Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 472: Vận Hạn Năm 30 Tuổi (4)




Chu Chu vội vàng thu lại ánh mắt đang nhìn theo bóng lưng chị Hà, lắc đầu cười:

“Không, không sợ”.

Sao có thể không sợ chứ? Cái đó là lấy lại từ trên tay của người chết mà! Hơn nữa

Bạch Tinh Nhiên còn là vì cô ta mà chết.

“Không sợ thì tốt”, lão phu nhân cầm cốc trà lên uống một ngụm, lại nói: “Có thời

gian thì ở bên cạnh bầu bạn với Thiên Ân, giờ đang là lúc nó buồn”.

“Bà nội, đương nhiên là cháu muốn ở bên cạnh Thiên Ân, nhưng anh ấy không

muốn nhìn thấy cháu”, Chu Chu bất lực nói. Nếu như có thể, cô ta đương nhiên hi

vọng bản thân có thể nhân cơ hội này giành lại trái tim của Nam Cung Thiên Ân,

nhưng Nam Cung Thiên Ân bây giờ không muốn gặp ai cả, cô ta cũng không ngoại

lệ.

“Đến cả cháu cũng không muốn gặp sao?”, lão phu nhân hòi.

“Vâng… cháu nghĩ anh ấy nhất định là đang trách cháu, dù sao Tinh Nhiên là vì

cháu đuổi theo nên mới xảy ra tai nạn.”

Lão phu nhân bất lực lắc đầu: “Uống công năm đó Thiên Ân thích cháu như thế,

thật là thất bại.

Chu Chu về nhẹ hai tay, không sai, cô ta cũng cảm thấy mình thật thất bại, năm đó

cơ hội tốt như vậy lại bỏ lỡ mất, đến giờ quay đầu lại… giống như lão phu nhân nói,

Nam Cung Thiên Ân người ta đến nhìn cũng không buồn nhìn.

Cô ta bây giờ chỉ hi vọng qua năm sáu năm nữa Nam Cung Thiên Ân sẽ quên Bạch

Tinh Nhiên giống như đã quên cô ta, sau đó yêu lại cô ta, tiếp nhận cô ta.

Cô ta hít nhẹ một hơi, nói với lão phu nhân: “Bà nội, cháu đi thăm Thiên Ân thiếu

giả”.

Lão phu nhân gật đầu: “Đi đi”.

Chu Chu đến trước cửa phòng ngủ của Nam Cung Thiên Ân, đưa tay lên gõ cửa rồi

đẩy cửa đi vào,

Nam Cung Thiên Ân mặc dù không ra ngoài, nhưng cũng không khóa mình lại,

Chu Chu ngập ngừng đến bên giường anh quan tâm hỏi: “Thiên Ân, anh đỡ chưa?”.

Nam Cung Thiên Ân tựa vào đầu giường, nghe thấy tiếng thì yếu ớt ngẩng đầu lên

nhìn cô ta, biểu cảm trên mặt gần như không đổi: “Em đến đây làm gì?”.

“Thiên Ân, em lo cho anh, cho nên lên thăm anh”, Chu Chu đau lòng đưa tay ra,

muốn nằm lấy cổ tay anh nhưng lại không thể không rụt lại. Anh bây giờ khiến cô

ta cảm thấy sợ hãi, cảm thấy kiêng dè, đến cả nằm tay anh cũng sợ anh không vui.

“Em không cần lo cho anh”, Nam Cung Thiên Ân vẫn lạnh nhạt.

Chu Chu định giải thích gì đó, do dự một lúc mới mở miệng nói: “Tinh Nhiên cô ấy.

“Chu Chu”, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng chủ động lên tiếng, ngắt lời cô ta

xong ngước mắt lên nhìn cô ta: “Em và Chu Chu trước đây anh biết không giống

nhau, thực sự không giống nhau.

Tim Chu Chu thắt lại, cô ta lo nhất là Nam Cung Thiên Ân có cảm giác này với cô ta!

“Chu Chu trước đây lương thiện dũng cảm, đến một con thạch sùng dưới gầm

giường cũng không nỡ dầm chết, càng không biết dùng âm mưu thủ đoạn”.

“Thiên Ân” Chu Chu ngắt lời anh, lắc đầu nghẹn ngào nói: “Con người đều sẽ

trưởng thành, tính cách cũng sẽ thay đổi, lúc đó em ngày ngô không biết gì. Nhưng

sau này lớn lên, những khó khăn của cuộc sống cử thi nhau ập đến, em không thể

vẫn cứ đơn thuần lương thiện như hồi bé nữa đúng không. Đặc biệt là lúc đối diện

với tình yêu, trên đời này chỉ có một Nam Cung Thiên Ân, nếu như em bỏ cuộc, cả

đời này sẽ không có được nữa, em không muốn như vậy….

“Cho nên em có thể hết lần này đến lần khác hãm hại Tinh Nhiên?”.

“Đó không phải làm hãm hại”, Chu Chu lắc đầu: “Em chỉ là không tin anh sẽ yêu

Tinh Nhiên trong một thời gian ngắn như thế, em cho rằng anh không buông tay

cô ấy ra là vì trách nhiệm. Em hi vọng anh có thể lại để mắt đến em, nên mới giở

những thủ đoạn nhỏ đó”.

“Nhưng….” Chu Chu lại vội vàng nói: “Nhưng Tinh Nhiên gặp tai nạn không phải

kết cục mà em muốn, em cũng khó chấp nhận giống như anh vậy!”.

“Người đi rồi, có nói nữa cũng chẳng ý nghĩa gì”, Nam Cung Thiên Ân nói: “Em ra

ngoài đi”

“Nhưng nếu em không nói, anh sẽ trách em mãi”, Chu Chu đau lòng lau nước mắt

trên mặt: “Thiên Ân, trước đây lúc Tinh Nhiên còn anh không yêu em, bây giờ

Tinh Nhiên không còn anh hận em, em bây giờ thật sự trở nên đáng ghét vậy sao?

Thật sự khác xa so với Chu Chu hồi nhỏ vậy sao?”

Thật sự khác xa so với Chu Chu hồi nhỏ vậy sao? .

Nam Cung Thiên Ân khẽ nhắm mắt lại, hiển nhiên là không muốn nói thêm nữa.

“Thiên Ân, anh thật sự đã không còn yêu em nữa sao?”, Chu Chu kéo cánh tay anh

nhất quyết hỏi.

“Lúc này đừng nói những chuyện đó với anh được không?”, Nam Cung Thiên Ân

vẫn nhằm hai mắt.

Chu Chu cuối cùng cũng ngậm miệng, cô ta cắn môi, nước mắt lã chã rơi.

Chắc là thực sự rất đau lòng.

Rất nhiều ngày trôi qua, Nam Cung Thiên Ân vẫn ở lý trong phòng không ra ngoài,

cũng không có dấu hiệu phấn chấn trở lại.

Lão phu nhân cuối cùng không chịu được mà đến phòng ngủ của anh, trong phòng

ngủ u ám ảm đạm, bà ta dùng ánh mắt ra hiệu cho chị Hà mở rèm cửa ra.

Chị Hà gật đầu bước tới chỗ cửa sổ sắt đất, kéo rèm cửa ra, ánh nắng tràn vào thắp

sáng cả căn phòng.

Nam Cung Thiên Ân nằm trên sofa mở tròn hai mắt, nhất thời không kịp phản

ứng.

Lão phu nhân nhìn anh chăm chủ, khó mà tin người đàn ông lếch thếch tiều tụy

trước mặt này là đứa cháu ý chí ngút trời, đẹp trai phong độ của mình. Mới chỉ có

một tháng trôi qua, anh đã như biển thành một người khác, đến nỗi người thân

nhất như bà ta cũng sắp không nhận ra.

Anh lúc này mặc dù không nằm trên giường, nhưng chẳng khác nào một người

bệnh không có sức sống đang nằm trên sofa, tay cầm điện thoại lướt nhẹ. Mấy

ngày nay anh không phải xem lại những hình ảnh thắm thiết của anh và Bạch Tinh

Nhiên ở thiên đường hoa lavender thì cũng là xem cảnh cô gặp tai nạn, ngọt ngào

và tàn khốc, hai cảm giác xung đột này đã kích thích thần kinh của anh.

Cứ thế này làm gì có chuyện không phát điện?

Lão phu nhân đi tới, lấy điện thoại ra khỏi tay anh dịu dàng nói: “Thiên Ân, đừng

xem nữa, hãy quên những chuyện đã qua đi”.

Tay Nam Cung Thiên Ân cứng đờ, im lặng không lên tiếng.

Lão phu nhân thở dài một tiếng: “Bà biết cháu hận bà, trách bà, nhưng kể cháu có

giận bà thì bà vẫn là bà cháu, là người thân nhất của cháu. Cũng là người duy nhất

thực sự thương cháu, thực sự muốn tốt cho cháu. Chuyện đã đến nước này, giận

cũng vô ích, hận cũng chẳng được gì, chúng ta chỉ có thể tiếp tục sống theo chiều

hướng tốt thôi đúng không?”.

Thấy anh vẫn không nói gì, lão phu nhân tiếp tục: “Tinh Nhiên mặc dù đi rồi,

nhưng vẫn còn Chu Chu ở bên cháu mà? Cháu quân năm xưa cháu yêu nó thế nào,

hứa hẹn gì với nó rồi sao? Cháu đã từng hứa cả đời này chỉ yêu một người, cũng hứa

sẽ cưới nó. Đã đến lúc cháu thực hiện lời hứa của mình rồi đấy, còn về Tình Nhiên…

hãy coi như nó là một người khách qua đường quan trọng trong cuộc đời cháu di”.

“Bà thấy tình cảm Chu Chu dành cho cháu cũng không kém gì Tinh Nhiên, nó vì

cháu còn dám nhảy lầu, cũng là một đứa con gái quyết liệt đấy”, lão phu nhân

quan sát anh, ngập ngực rồi nói: “Thiên Ân, bà đã chọn xong ngày cưới cho các

cháu rồi, chính là ngày 16 tháng sau, để kịp làm xong đám cưới trước sinh nhật thứ

31 của cháu”.

Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng có động tĩnh, anh yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn

lão phu nhân.

Lão phu nhân vội nói: “Vương đại sư nói rồi, năm 30 tuổi cháu sẽ phải trải qua mội

vận hạn lớn, bà lo…

Nam Cung Thiên Ân cười chua xót, vận hạn năm 30 tuổi của anh, lẽ nào là Tinh

Nhiên qua đời sao?