Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 479: Bức tranh (3)




Không muốn để cho Kiều Phong biết sự thất vọng của mình, ngược lại cô còn an ủi anh ấy: "Không sao, không nhớ lại được thì thôi".

"Lâm, có phải em rất muốn nhớ lại ký ức trước đây?", Kiều Phong nhìn chằm chằm vào cô hỏi.

Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: "Cũng không phải là rất muốn, chỉ là thỉnh thoảng rất muốn biết trước đây mình rốt cuộc là người như thế nào, sống một cuộc sống như thế nào thôi", cô mím cười: "Ví dụ như... chúng ta quen nhau như thế nào, kết hôn ra sao, và mang thai Tiếu Vãn Nhiên rồi sinh nó ra như thế nào".

"Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, chúng ta học cùng đại học với nhau, sau đó anh yêu thầm em, rồi theo đuổi được em, sau khi cưới thì thụ tinh nhân tạo và có được Tiếu Vãn Nhiên, khi em sinh Tiếu Vãn Nhiên rất thuận lợi, một lúc đã sinh được luôn".

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, quá trình này cô đã nghe Kiều Phong kể rồi, chí là quá trình đẹp đẽ như vậy cô hi vọng có thế giữ lại trong ký ức của cô thôi!

Khi trợ lý Nhan gõ cửa rồi đi vào phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân, trên bàn làm việc của Nam Cung Thiên Ân đặt bức tranh chân dung đó, trên tay anh còn cầm bức ảnh hơi ngả vàng.

Trợ lý Nhan nhìn lên bức tranh trên bàn nói: "Thiên Ân thiếu gia, tôi đã điều tra rồi, trong Trường mầm non Yêu Trẻ đúng là có một đứa bé như vậy, tên là Kiều Vãn Nhiên, năm nay ba tuổi".

"Cô gặp đứa bé đấy chưa?".

"Gặp rồi, giống hệt trong tranh, trông xinh xắn đáng yêu lắm", nói đến cô bé này, khóe miệng trợ lý Nhan bất giác nở một nụ cười.

Hôm nay cô ấy chí là nhìn qua cửa sổ, đã bị thu hút bởi vẻ đáng yêu của Tiếu Vãn Nhiên.

"Giống cô ấy không?", Nam Cung Thiên Ân giơ tấm ảnh hơi ngả màu vang trong tay lên.

Trợ lý Nhan nhìn tấm ảnh trong

tay anh gật đầu: "Rất giống".

Rất giống sao? Nam Cung Thiên Ân cầm tấm ảnh lên trầm tư suy nghĩ.

Trợ lý Nhan im lặng một lúc, nhìn anh dè dặt hỏi: "Thiên Ân thiếu gia, vì sao anh lại quan tâm cô bé đó như vậy? Có phải là... đang nghi ngờ cô bé có liên quan đến thiếu phu nhân không?".

Nam Cung Thiên Ân ngước mắt nhìn cô ấy hỏi: "Cô cảm thấy không thế sao?".

"Là thế này Thiên Ân thiếu gia, tuy trường mầm non không muốn tiết lộ tình hình bố mẹ của Kiều Vãn Nhiên, nhưng cô giáo ở đó thực sự đã nói với tôi Kiều Vãn Nhiên có bố mẹ ruột, hơn nữa còn sống cùng cô bé từ nhỏ tới giờ, dạo gần đây mới từ nước ngoài trở về", trong lòng Nam Cung Thiên Ân đang nghĩ gì cô ấy đều hiểu, cho nên ngoài thăm dò tình hình của Kiều Vãn Nhiên ra còn tiện thế tìm hiếu cả bố mẹ cô bé nữa.

Chí là trường mầm non quy định không được tiết lộ nhiều về hoàn cảnh gia đình các bé, đến cả tin tức bố mẹ Kiều Vãn Nhiên vẫn còn đang sống cô cũng khó khăn lắm mới dò hỏi được.

Cô nói thẳng luôn: "Nếu anh nghi ngờ cô bé là do thiếu phu nhân sinh ra, thì cũng khó nói lắm".

"Ba năm trước Chu Chu cũng ở nước ngoài, nếu sinh con xong một thời gian rồi về nước thì thời gian rất trùng khớp", Nam Cung Thiên Ân nói.

Nghĩ như vậy cũng đúng, đều là nước ngoài, cô bé này cũng từ nước ngoài về.



Trợ lý Nhan không nói gì nữa.

Nam Cung Thiên Ân cất bức tranh và tấm ảnh lại, trợ lý Nhan lập tức đón lấy bức tranh đặt lên giá sách, sau đó quay người nhìn anh nói: "Thiên Ân thiếu gia, hay là anh đi điều tra xem ngày trước thiếu phu nhân ở nước ngoài sống thế nào, rồi điều tra xem cô ấy có sinh con cho người đàn ông khác không?".

Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc mới gật đầu 'ừ1 một tiếng.

Buổi tối, Nam Cung Thiên Ân tăng ca xong mới về nhà, Chu Chu nghe thấy tiếng động lập tức đi ra khỏi

phòng ngủ, mỉm cười hỏi: "Thiên Ân, anh về rồi à".

Nam Cung Thiên Ân gật dầu, nhìn cô ta hỏi một câu: "Sao muộn rồi còn chưa ngủ thế?".

Cô ta mặc chiếc váy ngủ gợi cảm bằng lụa, bộ ngực căng tròn lấp ló sau lớp váy, đôi chân thon dài lộ ra.

Kiểu ăn mặc quyến rũ như vậy vô cùng hấp dẫn đàn ông, nhưng Nam Cung Thiên Ân lại không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp của cô ta, vì trong dầu anh lúc này toàn là hình ảnh về cô bé kia.

"Em đợi anh về mà, anh đói không, em đem ít đò ăn lên cho anh", Chu Chu dịu dàng nói.

"Không cần đâu, anh không đói",

Nam Cung Thiên Ân dặn dò: "Em ngủ sớm đi, anh vào trong tắm đã".

"Vậy anh cũng nghỉ sớm đi nhé", Chu Chu nói với vẻ hơi thất vọng.

Tuy Nam Cung Thiên Ân đối xử với cô ta cũng khá tốt, thái độ cũng khá nhẹ nhàng, nhưng cô ta vẫn cảm nhận được sự chống đối phía sau vẻ dịu dàng kia.

Cưới nhau hơn hai năm, anh luôn đối xử với cô ta tôn trọng một cách khách sáo, chứ không hề giống như vợ chồng thật sự.

Mà vẻ dịu dàng và tôn trọng này chắc cũng chỉ vì ơn cứu mạng lúc nhỏ của cô ta thôi!

Nam Cung Thiên Ân đấy cửa chuẩn bị bước vào phòng, đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nói với cô một câu: "Chu Chu, em vào đi, chúng ta nói chuyện một lúc".

Nghe thấy anh mời mình vào trong phòng ngủ của anh, trong lòng Chu Chu lập tức lóe lên sự vui mừng, cô ta cố kìm nén không để bản thân thế hiện quá đỗi vui mừng, chí nhẹ nhàng gật đầu nói: "Vâng".

Nam Cung Thiên Ân đấy cửa bước vào phòng trước.

Hai người vừa mới ngồi xuống sofa, bên ngoài vọng lên tiếng gõ cửa, là chị Hà mang thuốc lên cho anh.

Chu Chu nhìn bát thuốc trên bàn, nói với vẻ thương xót: "Thiên Ân, chỗ thuốc này chắc đắng lắm nhỉ?".

"Cũng bình thường, anh quen rồi", Nam Cung Thiên Ân bưng bát thuốc lên uống một hơi hết, sau đó đặt lại bát xuống bàn.



Trước đây khi có Bạch Tinh Nhiên ở bên cạnh dỗ dành anh uống thuốc, anh toàn đùn đấy tìm cớ làm khó cô, cứ phải chọc cho cô uống một ngụm mới cam tâm.

Bây giờ Bạch Tinh Nhiên không còn nữa, anh lại uống thuốc rất đúng giờ, cũng không đùn đấy từ chối nữa.

Mỗi khi uống thuốc anh đều như thể nhìn thấy được Bạch Tinh Nhiên đứng trước mặt anh vậy, nhìn anh, giám sát anh không cho anh chậm trê một phút một giây.

"Thiên Ân, anh muốn nói với em chuyện gì vậy?", Chu Chu nhìn chằm chằm anh hỏi.

Nam Cung Thiên Ân hít nhẹ một hơi nói: "Anh muốn tìm hiếu cuộc sống ở nước ngoài của em trước đây".

Cuộc sống ở nước ngoài trước đây sao? chu chu sững sờ, trong lòng lập tức dấy lên một vẻ lo lắng.

Hơn hai năm qua anh dều không tìm cô ta tâm sự, không tìm cô ta nói về những quá khứ, vì sao tối nay đột nhiên muốn nói với cô ta về thời gian ở nước ngoài? Lẽ nào anh phát hiện ra điều gì sao? Đừng có vậy chứ!

"ở nước ngoài á?", cô ta giả vờ thắc mắc nói: "Vì sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện ngày xưa vậy? Có chuyện gì thế?".

"Không có gì, chỉ là muốn tìm hiểu chút thôi", Nam Cung Thiên Ân mỉm cười với cô ta.

"Trước đây chẳng phải em đã từng nói với anh rồi sao? Chính là mẹ em bắt em sang nước ngoài, sang đến nơi liền giấu hộ chiếu của em, sau đó....”

"Chu Chu, những chuyện trong cuộc sống anh đã biết rồi, nhưng....”

Nam Cung Thiên Ân lại cười nhẹ: "Hình như em chưa bao giờ kế cho anh chuyện tình cảm của em, ở nước ngoài nhiều năm như vậy, em đâu thế không yêu ai đúng không?".

Chu Chu bị anh hỏi khiến tim cô ta giật thót, Nam Cung Thiên Ân lại đột nhiên hỏi như vậy chắc chắn là có nguyên nhân!

Cô ta vội vàng lắc đầu: "Không, em đã không thích người nước ngoài từ nhỏ, mà ở nước ngoài cũng không quen người Hoa nhiều, chủ yếu nhất là....”

cô ta đột nhiên mím cười: "Chắc anh cũng biết, trong lòng em chưa bao giờ quên anh dù chí một phút, mà như vậy thì em làm sao yêu được người khác chứ?".

Nam Cung Thiên Ân im lặng.

Thực ra anh không nên hỏi thẳng mặt như vậy, cho dù hỏi Chu Chu cũng chưa chắc đã nói thật với anh.