Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 524: Nguy hiểm đến tính mạng






Cùng lúc đó, Bạch Tinh Nhiên đang chơi cùng Tiểu Vãn Nhiên ở một khu vui chơi trong trung tâm thương mại.

Chả còn mấy ngày nữa sẽ rời khỏi đây, cũng không biết đến bao giờ mới quay trở lại, Bạch Tinh Nhiên muốn tranh thủ đưa Tiểu Vãn Nhiên đi hết những nơi cô bé muốn đi.

Vừa lúc chuấn bị đi về, một âm thanh quen thuộc vang lên: "ô, đây chẳng phải là Vãn Nhiên sao? Trùng hợp thật đấy", giáo viên sinh hoạt lớp Tiếu Vãn Nhiên từ đâu đi tới, vẻ mặt niềm nở chào hỏi.

"Con chào cô", Tiếu Vãn Nhiên nhìn thấy cô ta liền lễ phép chào hỏi.

"Cuối tuần được mẹ đưa đi chơi thích nhí", vừa nói, cô ta vừa đưa tay lên vuốt tóc Tiếu Vãn Nhiên.

Sau đó, cô ta ngước mắt nhìn lên Bạch Tinh Nhiên đang cười dịu dàng: "Chị Kiều, thứ tư tuần tới nhà trường có tổ chức một buổi hội chợ, chị cho Vãn Nhiên đến tham gia nhé! Mặc dù bây giờ Vãn Nhiên không đi học nữa, nhưng nhà trường vẫn rất hoan nghênh con đến tham dự, các bạn trong lớp nhìn thấy Vãn Nhiên chắc chắn sẽ rất vui".

Bạch Tinh Nhiên cúi dầu hỏi Tiếu Vãn Nhiên: "Vãn Nhiên, con thấy sao?".

"Mẹ, con thích lắm! Mẹ cho con đi nhé!".

"Vậy được, tuần tới mẹ sẽ đưa Vãn Nhiên đi", nói rồi, cô quay sang nói với cô giáo: "Cảm ơn cô nhé".

"Chị đừng khách sáo, ai bảo Tiếu Vãn Nhiên đáng yêu đến vậy cơ chứ.

Thôi, hai mẹ con đi chơi tiếp đi, em cũng phải đi mua nốt ít đồ nữa", bấy giờ, cô ta mới bỏ tay ra khỏi mái tóc của Vãn Nhiên, đút vào túi áo rồi rời đi.

Xuống dưới hầm để xe, cô giáo sinh hoạt lớp Vãn Nhiên đi thẳng đến chỗ một chiếc Ferrari sang trọng đắt tiền, trên xe có một người phụ nữ đang ngồi chờ sẵn.

Thấy cô giáo đến, cửa kính xe liền hạ xuống, Chu Chu cởi bỏ kính đen, nhận lấy một gói giấy từ tay cô giáo mở ra xem, bên trong là mấy sợi tóc nhỏ.

Chu Chu liếc sang cô giáo hỏi: "Chắc chắn không sai chứ?".

chapter content

chapter content



Nhưng cô ta vẫn từ từ lại gần mở ra xem.

Quả nhiên, kết quả giám định cho thấy, Tiếu Vãn Nhiên chính là con gái của Nam Cung Thiên Ân, vậy Y Lâm đó, đích thị là Bạch Tinh Nhiên rồi, kế ra cô cũng mạng lớn thật.

Phác Luyến Dao cười một cái rồi nói: "Nếu tôi là cô, tôi sẽ đốt bỏ tờ kết quả này đi, chứ không nhẽ cô còn định đưa cho Nam Cung Thiên Ân xem sao?".

"Luyến Dao, cô nhất định phải giúp tôi", Chu Chu khấn cầu nói.

"Chị dâu họ, không phải tôi không muốn giúp cô, mà là bây giờ anh họ đã nghi ngờ cô rồi, nếu như cô còn giở trò, anh ấy sẽ bóp chết cô mất.

Đương nhiên là anh ấy sẽ không thế bóp chết cô theo nghĩa đen, vì bà nội chắc chắn sẽ không cho phép, nhưng anh ấy sẽ hận cô thấu xương, cả đời không thèm đoái hoài đến cô nữa".

Việc đó Chu Chu không phải chưa từng nghĩ đến.

Nhưng chẳng phải bây giờ anh cũng đã hận cô ta, không thèm đoái hoài đến cô ta rồi sao? ít nhất thì hiện giờ cô ta vẫn còn có cái danh phận tình nhân định mệnh, dù có chuyện gì xảy ra cô ta vẫn có lão phu nhân chống lưng.

Chứ ngộ nhỡ để Bạch Tinh Nhiên nhớ lại, đem mọi việc nói ra, thì đó mới là đường chết của cô ta.

Cho nên, cô ta không thể để Bạch Tinh Nhiên sống sót được, tuyệt đối không thể...

Ngày hôm sau là hội chợ ở trường mầm non, Bạch Tinh Nhiên đưa Tiếu Vãn Nhiên đến trường như đã hứa, không khí vô cùng náo nhiệt.

Có nhiều gian hàng đồ handmade do các bạn thiếu nhi tự tay làm rất đáng yêu, có cả gian hàng dồ ăn vặt mà các cô trong trường chuấn bị, cùng với rất nhiều trò chơi thú vị khác.

Trường mầm non nằm ờ rìa thành phố, đến giờ tan trường các bé dều về hết, không gian xung quanh bỗng yên ắng hẳn, Bạch Tinh Nhiên dẫn Tiếu Vãn Nhiên đi dạo một vòng để ngắm trường lần cuối trước khi ra nước ngoài.

Lúc đi ra khỏi cổng trường, Bạch Tinh Nhiên hỏi Tiếu Vãn Nhiên: "Hôm nay Vãn Nhiên có vui không?".

"Vui lắm ạ", Tiếu Vãn Nhiên vừa nói vừa lay cánh tay Bạch Tinh Nhiên: "Bao giờ thì Vãn Nhiên lại được về đây thăm cô giáo và các bạn thế ạ?".

"Vãn Nhiên ngoan, đợi công việc của bố mẹ ở nước ngoài thu xếp ổn thỏa, sẽ đưa Vãn Nhiên về đây thăm cô giáo và các bạn nhé".

"Vâng ạ!".

Xe của Bạch Tinh Nhiên đỗ ở một góc ngoài cổng trường, hai mẹ con ra đến xe, lúc Bạch Tinh Nhiên đang tìm chìa khóa xe trong túi, thì bỗng nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Tiểu Vãn Nhiên: "Me ơi...!".

Cô quay đầu lại theo bản năng, thì thấy một người đàn ông lạ mặt bế Tiểu Vãn Tinh vào một chiếc xe nhỏ.

Cô hoảng hốt vội vàng lao đến: "Các người định làm gì vậy? Vãn Nhiên! Trả Vãn Nhiên lai cho tôi!".

Cô nhào tới định giằng lấy cô bé, thì một người đàn ông khác xuất hiện nói: "Cô là Y Lâm đúng không? Mau ngoan ngoãn lên xe đi", nói rồi, hắn ta lập tức đấy luôn cả Bạch Tinh Nhiên và Tiếu Vãn Nhiên lên xe.

"Các người định làm gì vậy? Mau thả chúng tôi ra!", Bạch Tinh Nhiên gào lớn.

"Còn không mau im mồm, không là tao giết con bé con trước bây giờ!", tên đàn ông gằn giọng dọa nạt.

Bạch Tinh Nhiên bị hắn dọa cho im bặt, xem ra bọn chúng thực sự là muốn lấy mạng hai mẹ con rồi.

"Mẹ ơi....”, Tiếu Vãn Nhiên sợ hãi nép vào trong lòng Bạch Tinh Nhiên.

Bạch Tinh Nhiên vội vàng trấn an cô bé: "Tiếu Vãn Nhiên ngoan, còn nhớ cô giáo dạy gì không? Gặp phải kẻ xấu thì phải bình tĩnh, không được sợ, đúng không?", rồi cô ghé vào tai cô bé thì thầm: "Lát nữa mẹ sẽ đấy Tiếu Vãn Nhiêu xuống xe, con phải dốc sức mà chạy, đừng lo cho mẹ, chạy đi tìm chú cảnh sát đến cứu mẹ biết chưa?".

Tiểu Vãn Nhiên vừa thút thít vừa khẽ gật đầu.

Phía bên kia, tên đàn ông gằn giọng: "Không được nói chuyện, bỏ điện thoại ra đây!".

Bạch Tinh Nhiên thò tay vào trong túi xách, nhân lúc chúng không đế ý thì lấy bình xịt cay ra xịt vào mắt bọn chúng.

Hai tên đàn ông đau đớn lấy tay

ôm mặt, một tên tức giận dùng tay nắm lấy tóc Bạch Tinh Nhiên đập mạnh vào cửa.

Lúc này, cô không còn đế tâm được tới sự đau đớn của mình, cố gắng giữ bình tĩnh mở cửa đấy Tiếu Vãn Nhiên ra khỏi xe.

Tên đàn ông túm tóc cô giật ngược lại nói: "Đừng hòng chạy", rồi đóng sập cửa lại.

Bạch Tinh Nhiên áp mặt vào kính nhìn Tiếu Vãn Nhiên ngã sõng soài dưới đất, mặc dù lúc này có đèn đỏ nên các xe đi lại khá chậm, nhưng cô vẫn lo lắng đến bật khóc, không biết Tiếu Vãn Nhiên có sao không.

Tiếu Vãn Nhiên ngã xuống đất chân bị đau, nhưng nhớ đến những lời mẹ dặn, cô bé vẫn cố gắng đứng dậy, tức tốc bỏ chạy, lẫn vào trong dòng người qua lại.

Tên lái xe lo lắng hỏi đồng bọn: "Làm sao bây giờ? Có cần đuổi theo bắt nó lại không?".

"Chỗ này không làm bừa được, nhỡ gặp phải đám người thích lo chuyện bao đồng thì mệt lắm.

Cứ lái tiếp đi, để tao bảo thằng Trần đi bắt nó lại", nói rồi hắn ta quay sang Bạch Tinh Nhiên hăm dọa: "Còn định bỏ trốn nữa là tao giết!".

***

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!