Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 59: Ý Đồ Xấu




Buổi tối, điện thoại của Bạch Tinh Nhiên reo lên, là Triệu Phi Dương gọi tới.

Bạch Tinh Nhiên buồn bực vò đầu bứt tai, thật sự không muốn nghe điện thoại, bởi vì cô căn bản vẫn chưa nghĩ ra phải giải thích với Triệu Phi Dương như thế nào.

Điện thoại cứ reo mãi, cô do dự một lúc rồi mới nghe máy, cười ha ha nói: “Giám đốc Triệu, tôi cũng đang định gọi điện cho anh đây”.

“Cô còn biết đường gọi điện cho tôi cơ à? Nói đi, đây rốt cuộc là chuyện gì?”, Triệu Phi Dương ở đầu dây bên kia nói giọng chất vấn.

“Là thế này, Bạch Ánh An vì lí do sức khỏe nên không thể gả cho Nam Cung Thiên Ân, thế là tôi đã thay chị ta gả đi…”.

“Cái gì?!”.

Bạch Tinh Nhiên vội nói: “Cái này là bí mật, ngoài Diêu Mỹ ra thì không một ai biết cả, bao gồm cả người nhà Nam Cung cũng không biết, anh nhất định phải giữ bí mật cho tôi đấy”.

Triệu Phi Dương hiện giờ đang là hộ không chịu di dời mà tập đoàn Nam Cung muốn đối phó, còn có rất nhiều cơ hội tiếp xúc, cho nên cô không thể không nói sự thật, nếu không như hôm nay suýt chút nữa là nhỡ mồm rồi.

“Ý cô là, thân phận của cô bây giờ là Bạch Ánh An, cũng là vợ của Nam Cung Thiên Ân?”.

“Ừm”.

“Thảo nào…!”.

“Thảo nào làm sao?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi.
Loading...

“Tôi nói rồi mà, Bạch Ánh An lạnh lùng ngạo mạn đó làm sao có thể tốt bụng giúp tôi thỉnh cầu Nam Cung Thiên Ân cũng lạnh lùng ngạo mạn đó tìm chỗ ở cho bọn trẻ được chứ? Hóa ra là cô đứng đằng sau làm việc tốt, chậc, chậc... Nam Cung thiếu phu nhân, thật là thất kính thất kính!”.

“Anh nói gì thế?”, Bạch Tinh Nhiên ngây người ra: “Nam Cung Thiên Ân đã tìm chỗ cho bọn trẻ rồi sao?”.

“Phải, trong một tòa nhà mới ở Tây Thành, tổng cộng hai tầng mà diện tích cũng khá lớn”, Triệu Phi Dương cười híp mắt nói: “Ban nãy tôi còn nghĩ, người sống an nhàn sung sướng lại không có lòng đồng cảm như Nam Cung Thiên Ân, hôm nay còn vừa bị bọn trẻ ném bơ vào người, làm sao đột nhiên lương tâm thức tỉnh được, hóa ra là kết quả của phu nhân”.

“Cho nên nói lời đồn không thể tin được, các anh không hề hiểu anh ấy”, Bạch Tinh Nhiên nghe anh ấy nói thế, cũng rất vui mừng, bọn trẻ cuối cùng đã có chỗ ở rồi.

“Phải, phải, cũng may còn có cô”, Triệu Phi Dương nói xong, đột nhiên giọng nghiêm trọng: “Có điều… nói với cô một việc rất buồn là, ban nãy tôi có gọi điện cho Bạch Ánh An cảm ơn, việc này… không ảnh hưởng đến cô chứ?”.

Bạch Tinh Nhiên không nói gì.

Anh ấy còn gọi điện cho cả Bạch Ánh An nữa!

“Chị ta nói sao?”.

“Không nói gì cả, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói một câu ‘Nam Cung Thiên Ân đối xử với vợ anh ta tốt thật đấy’, lúc đó tôi chẳng biết gì cả, cũng không hiểu ý câu nói đó”, Triệu Phi Dương nói hơi chột dạ.

Bạch Tinh Nhiên bất lực thở dài.

Triệu Phi Dương nghe không hiểu, nhưng cô thì hiểu rất rõ, Bạch Ánh An sao có thể để cô sống tốt hơn cô ta chứ? Sau khi nghe Triệu Phi Dương nói thế trong lòng nhất định sẽ không thoải mái.

Chỉ là cô không hiểu tại sao Nam Cung Thiên Ân đột nhiên lại thức tỉnh lương tâm tìm chỗ ở cho bọn trẻ chứ? Rõ ràng buổi sáng nay lúc tranh luận với cô, anh vẫn tỏ thái độ kiên quyết không chịu giúp, hơn nữa còn ra lệnh cho cô từ nay không được ở cùng đám trẻ đó nữa.

Mặc dù bất động sản nhà Nam Cung nhiều đến mức rải rác toàn quốc, tìm một chỗ ở cho bọn trẻ không hề khó, nhưng Triệu Phi Dương nói đúng, Nam Cung Thiên Ân là người không hề có lòng đồng cảm, không thể có lòng tốt vậy được.

Rốt cuộc là lí do gì đã khiến anh đổi ý?

Đang trong lúc suy nghĩ lan man, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vừa trầm ổn vừa quen thuộc vang lên bên ngoài cửa phòng ngủ.

Lúc cô mở cửa phòng ra, Nam Cung Thiên Ân đã mở cửa phòng đối diện đi vào rồi.

“Đại thiếu gia, đợi một chút”, Bạch Tinh Nhiên tranh thủ trước khi anh đóng cửa lại thì nghiêng người len vào trong.

“Có chuyện gì?”, Nam Cung Thiên Ân quay người liếc cô, trên mặt không có biểu cảm gì mấy.

“Tôi giúp anh”, Bạch Tinh Nhiên ân cần đón lấy chiếc áo khoác anh cởi ra treo lên móc quần áo, rồi lại dịu dàng tháo cà vạt cho anh.

“Tôi đi chuẩn bị nước cho anh tắm”, nói rồi cô lại chạy vào nhà tắm, chỉ là vừa mới chạy được hai bước đã bị anh kéo cánh tay lại nói: “Không cần, tôi thích tắm vòi hoa sen”.

“Ừm, vậy…”.

“Cô có gì cứ nói thẳng ra đi, tôi mệt lắm”, trên mặt Nam Cung Thiên Ân hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.

“Thật ra… là tôi muốn nói với anh một tiếng cảm ơn, cảm ơn anh đã đồng ý sắp xếp chỗ ở cho đám trẻ tội nghiệp kia, giờ chắc chúng vui lắm”.

Nam Cung Thiên Ân cười mỉa mai: “Vậy cô lấy thân phận gì để cảm ơn tôi? Là gì của Triệu Phi Dương?”.

“Bạn, chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi”, Bạch Tinh Nhiên vội nói.

“Cô và một người bạn bình thường cùng nhau cảm ơn chồng mình? Vậy rốt cuộc là người một nhà với ai?”.

“Ặc… chỉ là tôi cảm thấy…”, Bạch Tinh Nhiên không biết phải giải thích chuyện phức tạp này như thế nào, đầu óc căng thẳng, thế là nói: “Thực ra là tôi cảm thấy rất bất ngờ, rất vui, cũng căn bản không hề nghĩ anh đột nhiên sẽ đổi ý giúp những đứa trẻ đáng thương đó, ừm, người đàn ông có tấm lòng nhân ái là đẹp trai nhất”.

Nói xong cô cười vui vẻ, rồi nói tiếp: “Xin lỗi anh vì những lời bất kính tôi đã nói với anh lúc ban trưa, tôi quá không hiểu anh, đã hiểu nhầm anh rồi”.

Nam Cung Thiên Ân liếc qua cô đang thao thao bất tuyệt một cái, giọng điệu vẫn lạnh nhạt nói: “Cô hiểu nhầm rồi, tôi chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề di dời của làng đô thị, không phải đang làm việc thiện”.

Mặc dù anh phủ nhận lòng tốt của bản thân, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn rất cảm động nói: “Bất luận thế nào, đây vẫn là một việc tốt, bọn trẻ nhất định sẽ rất cảm kích anh”.

“Cô còn việc gì khác không?”, Nam Cung Thiên Ân lại mất kiên nhẫn đuổi người ta đi.

“Vẫn còn…”, Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, cúi đầu có vẻ khó nói thành lời: “Bà lại vừa hỏi tôi tại sao vẫn chưa có thai, còn hỏi tôi có phải không có ý định sinh con không, tôi… không biết phải trả lời bà thế nào”.

Hai tay đang cởi cúc áo sơ mi dừng lại, liếc cô một cái: “Sao? Cô muốn có con thế à?”.

“Đâu có”.

“Vậy tại sao câu hỏi đơn giản thế cũng không trả lời được?”.

“Á?”, câu hỏi này đơn giản sao? Sao cô lại cảm thấy rất khó trả lời?

“Hay là cô…”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên quay người qua, ghé sát cô cười một cái: “Muốn lợi dụng cái cớ này để nán lại phòng tôi không chịu đi?”.

Áo sơ mi của anh đã cởi ra rồi, lộ ra bộ ngực gợi cảm, Bạch Tinh Nhiên theo bản năng nhìn đi chỗ khác, mặt thẹn thùng sẵng giọng nói: “Tôi không thèm”.

Nói rồi, cô quay người đi ra cửa, Nam Cung Thiên Ân vào lúc cô quay người đã kéo cô lại, lật người đè cô lên trên gường: “Nếu đã muốn ở lại như thế, thì cứ ở lại đi, tránh người khác lại cho rằng tôi bệnh nặng đến mức đến bà xã của mình cũng không thỏa mãn được”.

“Tôi…”.

“Có điều tôi cảnh cáo cô lần nữa, tôi không cần cô sinh con cho tôi, cho nên tốt nhất cô đừng có nảy sinh ý đồ gì”, Nam Cung Thiên Ân thêm một câu.

Bạch Tinh Nhiên không phục phản bác: “Anh nghĩ tôi muốn sinh con cho anh lắm sao? Tôi nói cho anh biết, tôi còn không muốn hơn anh ấy!”.

“Tốt nhất là như vậy”, Nam Cung Thiên Ân cúi đầu hôn lên ngực cô, nụ hôn có tính trừng phạt, cảm giác buồn buồn ngứa ngứa khiến Bạch Tinh Nhiên không kìm được mà rùng mình, sợ anh lại cắn mình như tối hôm qua, vội nói: “Nam Cung Thiên Ân, anh muốn hôn thì hôn, nếu còn cắn tôi… tôi sẽ không khách khí với anh đâu!”.

Một tiếng cười giễu cợt từ miệng của Nam Cung Thiên Ân phát ra, động tác hôn cô không hề nhẹ đi, thậm chí còn mạnh bạo hơn, khiến cô liên tục kêu lên.

Cô biết, có xin anh cũng vô ích.

Nam Cung Thiên Ân vốn là người không có sự nhẫn nại, muốn anh thể hiện sự dịu dàng trong chuyện này, trừ phi cô thật ngoan thật thân mật phối hợp với anh, nếu không thì chỉ có kết cục như bây giờ thôi…