Người Xa Lạ Thân Quen

Chương 14: Đoạn Ghi Âm Bỏ Quên




Sau khi Bảo Vy đến bệnh viện cùng Khả Hân thì Hữu Quân rời đi nhưng không về thẳng nhà. Anh lái xe đến phòng khám của Trần Khanh. Anh thực sự muốn ai đó ngăn cái suy nghĩ xấu xa kia của mình lại. Một ai đó nói anh sai rồi muốn anh phải dừng lại việc yêu một lúc cả hai cô gái. Anh rất rối, không biết phải đi đâu và tìm ai, chỉ có thể nghĩ đến cậu ấy.

- Nay tôi là bác sĩ nổi tiếng đấy cậu không hẹn trước mà đến thẳng như vậy có biết tôi cho khách leo cây không hả?

- Ừ

Hữu Quân mệt mỏi lên tiếng, anh nằm lên chiếc ghế của bệnh nhân và bắt đầu câu chuyện của mình

- Sao vậy, trông cậu rất lạ?

Trần Khanh kinh ngạc nhìn cậu bạn của mình.

- Tôi nghĩ mình là một tên sở khanh.

Giọng Quân đều đều lên tiếng, nhưng trong giọng nói nghe ra anh đang cố bình tĩnh.

- Từ từ nào, dù tôi là bác sĩ tâm lý thật nhưng cậu đừng cứ mỗi lần đến lại giáng cho tôi một đòn mạnh vậy chứ. Kể tôi nghe nào, cậu làm sao.

Trong căn phòng, Hữu Quân kể hết cho Trần khanh nghe về vụ tai nạn, về cảm giác của anh hiện nay. Nghe xong Trần Khanh vỗ đùi cái đét.

- Tôi nói này cậu, cậu có cần phải phân rõ có còn yêu người cũ người mới như thế hay không, dù gì thì người cũ của cậu cũng mất rồi. Còn yêu cô ấy thì có làm sao, sao phải rạch ròi như vậy.

- Vậy sẽ không công bằng với cả hai. Trước nay tôi vẫn luôn rất rõ ràng trong mọi việc, tình cảm cũng phải như vậy, không thể nhập nhằng mập mờ được.

- Rồi rồi, coi như tôi sợ cậu. Được rồi, giờ hai chúng ta sẽ cùng mổ xẻ vấn đề này. Sẽ làm rõ là cậu yêu ai trong hai người con gái đó.

Sau khi làm một loạt các biện pháp phân tích và so sánh, Trần Khanh ngạc nhiên với kết luận của mình.

- Theo như mình tổng kết, cậu bị hấp đẫn đầu tiên vì mùi hương trên người cô ấy dùng và mùi hương trên người Hạ Vũ giống hệt nhau, rồi sau đó lại bị tính cách giống hệt Hạ Vũ lôi cuốn, nhưng cậu lại nói bị cơ thể cô ấy cuốn hút hơn cả với Hạ Vũ lúc xưa. Cái này có chút lạ nè! Nếu cậu yêu Hạ Vũ nhiều vậy không lý nào lại bị hút vì vẻ ngoài của một cô gái khác. Cậu nói cậu từng nhiều lần tưởng rằng mình đang ở bên cạnh Hạ Vũ khi ở cạnh cô gái đó, cái này thì không đúng rồi. Theo như mình biết, bọn họ chỉ có điểm tương đồng về tính cách, mà dấp dáng, tuổi tác và môi trường sống cũng hoàn toàn không giống nhau. Cậu làm thế nào mà lại nhầm lẫn được hả?

- Không chỉ tương đồng, họ giống nhau, từ thói quen nhỏ như mân mê ngón tay ở góc áo mỗi khi suy nghĩ. Chà sát tay mỗi khi muốn cầm nắm hay sờ vào một vật yêu thích nào đó. Mím chặt môi khi bối rối hay bí bách, ngồi xuống bàn là đá tung giày ra khỏi chân. Đến sở thích cũng giống nhau, thích hoa hướng dương, thích ánh mắt trời, thích màu vàng, thích uống cà phê với rất nhiều sữa.

Hữu Quân ở một bên bổ sung thêm, về những gì mà gần đây anh đặc biệt quan sát được ở Khả Hân

- Ý cậu là họ hoàn toàn giống nhau đến cả các thói quen nhỏ à? Cái này thì không hợp lý rồi. Theo như tôi biết, con người không thể giống nhau đến cả các thói quen nhỏ như thế được, cho dù là song sinh cùng trứng. Bọn họ có thể giống nhau một vài đặc điểm, nhưng giống nhau nhiều như vậy thì tôi mới gặp lần đầu luôn đó. Nếu như vậy thì cậu tưởng lầm cô ấy chính là Hạ Vũ có thể thông cảm được.

- Ừm… Tôi cũng không rõ nữa… nói thế nào nhỉ… ở bên Khả Hân cho tôi cảm giác như tôi đang ở bên Hạ Vũ. Điều này làm tôi cảm thấy khó chịu. Nó khiến tôi cảm thấy mình là thằng tồi, một tên sở khanh chính hiệu. Rồi tai nạn kia xảy ra, tôi chỉ sợ một lần nữa mất đi cô ấy, tôi biết mình thích cô ấy, hay nói đúng hơn tôi yêu cô ấy. Nhưng lại không rõ, người mình yêu là Hoàng Khả Hân hay là cái bóng của Hạ Vũ nữa.



Đang nói chuyện bỗng nhiên chuông cửa phòng khám vang lên, có một bưu kiện được chuyển đến. Vì đã hết giờ làm nên nhân viên phòng khám không còn ở đây nữa. Trần Khanh phải tự xuống nhận bưu phẩm kia. Khi anh cất bưu phẩm vào hộp tủ của phòng khám, anh chợt nhìn thấy một lá thư tay khá cũ và vương đầy bụi rơi ra từ một chồng tài liệu bỏ đi. Khi cầm lên xem, tay anh có chút run, là một bức thư được viết cách đây 2 năm, bên trong là một chiếc usb. Có vẻ như nữ điều dưỡng cũ của anh quên đưa nó cho anh trước khi nghỉ việc.

Xé lá thư và đọc những gì bên trong bìa thư kia. Trần Khanh chạy nhanh lên tầng, anh mở của phòng vội vàng hỏi Hữu Quân,

- Hạ Vũ từng tới chỗ tôi, cậu biết chứ?

- Ừ, cô ấy có nói với tôi, cô ấy thường hay mơ những giấc mơ kỳ lạ. Những giấc mơ về một người nào đó. Lúc ấy cô ấy khá lo sợ nên tôi bảo cô ấy đến gặp cậu xem sao.

- Ừm. thực ra nếu không được sự cho phép của Hạ Vũ tớ sẽ không được tiết lộ bệnh án của cô ấy cho cậu đâu. Nhưng nay tớ đã được cho phép, có vẻ cô ấy muốn cậu biết quá trình cô ấy điều trị ở đây cùng tớ.

Trần Khanh giơ lá thư cũ mà Hạ Vũ đã gửi cho anh ta trước lúc cô xảy ra tai nạn và dường như lá thư ấy cũng không thể đến được tay anh cho đến tận hôm nay.

Lá thư rất ngắn, chỉ viết nếu cô ấy có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cô ấy muốn anh hãy đưa bệnh án của mình cho Hữu Quân xem.

Hữu Quân bỗng nhớ đến ngày đó, cô có nói với anh về một bí mật. Cô sẽ kể anh nghe khi mọi việc rõ ràng. Vậy có phải mọi việc đã rõ nên cô muốn anh biết hay không? Việc đó rất quan trọng sao? Và vì sao cô lại sợ mình có gì bất trắc. Anh bỗng nhiên cảm thấy tò mò bí mật mà Hạ Vũ chưa kịp kể với anh.

Rời khỏi phòng một lát, Trần Khanh mang bệnh án của Hạ Vũ đến cho Hữu Quân và cả những cuốn băng ghi âm.

- Cậu biết đó, bọn tớ muốn nghiên cứu tình hình tâm lý của bệnh nhân nên tất cả các buổi khám bệnh đều ghi âm lại.

Mở các cuộn băng ghi âm lên và họ cùng nghe. Trong băng ghi âm vang lên giọng của Trần Khanh.

- Cô nói mình mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ về cuộc sống của một người khác.

- Không, nói chính ra nó như một vở kịch mà tôi đóng vai chính nhưng đó không phải cuộc đời của tôi. Nó rất thật, nhưng nỗi đau trong đó, niềm vui trong đó tôi đều cảm thấy thân thuộc.

- Từ khi nào cô cảm thấy như vậy?

- Bác sĩ, giấc mơ đó là gì vậy? Nó quá sống động, nó khiến tôi cảm thấy sợ.

- Cũng không rõ ràng lắm, có nhiều người họ hay mơ về một giấc mơ kiếp trước của mình, tôi cũng không chắc, nhưng cô cứ đến đây và kể tôi nghe, chúng ta cùng tìm hiểu xem nó là gì.

- Bác sĩ à, tôi chưa kể anh nghe nhỉ. Cách đây 6 năm tôi từng gặp một tai nạn, sau tai nạn tôi không thể nhớ bản thân mình là ai, tất cả quá khứ tôi đều không nhớ. Người thân bạn bè đều bảo tôi thay đổi quá nhiều sau tai nạn giống như trở thành một người khác, lúc đó tôi không để ý lắm, chuyện đó có liên quan đến việc này không nhỉ?

- Tôi cũng không rõ lắm. Nhưng không phải cô bảo kí ức kia không phải là của cô à.

- Phải, tôi cảm giác những giấc mơ ấy không liên quan đến bản thân hiện tại. Những người tôi thấy trong mơ bản thân của tôi hiện tại chưa từng quen biết.

- Làm sao cô xác định, lỡ như cô trước kia từng gặp họ.



- Ý anh nói trí nhớ tôi quay trở lại?

- Có thể đúng, cũng có thể không hoàn toàn chính xác. Chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu xem sao.

Thế là kết thúc một buổi trị liệu cũng hết cuốn băng đầu tiên, nhưng Trần Khanh không đưa cho Quân cuốn băng tiếp theo.

- Tớ nghĩ cậu nên nghe cuốn thứ 6 này. Vì những cuốn tiếp theo cũng không rõ ràng bằng cuốn băng này đâu.

Hữu Quân mở cuốn băng, đầu bên kia lại vang lên giọng người con gái anh hằng nhung nhớ. Trong giọng nói của cô lộ vẻ bất an lo lắng.

- Anh đã từng nói với tôi, có thể những gì tôi từng thấy là kiếp trước của tôi. Nhưng hôm qua tôi vừa gặp được một trong số họ, bà ấy đi lướt qua tôi trên một chuyến xe bus, trong giấc mơ ấy bà ấy là mẹ của tôi nhưng rõ ràng Dương Hạ Vũ tôi là trẻ mồ côi. Tôi tò mò đến gần ngồi cạnh bà ấy rồi bắt chuyện thăm dò. Tôi không kìm được bản thân mình muốn tiếp xúc với người phụ nữ ấy. Khi nói chuyện thì tôi biết được đó là một phụ nữ rất hòa nhã và dễ gần. Bà ấy kể bà ấy có một cô con gái, và cô gái kia cũng từng bị tai nạn 6 năm trước giống tôi, cô gái ấy hiện tại đang hôn mê và bà ấy vừa từ bệnh viện về. Đến trạm dừng, bà ấy chào tôi rồi xuống xe, tôi đã lặng lẽ đuổi theo sau bước chân của bà. Bà ấy rẽ vào một khu chợ tôi chưa đến lần nào nhưng mọi thứ có vẻ rất quen thuộc với tôi. Cứ như tôi đã từng sống ở đây rồi ấy. Sau khi đi chợ bà ấy bước vào một căn nhà mà tôi đã mơ thấy nó rất nhiều lần. Những hình ảnh mà tôi thấy không phải là không có thật, tất cả đều là thật, căn nhà đó, những người hàng xóm đó đều đã từng xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

- Ý cô là cô nhìn thấy cuộc sống trước kia trong mơ? Có khi nào là cô gái kia muốn thông qua cô để nói gì đó với người nhà cô ta?

- Tôi không rõ lắm…

Sau cuốn băng đó Trần Khanh lại đưa qua một cuốn số 8. Hữu Quân đưa tay nhận cuốn băng và bật nó lên, có vẻ anh đã và đang bước đến gần với bí mật của cô.

- Hôm nay tôi không mơ, tôi nhớ ra, nhớ ra bản thân mình từng đi qua những nơi cô ấy đã đến. Đó rõ ràng không phải mơ, nó rất rõ rang, như là bản thân tôi trải qua.

- Ý cô là cô mơ nhiều quá nên thấy bản thân mình là cô ấy à?

- Tôi không rõ nữa… hiện tại tôi rối lắm… không biết mình bị cô ấy nhập hay bản thân mình là cô ấy nữa, hay tôi bị người khác nhận nhầm? Nhưng nếu thế thì vì sao người mẹ ấy lại không nhận ra tôi?

- Bình tĩnh, cô có thể tìm hiểu thêm dần dần mà. Chúng ta có thể tiếp cận bác gái kia, rồi từ từ tìm hiểu… được không? Thời gian tới tôi phải sang Mỹ học nâng cao một thời gian, đợi tôi về chúng ta cùng giải quyết nhé. Trong thời gian tôi không ở đây nếu mơ thêm gì đó, cô có thể ghi âm vào cái máy ghi âm này rồi gửi nó cho tôi. Khi nào tôi về chúng ta sẽ cùng giải quyết.

- Tớ nghĩ bọn mình nên nghe cả đoạn ghi âm này, tớ mới phát hiện ra nó, tớ cũng chưa nghe luôn. Có vẻ nó được gửi đến trước ngày cô ấy gặp tai nạn.

Sau khi nghe xong cuốn băng kia, Trần Khanh lại đưa đến chiếc USB có ghi rõ ngày cô gặp nạn, hôm đó cô đã đến phòng khám của anh ta và ghi âm lại cất trong tủ hồ sơ.

Đưa tay tiếp nhận chiếc USB kia, anh lại tiếp tục bật lên và nghe tiếp. Trong máy phát ra giọng của Hạ vũ. Giọng cô không có hoảng loạn, cũng không có sự lo lắng như của những lần đến trước đây, giọng nói hôm nay của cô tràn đầy tự tin và bình tĩnh.

- Bác sĩ Khanh, hiện tại anh không ở phòng khám, tôi nghĩ phải nói cho anh biết, vì anh là người theo dõi toàn bộ quá trình bệnh lý của tôi. Tôi nghĩ bản thân mình đã tìm ra vấn đề của mình. Ưm… nói thế nào cho anh hiểu nhỉ? Một người có thể sống trong thân thể không phải của mình ấy. Dù tôi đang sống với thân phận là Dương Hạ Vũ nhưng bản thân tôi không phải cô ấy. Hôm xảy ra tai nạn, tôi và cô ấy cùng lên một chiếc xe bus thậm chí còn ngồi cùng hàng ghế. Cô gái này khi ấy đã không còn muốn sống. có lẽ bản thân tôi quá muốn sống nên tôi đã chiếm mất cơ thể này của cô ấy. Tôi không biết nên kể với Quân thế nào nữa, nhưng hôm nay tôi đang trên đường đi gặp bản thân mình.

Đoạn cuối ghi âm bị nhiễu, bọn họ không thể nghe hết cô nói gì nhưng xem ra họ cũng nghe ra một bí mật hết sức quan trọng. Hạ Vũ mà anh yêu lại không phải thật sự là Dương Hạ Vũ.

Chương tiếp theo: chuyến xe bus vào một ngày trời mưa.