai bà là người đứng thứ hai trong kỳ thi, nó phải rất mạnh mẽ, làm sao có thể cho mẹ biết mình bị bắt nạt? Bà giả vờ như không để ý gì cả, trả lời: “Con muốn đông ý thì đồng ý đi, chỉ là gia đình họ tốt như vậy, con thừa nhận chỗ tốt của họ, tương lai phải trả lại, con có đủ khả năng không?”
Tô Hòa dù không có khả năng cũng muốn trả: “Con sẽ nỗ lực.”
Mẹ Tô âu yếm mà xoa đầu của cậu: “Thật tốt a, đúng là con trai của mẹ, người gặp người thích nha.”
Tô Hòa ngượng ngùng cúi đầu, tay cắm vào túi áo lông vũ, sờ đến một tấm bìa cứng.
Xong rồi! Cậu mém chút nữa là quên, sau khi rời khỏi Chiêm gia, mẹ Chiêm cho cậu một cái bao lì xì năm mới, nói lần đầu tiên gặp mặt không chuẩn bị quà gì nên đưa một ít tiền mừng tuổi, cũng coi như cảm ơn cậu vẫn luôn phụ đạo Chiêm Cẩm Dương môn văn của hắn.
Cậu không thể cưỡng lại được sự nhiệt tình của mẹ Chiêm, chỉ có thể để bà nhét bao lì xì vào trong túi.
Giờ phút này hoàn toàn trở thành một củ khoai lang nóng phỏng tay, không nói cho mẹ biết thì không tốt, nếu nói cho mẹ biết, nhất định sẽ bị mắng.
“Con sao thế? Còn chuyện gì nữa hả?”Mẹ Tô nhìn ra cậu đang thấp thỏm.
“Có.” Tô Hòa lấy ra bao lì xì, “Đây là tiền lì xì mẹ Chiêm Cẩm Dương cho con, ta cũng không muốn, là bà ấy cưỡng ép đưa cho con, con coi như là tiền cơm của Chiêm Cẩm Dương đi, sau này hắn có thể thường xuyên muốn tới học bù.”
Mẹ Tô vừa thấy bao lì xì phồng lên liền biết tiền không ít, vừa định dạy bảo, Tô Hòa liền đem bao lì xì đưa cho bà: “Mẹ, con đi ôn tập trước.”
36 kế chạy là thượng sách, đây là cậu mới học được buổi sáng từ Chiêm Cẩm Dương.
Đều nhận lấy, mẹ Tô còn có cách gì, thật sự không thể trả lại được, tốt xấu gì cũng là một mảnh tâm ý của người ta, chỉ có thể tính là tiền cơm.
“Vậy con mời người ta tới nhà nhiều chút, đừng đợi tốt nghiệp tiền cơm còn chưa xài hết.”
“Đã biết!” Tô Hòa ở trong phòng cười trộm.
Chiêm Cẩm Dương xuất hiện ngày càng thường xuyên ở hành lang nhà họ Tô, khó tránh khỏi sẽ gặp phải Giang Chấp.
Lúc này Giang Chấp đã bình phục vết thương, nhưng theo lời khuyên của giáo viên, gã tính toán tiếp tục ở nhà tạm nghỉ học, chờ học kỳ mới tiếp tục học lại năm hai trung học.
Sau khi vết thương lành lại, cả ngày nằm trong nhà, sẽ bị ghét bỏ, mẹ Giang sai gã làm chút việc vặt, kiểu như xuống lầu bỏ rác.
Gã mở cửa gần như cùng lúc với Chiêm Cẩm Dương, khuôn mặt đang tươi cười của Chiêm Cẩm Dương sụp đổ ngay lập tức.
Sắc mặt Giang Chấp cũng không khá hơn chút nào, gã đi trước xuống lầu, nghe được Tô Hòa ở trong phòng dặn dò: “Sau khi trở về làm lại những câu hỏi đó, trên đường về cẩn thận, về đến nhà nói cho em biết.”
“Biết rồi, bái bai.”
Cửa bị đóng lại, tiếng bước chân vội vã càng ngày càng gần Giang Chấp.
Tục ngữ nói rất đúng, không tìm đường chết sẽ không chết. Nhưng Giang Chấp cố tình là cái loại người thích lắm mồm này, thích tìm đường chết, đắc tội với người khác rồi lại sợ hãi rụt rè, làm như là gã mới là người bị bắt nạt.
Gã đã gần tới lầu hai, phía dưới còn có một tầng thang nữa, nghĩ bên ngoài có hàng xóm đang nói chuyện, Chiêm Cẩm Dương khẳng định không dám xằng bậy, liền thấp giọng chế nhạo: “Tao chơi qua xong rồi, một giày rách, vậy mà còn có người coi như báu vật.”
“A ——” Giang Chấp cảm giác chỗ đầu gối bị tàn nhẫn đạp một cái, cả người không tự chủ lao về phía trước, sau đó lăn xuống cầu thang.
Cũng may cầu thang tương đối ngắn, mặc dù chỗ gã ngả tuy rằng đau, nhưng cũng không đau đến mức nghiêm trọng. Tương đối thảm là, rác gã bỏ chính là rác trong nhà bếp, túi đựng rác đầy quá không thể buộc lại được, khi ngã thì túi rác đều rớt ra ngoài, nước bắn tung tóe lên khắp nguời gã.
“Mày!” Giang Chấp nằm trên mặt đất, căm tức mà nhìn Chiêm Cẩm Dương, nhưng lại không nói được lời gì.
"Có chuyện gì vậy?" Các dì đang trò chuyện bên ngoài nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy tới xem chuyện gì đang xảy ra.
Chiêm Cẩm Dương nhìn Giang Chấp cười lạnh một tiếng, nói: “Bạn hông có sao chứ? Đi đường cẩn thận một chút.” Nói xong bước qua Giang Chấp, chán ghét mà bịt mũi rời đi.
Mấy người dì vội vàng đỡ Giang Chí đứng dậy: “Tiểu Giang, con không sao chứ?”
Giang Chí đứng vững sau khi xốc tay áo, hất tay các dì ra, tức giận đi lên lầu.
“Này, con không vứt rác à?” bà dì sống ở tầng một hét lên.
Giang Chấp không thèm để ý mấy bà, bước lên cầu thang lầu dậm chân “đùng đùng”.
"Đứa trẻ này bị sao vậy? Nó làm cầu thang như thế này rồi bỏ chạy, chẳng lẽ muốn chúng ta dọn dẹp cho nó hả!"
Người khác khuyên nhủ: “Bỏ đi, bỏ đi, nó còn bị ngã mà...”
Mẹ Giang giật mình khi mở cửa: "Con vứt rác hay là chính mình? Sao con lại thế này?"
Giang Chí rất bực bội, nhưng gã không thể gây sự với mẹ mình, nếu không gã sẽ khó chịu đến chết: “Con lỡ bước mà bị ngã.”
"Thánh thần ơi! Sao con lại bị ngã thế này! Con đã làm gì? Bước đi bình thường được không có bị gãy xương nào không? Con nói là con..." Giọng nói từ phía sau trở nên nhẹ nhàng hơn, mẹ Giang đóng cửa lại, Tô Hòa cũng nghe không được quá rõ ràng.
Cậu nhớ tới vẻ mặt khó chịu của Chiêm Cẩm Dương khi rời đi, thì suy đoán Giang Chấp không phải tự mình bị ngã.
Cậu thật sợ Chiêm Cẩm Dương sẽ lại xảy ra chuyện, cầm điện thoại nhắn tin Chiêm Cẩm Dương: “Anh đừng tìm Giang Chấp gây rắc rối nữa.”
Triển Cận Dương vừa thở ra, lúc đầu hắn còn cảm thấy vui vẻ, nhìn thấy tin nhắn WeChat này, chân mày hắn nhíu lại.
Hắn khóa màn hình điện thoại, không mmuốn trả lời.
“ting ——”
Lại có một tin nữa tới, Chiến Cẩm Dương vốn không muốn mở ra, nhưng nhất thời lại nhịn không được, lỡ như không trả lời, Tô Hòa tức giận thì sao.
“ Không phải em lo lắng cho Giang Chấp, là em lo anh, lỡ như ba anh lại muốn đánh anh, muốn cho anh đi tham gia bộ đội thì làm sao bây giờ? Em không muốn anh đi tham gia quân ngũ.”
Tô Hoà không dùng biểu tượng cảm xúc khi gửi tin nhắn WeChat, nhưng Chiêm Cẩm Dương đã tưởng tượng ra vẻ mặt bất an và đau khổ của Tô Hoà trong đầu.
Chữ “川” giữa chân mày của hắn đã sớm biến mất, hắn mỉm cười đáp lại Tô Hoà: “Được, anh hứa với em [hôn].”
“[ hôn ]”
Sau khi bước vào năm cuối cấp 3, không khí học tập càng trở nên căng thẳng hơn.
Chiêm Cẩm Dương có cùng Tô Hòa hôn hắn vài lần trong nửa học kỳ đầu tiên, nhưng đến nửa sau của học kỳ, điểm kiểm tra của hắn vẫn chỉ kém một chút nữa là vào Đại học Sư phạm, hắn không khỏi khẩn trương và bắt đầu lo lắng.”
Để thuận tiện cho việc học tập, hắn trực tiếp ở nhà Tô Hòa, hai người thường xuyên thức khuya để đọc sách, thậm chí hôn nhau cũng không có thời gian.
Tuy nhiên, mẹ Tô lại thấy yên tâm hơn rất nhiều, vì nhà họ Chiêm đã trực tiếp cử bảo mẫu hàng ngày lo bữa ăn đủ dinh dưỡng cho hai thí sinh chuẩn bị đi thi nên mẹ Tô có thể ăn đồ ăn sẵn.
Ngày có kết quả thi đại học, Chiêm Cẩm Dương hoàn toàn héo hon, nơi nào còn là anh Dương lúc trước kia tiền hô hậu ủng.
( câu này mình không hiểu lắm, bạn nào biết chỉ mình nhé, mình cứ thấy cấn cấn kiểu gì ấy
等到高考出成绩的那天,詹锦阳彻底蔫菜儿了,哪里还是当初那个前呼后拥的阳哥 )
Thi xong hắn cùng Tô Hoà kiểm tra đáp án, điểm tính toán lơ lửng quanh vạch điểm, cũng không biết mình vào hay ra.
Hắn thậm chí không dám kiểm tra, nằm trên giường chờ Tô Hòa nói cho hắn biết mình còn sống hay chết.
“Em làm mất thẻ dự thi rồi hả trời!” Tô Hòa cũng khẩn trương, nhưng cậu tin tưởng Chiêm Cẩm Dương.
( nguyên câu như vậy mình edit vậy ko biết đúng ko, tại mình cứ thấy cấn (;ŏ﹏ŏ)
我输准考证号了哦. )
"Được rồi, đừng nói cái khác, chỉ cho anh biết kết quả thôi."
Không khí tựa dường như lại vài giây, ngoài cửa sổ ve cũng không kêu.
Đột nhiên, Tô Hòa vui sướng thét chói tai: “A ——”
Cậu quỳ xuống trước giường, nắm lấy cánh tay Triển Cận Dương, vừa hưng phấn vừa nói: "Chiến Cẩm Dương! Anh so với ban đầu cao hơn mười điểm!"
Chiêm Cẩm Dương vẻ mặt không thể tin nổi: “Thật vậy hả?”
“Đương nhiên là thật! Không tin anh tự xem đi!” Tô Hòa chỉ vào máy tính tay kích động đến hơi run rẩy.
“Ta tin!” Chiêm Cẩm Dương lập tức bế Tô Hòa lên giường, đè cậu xuống, hung hăng hôn cậu, từ trán đến mặt đến cằm, mãnh liệt và nhanh chóng.
Mẹ Chiêm vẫn luôn âm thầm chờ ở cửa, nghe thấy bên trong có tiếng reo hò rồi im lặng, bà lo lắng mở cửa hỏi. Bà không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, bà sửng sốt không biết nên phản ứng thế nào.
Tô Hoà sợ đến mức mặt trắng bệch, may mắn thay Triển Kim Dương phản ứng nhanh chóng, vui vẻ nhảy xuống giường, ôm lấy mẹ Chiêm, hôn thật mạnh lên má bà, vui mừng nói: “Mẹ ơi! Con đã thi đậu rồi.”
Mẹ Chiến chán ghét đẩy hắn ra, dùng mu bàn tay lau nước miếng trên mặt, thế là xong, con trai bà vui mừng đến mức hôn bất cứ ai mà nó bắt được.
“Được rồi, đã biết, con đắc ý vênh váo như vậy sao?” Bất quá giây tiếp theo, nẹ Chiêm cũng vui mừng ra mặt, “Đừng nổi điên nữa, mẹ đi nói cho ba con tin tức tốt này.”
Chiêm Cẩm Dương nhìn chằm chằm hắn mẹ đi xuống lầu, sau đó mới đóng cửa lại, hưng phấn không thôi mà bế công chúa Tô Hòa xoay vòng, xoay Tô Hòa đến nỗi hoa mắt chóng mặt: “Đừng, đừng xoay, em ói ra bây giờ.”
Triển Cận Dương đặt anh lên giường, cẩn thận đi đến bên máy tính, nhìn từng con số một, phần lớn điểm phụ đều là tiếng Trung.
Anh nhanh chóng chạy đến giường và cúi đầu kính cẩn trước những cái đầu trên bức tường cạnh giường. Đây đều là những nhà vật lý, nhà hóa học, nhà toán học, v.v., trong đó có Văn Khúc Tinh, người được Chu Sâm nhiệt tình đề cử.
Chiêm Cẩm Dương, người không mê tín, tin vào điều đó vì điểm số của mình. Hắn không chỉ dán nó trong phòng Tô Hòa mà còn về nhà dán khắp giường.
Quả nhiên, không có giấy trắng.