Người Vợ Trọng Sinh: Lệ Tiên Sinh, Mau Ký Đơn!

Chương 22




"Ồ, phải không?"

Một giọng nói trầm thấp, băng lãnh của người đàn ông vang lên, theo sau đó là tiếng bước chân trầm ổn.

Thân hình cao lớn, lạnh lùng bước đến.

Ánh mắt nhìn lướt qua Liễu An An, sau đó nhìn vào Tô Thiên Từ, toàn thân rực rỡ, con ngươi đen nhánh chợt sáng lên rồi tắt hẳn.

"Lệ tổng."

"Xin chào Lệ tổng."

Nhóm nhân viên bán hàng vốn dĩ đang đứng xem náo nhiệt, nhìn thấy anh đến, tất cả đồng thời nghiêm mình, cúi người chào.

Đây chính là người đàn ông hoàn hảo, tuyệt vời nhất. Anh là người trẻ tuổi có tài năng trong thương trường, trước nay đều rất ít khi xuất hiện trước công chúng.

Không ngờ tới, một người bận rộn như anh lại đích thân đến đến một cửa hàng nho nhỏ này của bọn họ, thật sự làm tất cả mọi người thụ sủng nhược kinh.

Vẻ chanh chua trên mặt Liễu An An lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ ngượng ngùng cùng ánh nhìn nồng nàn, say đắm, "Lệ tổng..."

"Lệ tổng." Phó Lãnh Băng nhìn bộ dáng ưu nhã của Lệ Tư Thừa, trong mắt đều là vẻ sùng bái.

"Ừ." Lệ Tư Thừa nhàn nhạt lên tiếng, giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, môi mỏng khẽ động, khuôn mặt lạnh lùng, "Đã hai mươi phút rồi."

Lúc nói anh nói chuyện là nhìn về phía Tô Thiên Từ!

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều cả kinh.

Ngày thường tổng giám đốc đại nhân cao ngạo như thế, vậy mà lại nói chuyện cùng với người phụ nữ này.

Liễu An An nhìn thấy thế liền ngẩn ra, không cam lòng, đi về phía Lệ Tư Thừa nói: "Lệ tổng, anh quen cô ta sao?"

Lệ Tư Thừa lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái.

"Nhân phẩm cô ta rất kém, anh vẫn nên cách cô ta xa một chút. Loại phụ nữ này, lúc học cấp 3 đã biết dùng thân thể để đổi lấy bằng cấp, hiện tại càng không phải là cái thứ gì tốt, còn không biết được người nào bao dưỡng đâu. Lệ tổng, anh cùng chị họ em là thanh mai trúc mã, em không muốn anh bị cô ta lừa."

Tô Thiên Từ nhìn Liễu An An đang nghiêm trang cảnh cáo Lệ Tư Thừa, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Nếu cho cô ta biết, người phụ nữ được bao dưỡng mà cô ta luôn mồm nói lại chính là vợ của Lệ Tư Thừa, không biết cô ta sẽ có bộ dạng như thế nào?

Nhất định là rất thú vị.

Nghĩ đến vẻ mặt thú vị của Liễu An An, Tô Thiên Tử không tự chủ được mà cong môi, lại càng khiến cho Liễu An An tức giận, "Tô Thiên Từ, cô còn có mặt mũi để cười sao?"

"Bây giờ người mất mặt lại chính là cô, tại sao tôi lại không thể cười?" Tô Thiên Tử nhướng mày cười khẽ, mặt mộc không trang điểm, thế nhưng lại có một loại cuốn hút không nói lên lời.

Lệ Tư Thừa cảm thấy yết hầu căng thẳng, trong đầu không khỏi nghĩ đến một màn lúc sáng nay, cô trần truồng, quật cường đối đầu với anh, trong miệng liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

"A, cô xấu hổ quá nên bị điên rồi sao? Bây giờ người bị vạch trần là cô, không phải tôi!"

"Ồ, phải không?" Hiện tại tâm trạng của Tô Thiên Từ đang rất tốt, "Vậy cô cứ cho là như vậy đi."

Liễu An An tức điên, bộ dáng vân đạm phong khinh này, ngược lại càng làm cô ta thêm tức giận.

"Cô..." Liễu An An đang muốn mắng lại thì bị cắt lời.

"Đường Mộng Dĩnh là chị họ của cô?" Thanh âm Lệ Tư Thừa trâm thấp, cuốn hút khiến những người phụ nữ có mặt ở đây đều đỏ mặt, tim đập nhanh hơn bình thường.

Liễu An An nghe thấy anh nói chuyện với mình, trong lòng mừng rỡ như điên, sự vui sướng lộ rõ trên khuôn khuôn mặt.

Anh nói chuyện với cô ta, anh vậy mà lại muốn nói chuyện với cô ta!