Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 499: Tạo cơ hội (2)




Bạch Tinh Nhiên ăn xong cái bánh, dùng giấy ăn lau tay, rồi lại lén nhìn đồng hồ đeo tay, ngập ngừng nói:

"Thiên Ân thiếu gia, nếu không còn việc gì nữa, hay là chúng ta dừng ở đây nhé, về nhà nghỉ ngơi sớm".

"Dừng ở đây?".

"Vâng, có được không?".

"Đương nhiên là được".

"Vậy tôi đi trước", Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi ghế, thuận tay cầm chiếc túi cúi người cảm ơn anh, rồi quay người đi ra cửa.

Cô thât sư... cứ thế mà đi.

Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã bị cô đóng lại, im lặng một lúc, mới từ từ đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước cửa sổ sát đất.

Qua tấm kính cửa sổ, anh nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên đứng ở cửa bắt taxi, khó khăn lắm mới bắt được một chiếc lại bị một bà béo tranh mất, cô chí có thế ngơ ngác đứng đó nhìn chiếc xe từ từ rời đi.

Bắt taxi ở một nơi như thế này cơ bản là rất khó, bởi vì cách thành phố khá xa, đường lại tương đối khó đi.

Bạch Tinh Nhiên đứng ở trên đường không ngừng nhìn đồng hồ, sốt ruột đến đứng ngồi không yên, ban nãy gọi điện cho tổng giám đốc Trương và Tiếu Mần, tổng giám đốc Trương lại bảo ông ta và Tiếu Mần

định ờ lại đây, bảo cô tự bắt taxi về. Cái lão sếp trời đánh này, thật không thế tin tưởng được.

Một chiếc xe xám trắng bỗng dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, mấy tên đàn ông vô liêm sí say khướt thò tay ra vẫy cô trêu ghẹo:

"Người đẹp, về thành phố à? Bọn anh ở đây vừa hay còn một chỗ em có muốn đi nhờ không?".

Bạch Tinh Nhiên lùi về sau một bước theo bản năng: "Không cần, cảm ơn".

"Lên đi... anh thấy em ở đây đợi rất lâu rồi".

"Người đẹp... ở đây khó bắt taxi lắm, đừng đợi nữa...".

"Đã bảo không cần mà!", Bạch Tinh Nhiên khó chịu lùi về sau một bước nữa.

Đằng sau bống vang lên một hồi còi inh ỏi, mấy tên đó nhìn ra phía sau, thấy một chiếc xe Jazz sang trọng, vừa nhìn là biết người có tiền, mà bọn họ thì đang chắn đường người ta, chí đành hậm hực rời đi.

Thấy bọn họ đi rồi, Bạch Tinh Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.

Chiếc Jazz từ từ dừng lại trước mặt cô, bóng dáng Nam Cung Thiên Ân hiện lên trước mắt cô.



Bạch Tinh Nhiên dán mắt vào chiếc xe và người đàn ông trước mặt, trong đầu đột nhiên vụt qua một gương mặt mơ hồ.

chapter content



"Thế thì cô nên hiếu là tổng giám đốc Trương tối nay sẽ không màng đến cô đâu, cô định ở đây đợi đến khi nào?".

Bạch Tinh Nhiên á khẩu.

"Lên xe đi, còn õng ẹo nữa trông sẽ rất giả tạo đấy", Nam Cung Thiên Ân lại trở về ghế lái.

Bạch Tinh Nhiên sững sờ, mặc dù không hiếu câu cuối cùng của anh có

ý gì, nhưng vẫn kéo cửa xe ngồi lên.

Nam Cung Thiên Ân khởi động xe, lái về phía thành phố.

Nơi này ở sườn núi, xe đi trên đoạn đường quanh co khúc khuỷu này có vẻ hơi đáng sợ, Bạch Tinh Nhiên bất giác nắm chặt tay nắm trên đầu nhắc nhở: "Lái chậm chút, đường kiểu này nguy hiếm lắm".

Nam Cung Thiên Ân giảm tốc độ xuống, có điều không phải vì cô nhắc nhở, mà là do đằng trước tắc đường.

"Xảy ra chuyện gì thế?", Bạch Tinh Nhiên rướn cổ lên nhìn phía trước, chết thật, giờ này rồi mà còn tắc đường.

"Chắc là đằng trước có tai nạn".

"Vậy phải làm sao?".

Nam Cung Thiên Ân quay dầu nhin cô: "Cô vội lắm à?".

"Đương nhiên rồi, người nhà tôi còn đang đợi tôi về mà", Bạch Tinh Nhiên vẫn rướn cổ lên nhìn đám xe tắc nghẽn phía trước.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, không nói gì thêm.

Lúc này, điện thoại Bạch Tinh Nhiên đổ chuông, cô nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra nghe, đầu bên kia điện thoại lập tức vang lên tiếng của Tiếu Vãn Nhiên: "Mẹ ơi, con sắp ngủ rồi, sao mẹ vẫn chưa về?".

Bạch Tinh Nhiên nhìn phía trước, vẻ mặt áy náy nói: "Cục cưng, xin lỗi, mẹ sẽ về nhanh thôi, con và bố ngủ trước đi được không?".

"Nhưng cả ngày con đã không gặp mẹ rồi, con nhớ mẹ lắm".

"Mẹ biết rồi, mẹ cũng nhớ Vãn Nhiên", Bạch Tinh Nhiên cười dịu dàng: "Nhưng mẹ đang bị kẹt xe, không biết phải đến bao giờ mới về được đến nhà, nếu như bây giờ không đi ngủ ngày mai sẽ không dậy đi học được đâu".

"Vậy được, con chúc mẹ ngủ ngon".



"Cục cưng ngủ ngon".

"Mẹ ơi, bố muốn nói chuyện với mẹ", Tiếu Vãn Nhiên đưa điện thoại cho Kiều Phong, Kiều Phong lập tức quan tâm hỏi: "Lâm, em vừa nói gì cơ? Tắc đường á?".

"Vâng, bị tắc đường chỗ Sơn trang Quan Tính".

"Em đi cùng ai thế? Có cần anh đón không?".

"Không cần đâu, bị tắc thế này anh đến cũng vô dụng, yên tâm đi, em ở cùng bạn", Bạch Tinh Nhiên ngước mắt lên nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, rồi cười nhẹ nói: "ông xã, anh cho Vãn Nhiên ngủ đi, đừng đợi em".

"Được, vậy em nhớ chú ý an toàn, có việc gì thì gọi điện cho anh".

"Em biết rồi", Bạch Tinh Nhiên dịu dàng nói: "Chúc ngủ ngon".

"Chúc ngủ ngon".

Bạch Tinh Nhiên cúp điện thoại xong, thì nhận được bức ảnh Tiếu Vãn Nhiên chu môi lên hôn màn hình, bộ dạng đáng yêu đó liền khiến Bạch Tinh Nhiên bật cười.

Nam Cung Thiên Ân nghe thấy tiếng cười của cô liền quay dầu sang nhìn cô, đúng lúc nhìn thấy bức ảnh trên màn hình điện thoại cô.

Nghe cô nói chuyện điện thoại thân mật với chồng con, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt cô, trong lòng Nam Cung Thiên Ân có hơi buồn bực, trong lòng bắt dầu tự giễu.

Vốn tưởng cô và tổng giám đốc Trương cùng một giuộc, vì đơn hàng của Tập đoàn Nam Cung cố ý mời anh ăn cơm, cố ý tìm cơ hội tiếp xúc với anh, ngay đến cả cảnh ban nãy cô đứng ở đường bắt xe, anh đều cảm thấy là chuyện được sắp xếp từ trước.

Duy có lúc này, lúc cô ở trước mặt anh thân mật gọi một người đàn ông khác là 'ông xã', dịu dàng dỗ dành con gái đi ngủ, anh cuối cùng mới phá bỏ lớp phòng bị, chấp nhận sự thật là cô không biết gì cả.

Xem ra cô cũng là người bị hại, một cô ngốc bị ông chủ bán đứng vẫn không biết gì cả!

Bạch Tinh Nhiên cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu lên mới phát hiện Nam Cung Thiên Ân đang nhìn cô, cô ngại ngùng cười gượng: "Vãn Nhiên cứ muốn phải đợi tôi về mới ngủ".

"Tình cảm của cô và chồng rất tốt nhỉ?", Nam Cung Thiên Ân bất giác hỏi một câu.