Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 79: Từ Đường Nhà Nam Cung (2)




Mặc dù Phác Luyến Dao đã dặn đi dặn lại, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn không kiềm chế được mà nắm bắt cơ hội đến trước cửa từ đường nhà Nam Cung.

Hôm nay chị Hà đã cùng lão phu nhân đến một ngôi chùa nổi tiếng ở Châu Thành để dâng hương rồi, phải ở lại chùa để tiếp nhận ba ngày ăn chay rửa tội. Nam Cung Thiên Ân cũng đã đến công ty, hơn nữa nghe nói phải rất muộn mới về.

Mặc dù rất sợ nơi này, nhưng để điều tra chân tướng, cô vẫn không kìm được mà bước về phía trước.

Người tình kiếp trước, bức tranh thiếu nữ có tên “Tịnh phu nhân” đó thật sự có liên quan đến người tình kiếp trước của Nam Cung Thiên Ân trong lời đồn sao? Cho nên Nam Cung Thiên Ân sau khi nhìn thấy cô ta mới mất bình tĩnh như vậy?

Cô không biết truy cứu được chân tướng có lợi gì cho cô, cũng rất rõ hậu quả nếu bị người ta phát hiện, cô nên quay người rời đi, nhưng trong bóng tối đó dường như đang có thứ gì đó lôi kéo cô đi về phía trước.

Hai người giúp việc canh cửa từ đường nhìn thấy cô, nhìn nhau một cái, trong lòng nghĩ vị thiếu phu nhân đen đủi này không phải lại bị thi hành gia pháp chứ?

“Phiền mở cửa ra cho tôi vào một lát được không?”, Bạch Tinh Nhiên nói với hai người giúp việc.

“Thiếu phu nhân muốn đi vào?”, người giúp việc kinh ngạc đánh giá cô, người trong căn nhà này muốn tránh xa nơi đây còn không kịp, cô lại muốn vào?

Lão phu nhân từng dặn dò ngoài người của nhà Nam Cung ra, ai cũng không được vào, vậy vị thiếu phu nhân đứng trước mặt đây có được tính là người nhà Nam Cung không?

“Không sai, là đại thiếu gia bảo tôi đến”, Bạch Tinh Nhiên bịa ra lí do.
Loading...

Quả nhiên lại bị thi hành gia pháp rồi, trên mặt hai nam giúp việc lập tức ánh lên nét thông cảm, sau đó mở cửa lớn ra cho cô vào trong.

Mặc dù đã đến đây 2 lần, nhưng vừa bước vào từ đường âm khí dày đặc này, Bạch Tinh Nhiên vẫn không kìm được mà rùng mình. Nghe nói phụ nữ mang thai âm khí nặng, dễ gặp phải những thứ không sạch sẽ hơn người bình thường.

Cô hít một hơi sâu, nhìn xung quanh một lượt, từ đường nhà Nam Cung quả nhiên rất lớn, đi hết phòng trước còn có phòng sau, phòng bên và gian bên.

Đưa mắt nhìn sang cánh cửa gỗ góc trên bên phải, Bạch Tinh Nhiên lập tức nhớ đến người phụ nữ áo trắng cô nhìn thấy trong lần đầu tiên bị phạt quỳ, chân cứ bước, theo bản năng bước về phía cửa chính.

Nhưng bước được hai bước, cô liền dừng chân lại, nếu như cứ thế này quay đầu rời đi, thì cô biết bao giờ mới có thể điều tra được chân tướng? Sẽ bị sự sợ hãi và tò mò này giày vò đến bao giờ?

Để lấy thêm dũng khí cho bản thân, cô hít sâu một hơi, trong đầu âm thầm nhắc nhở bản thân trên thế giới này vốn không có ma, nên không cần phải sợ.

Cô lấy từ trên chân nến một cây nến vẫn đang cháy, thận trọng đi về phía cánh cửa ở góc trên bên phải, cô dùng sức đẩy ra, cánh cửa kêu lên một tiếng ken két.

Đây là cánh cửa đi ra phòng sau, mà phòng sau thì tối thui, cô giơ cao cây nến lên, nhìn xung quanh phòng sau một lượt.

Phòng sau không giống với phòng trước, phòng trước thờ bài vị của liệt tổ liệt tông nhà Nam Cung, còn phòng sau thì chỉ thờ một bài vị và một nén hương. Bài vị này cũng không giống với bài vị của người chết, bên trên chỉ ghi đơn giản hai chữ ‘Tịnh Kỳ’.

Tịnh Kỳ?

Bạch Tinh Nhiên nghi hoặc phán đoán thân phận thực sự của người này, tại sao lại một mình xuất hiện trong từ đường nhà Nam Cung?

Vì muốn nhìn thấy dung nhan của người phụ nữ tên Tịnh Kỳ này, cô đưa cây nến lên phía trên, tính kiếm tìm di ảnh của cô ta.

Dưới ánh nến mờ ảo, thứ đầu tiên Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy là một bức tranh thiếu nữ, nhìn từ dưới lên trên, từ quần áo đến diện mạo, bức tranh này giống y hệt với bức “Tịnh phu nhân” mà Lâm An Nam tặng cô!

Đầu cô ong lên một tiếng, lập tức trống rỗng!

Sao lại như vậy? Bức tranh này sao lại xuất hiện ở đây?

Cô đột nhiên nhớ đến Phác Luyến Dao từng nói, bức “Tịnh phu nhân” treo trong triển lãm thực ra là một vị đại sư chép lại, còn bản gốc thì đã được một đại gia thần bí sưu tầm.

Lẽ nào bức tranh trước mắt này chính là bản gốc, còn đại gia bí ẩn sưu tầm nó chính là Nam Cung Thiên Ân?

Tịnh Kỳ, Tịnh phu nhân… cô ta và nhà Nam Cung rốt cuộc có quan hệ gì? Vì muốn làm rõ chân tướng, cô lại hít sâu một hơi nữa, lấy dũng khí đi qua linh vị, lần mò ra đằng sau bức họa.

Đằng sau linh vị lại là một cánh cửa, Bạch Tinh Nhiên cẩn trọng mở cửa ra bước vào, cô không có tâm trạng ngắm nghía cách bài trí xung quanh, ánh mắt tập trung vào một vật thể hình giống quan tài phủ một tấm lụa đỏ ở chính giữa căn phòng.

Là quan tài sao? Trông thì có vẻ đúng là vậy.

Bạch Tinh Nhiên bị dọa đến mức sắp bỏ chạy rồi, nhưng lí trí chiến thắng nỗi sợ hãi, cô ngập ngừng rồi bước tới, một tay cầm chặt cây nến một tay lật một góc tấm vải lụa trên quan tài lên.

Hai cánh tay, run rẩy đến mức không khống chế nổi.

Cuối cùng cô nhìn thấy rồi, đây là một cỗ quan tài thủy tinh mà chỉ có thể nhìn thấy trên tivi, toàn bộ quan tài trong suốt, mà bên trong…

Chút kiên cường cuối cùng của Bạch Tinh Nhiên cuối cùng đã sụp đổ, đồng tử của cô giãn to ra, hai chân mềm nhũn không có sức lực, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.

“Cô đang làm cái gì thế?”, đằng sau đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh đến tận xương tủy.

Bạch Tinh Nhiên bị dọa cho kêu thất thanh, lập tức quay người lại, trong màn đêm, bóng dáng Nam Cung Thiên Ân thon dài mà lạnh lùng.

Cô há hốc miệng, cảm thấy thở cũng khó khăn.

Nam Cung Thiên Ân lập tức túm lấy cánh tay cô, kéo cô lại gần quan tài thủy tinh hơn một chút, một tay lật toàn bộ tấm vài trên quan tài. Chỉ vào người phụ nữ đang yên giấc trong quan tài nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây chính là chân tướng mà cô vẫn luôn tìm kiếm đấy, giờ cô biết rồi đấy, thì sao nào? Có thể thay đổi được gì chứ?”.

“Tôi… thả tôi ra đi”.

Nam Cung Thiên Ân không hề buông tay, ngược lại còn di chuyển bàn tay đang nắm cánh tay cô, đổi thành bóp chặt lấy cổ cô: “Vương đại sư nói rồi, chỉ cần cô ta sống lại, tôi mới có cơ hội sống tiếp, sao nào? Cô có thể móc tim mình ra cho cô ta để cô ta sống lại không? Cô có thể không?”.

“Đừng mà! Bỏ tay ra cho tôi đi!”, Bạch Tinh Nhiên giãy giụa, kêu la như một kẻ tâm thần.

“Sao phải vội đi ra chứ? Không phải cô rất muốn biết chân tướng sao? Không phải luôn muốn biết tôi rốt cuộc có thể sống được bao lâu sao?”.

“Bỏ ra…”, Bạch Tinh Nhiên vốn đã bị dọa cho sợ đến không thở nổi giờ lại còn bị anh bóp cổ càng khó thở hơn, trước mắt cô tối sầm lại, cuối cùng mất hết sức lực mà ngất đi trong vòng tay anh.

Bạch Tinh Nhiên lại thấy mình trong cơn ác mộng liên hoàn, từ ngày gả vào nhà Nam Cung, cô rất hay gặp ác mộng, có điều những cơn ác mộng ngày hôm nay không giống với thường ngày, cô gần như hét lên rồi bừng tỉnh.

Ngoài cửa sổ trời đã sáng, đồng hồ trên tường đã chỉ 8 giờ sáng rồi.

Cô đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên mặt, nhắm mắt lại, cơn ác mộng lại hiện lên trong đầu.

Trong mơ, cô một mình đến từ đường đầy vẻ ma mị của nhà Nam Cung, nhìn thấy bức họa “Tịnh phu nhân”, còn nhìn thấy một người phụ nữ đang ngủ yên giấc trong quan tài bằng thủy tinh, sau đó Nam Cung Thiên Ân xuất hiện…

Bạch Tinh Nhiên lập tức mở mắt, không, đây không phải là mơ, mà là sự thật!