Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 465: Tai nạn xe (1)




Bạch Tinh Nhiên lái xe đi nhanh trên đường, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Cô đưa tay lên lau nước mắt, tầm nhìn cũng coi như được rõ hơn.

Cô không còn nhớ rõ chuyện năm bảy tuổi nữa, chí là khi nghe Nam Cung Thiên Ân kể thì cảm thấy hơi quen, sau khi nghe hai mẹ con nhà kia nói chuyện thì càng cảm thấy cảnh tượng đó như thế đã xảy ra thật.

Cô không ngờ người cứu Nam Cung Thiên Ân năm đó lại là mình, hơn nữa Nam Cung Thiên Ân còn về Yên Thành tìm cô, bà ngoại còn vì chuyện này mà mất mạng.

Chẳng trách lúc trước đi công tác ở Yên Thành, Nam Cung Thiên Ân lại chạy đến căn nhà của nhà họ Chu, cũng chẳng trách ở đó có bao nhiêu nhà như thế Nam Cung Thiên Ân đều không mua, lại cứ phải mua căn nhà của nhà họ Chu. Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

Lái xe hơi nhanh, vì đế bảo đảm tầm nhìn được rõ rệt, cô lại đưa tay lên lau nước mắt.

Những mạch suy nghĩ trong đầu đang dần hiện lên từng chuyện một trong quá khứ.

Cô lại nghĩ đến cảnh cô nhìn thấy bức ảnh hồi còn nhỏ của mình ở trong chung cư của Nam Cung Thiên Ân, lúc đó cô hỏi Nam Cung Thiên Ân vì sao lại có bức ảnh này, nhưng Nam Cung Thiên Ân chỉ trả lời:

một người phụ nữ nhẫn tâm. Ủng hộ chúng mình tại лhayho.com

Lúc đó vì cô sợ Nam Cung Thiên Ân biết sự thật về việc cô hoán đổi thân phận với Bạch Ánh An, nên đã không hỏi thêm gì nữa, cũng không nghĩ gì nhiều, thậm chí còn cảm thấy cô bé trong bức ảnh chí là trông giông với cô hồi nhỏ thôi.

Giờ nghĩ lại, lúc đó nếu cô nói cho anh biết cô bé trong bức ảnh kia là cô, biết đâu kết cục sẽ không như ngày hôm nay, nhưng lúc đó cô không làm như vậy, cô đã bỏ lỡ hết cơ hội này đến cơ hội khác.

May mà giờ cô biết sự thật vẫn còn kịp.

Cô cứ khóc rồi lại cười, cô thấy vui vì cô chính là người phụ nữ mà Nam Cung Thiên Ân cần cưới, cô vui vì cô có thế chữa được căn bệnh lạ cho Nam Cung Thiên Ân, cô càng vui hơn cuối cùng cô không còn bị ép phải rời xa Nam Cung Thiên Ân nữa, cô cuối cùng có thế ở bên cạnh Nam Cung Thiên Ân đến cuối đời.

Khoảnh khoắc này cô thậm chí còn nghĩ, chờ sau khi tình cảm của cô và Nam Cung Thiên Ân tốt lên, không cần biết anh có tin hay không thì cô nhất định phải nói ra chuyện con gái cô, đế anh ra mặt tìm tung tích của nó, biết đâu anh lại tìm giỏi hơn cả Kiều Tư Hằng thì sao?

"Thiên Ân, anh nhất định phải nhanh chóng tính lại, em có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm", cô nói thầm trong lòng một câu.

Chiếc xe rẽ vào lối ngoặt về phía nhà tổ của nhà Nam Cung, dòng xe đi lại cũng ít hơn, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nhìn gương chiếu hậu thấy xe của Chu Chu.

Cô ta đi theo cô làm gì? Lẽ nào cô ta muốn ngăn cô quay về nhà tổ?

Bạch Tinh Nhiên nhấn ga tăng tốc. Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом

Phía sau cô, Chu Chu vừa tăng tốc vừa dùng tay phải cầm điện thoại đang reo không ngừng, sau khi ấn nút nghe cô ta hổn hển nói:

"Bạch Tinh Nhiên đang ở trước mặt tôi, đã đi đến đường Hoa Đông rồi, làm sao bây giờ?".

Người phía đầu dây kia im lặng vài giây rồi nói:

Cô dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo cô ta là được, nhất là khi đến khúc cua ven

biển, nhất định phải cố gắng khiến cô ta tăng tốc độ hơn nữa".

"Được, tôi biết rồi".

"Nhớ giữ liên lạc với tôi, khi đến gần khúc cua ven biến nhớ phải bật camera hành trình lên".



"Sau đó thì sao?", Chu Chu run run nói.

"Camera hành trình chính là đế cho Nam Cung Thiên Ân nhìn, chắc cô tự biết mình nên làm gì cho phù hợp nhất".

"Tôi... tôi hiếu rồi".

Chu Chu cắn môi, từ từ tăng tốc.

Cô ta không hay lái xe, nên kỹ

năng cũng không phải tốt lắm, hai chân đã run cầm cập.

Nhưng vì con đường sống của mình, cô không thế không nhịn, không thế không kiên trì!

Bạch Tinh Nhiên không ngờ Chu Chu lại theo sát cô cả quãng đường như vậy, thậm chí còn không ngừng ấn còi về phía cô.

Cô không biết Chu Chu muốn làm gì, lẽ nào muốn cô dừng xe lại? Không, cô không thế cho cô ta cơ hội này, cô tiếp tục tăng tốc không để cho Chu Chu vượt qua cô.

Từ trung tâm thành phố đến nhà tổ của nhà Nam Cung, lái xe với tốc độ bình thường ít nhất cũng phải bốn mươi phút.

Sau khi lái xe nhanh được mười lăm phút, phía sau lại không ngừng vang lên những tiếng còi xe giục giã, còn kèm theo cả tiếng hét sốt ruột của Chu Chu:

"Tinh Nhiên, cô đừng như vậy, cô dừng xe lại nghe tôi giải thích đã... Tinh Nhiên...!".

Bạch Tinh Nhiên mặc kệ cô ta, chỉ nhìn qua gương chiếu hậu một cái, thấy cô ta lại thò đầu ra khỏi cửa sổ để hét lên gọi cô, tuy không nghe rõ cô ta đang gọi gì, nhưng cô cũng thừa đoán đươc.

Người phụ nữ này vì đế đạt được mục đích chưa bao giờ nương tay với bản thân, đúng là không muốn sống nữa.

Bạch Tinh Nhiên đương nhiên sẽ không dừng lại đế nghe rồi, thậm chí còn tăng tốc nhanh hơn.

Đoạn đường phía trước chính là khúc cua sát ven biến, cũng là đoạn đường dễ xảy ra tai nạn nhất, mỗi người đi qua đây đều phải giảm tốc độ.

Nhưng Chu Chu cứ đuổi theo cô như vậy, Bạch Tinh Nhiên không thế đi chậm lại được.

Cô nắm chắc vô lăng di chuyển nhanh theo khúc cua về phía trước, vốn dĩ mọi thứ dều ổn, nhưng sườn núi đột nhiên có một con chó to màu vàng lao ra, Bạch Tinh Nhiên hoảng hốt, đế tránh con chó to màu vàng kia, cô liền đánh vô lăng sang bên trái theo bản năng, chiếc xe mất kiếm soát đâm vào sườn núi.

'Rầm' một tiếng to vang lên, kèm theo là tiếng hét thất thanh của Bạch Tinh Nhiên, chiếc xe sau khi đâm vào sườn núi liền nảy lại lăn xuống chân núi.

Chân núi là một đường dốc vách núi cao hai mươi mét, chiếc xe cứ thế bị lăn xuống dưới, Bạch Tinh Nhiên chí cảm thấy trời đất như quay cuồng, trong lúc nguy hiếm nhất, tiếng hét của cô như xé họng:

"Thiên Ân! Cứu em!"

Ngay sau đó, cô chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, ý thức cũng mất dần, cuối cùng thứ phản chiếu trong mắt cô là biến xanh sóng dữ, cô biết lần này mình chết chắc rồi...

Chu Chu trơ mắt nhìn xe của Bạch Tinh Nhiên lăn xuống vực, cô ta nhanh chóng giảm tốc độ lại, sau đó đạp chân phanh lại bên lề đường, đờ đẫn ở đó.

"Tinh Nhiên....”

, một lúc sau cô ta mới lẩm bẩm hai tiếng, sau đó bắt



đầu hét lên:

"Tinh Nhiên... cứu mạng với... cứu mạng với...!".

Sau đó cô ta ngất luôn, đúng là sợ đến mức ngất xỉu!

Tuy cô ta nhẫn tâm, tuy cô ta một lòng chỉ muốn cướp lại Nam Cung Thiên Ân, nhưng chuyện giết người thì cô ta chưa làm bao giờ, cũng không có cái gan đế làm!

Cảnh tượng xe của Bạch Tinh Nhiên đâm mạnh vào sườn núi, rồi lại lăn xuống vực vừa rồi là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy, là lần đầy tiên đấy!

Tin tức Bạch Tinh Nhiên bị tai nạn nhanh chóng được truyền đến tai lão phu nhân, bà ta lại không có cảm giác tiếc nuối gì, chỉ là thấy vô cùng kinh ngạc.

Tuy không thích Bạch Tinh Nhiên, nhưng cô trước mắt vẫn là thiếu phu nhân của nhà Nam cung, lão phu nhân đành đế chị Hà đứng ra giải quyết.

Sau khi Chu chu được đưa vào bệnh viện vì kinh sợ tột độ, cũng không biết là bị sợ thật hay là cố tình trốn tránh hiện thực, cứ nằm trên giường hết ngủ lại tính, đến cả khi cảnh sát đến tìm hiếu sự việc cô ta cũng không thế ứng phó được.

Cảnh sát thấy cô ta như vậy, đành nói:

"Vậy Chu tiếu thư nghỉ ngơi đi, buối chiêu chúng tôi sẽ lại đen .

Cảnh sát vừa đi ra phòng bệnh, lại đúng lúc lão phu nhân đi vào, sau khi thấy cảnh sát, lão phu nhân dừng chân lại hỏi:

"Điều tra vụ việc đến đâu rồi vậy? Tìm thấy người chưa?".

Cảnh sát lắc đầu, quay dầu sang nhìn Chu chu trên giường bệnh:

"Chúng tôi đã lấy được đoạn video trong camera hành trình của Chu tiếu thư, cũng có thế cơ bản phán đoán được Bạch tiếu thư vì lái xe quá nhanh dẫn đến tai nạn chết người".

"Cậu nói gì? Bạch tiểu thư chết rồi sao?", lão phu nhân kinh ngạc.

Cảnh sát gật đầu:

"Xe lăn xuống núi được vài phút thì phát nổ, tôi nghĩ Bạch tiếu thư đã....”

.

"Ý của cậu là vẫn chưa tìm thấy thi thế của nó?".

"Đúng vậy, chúng tôi vẫn đang cố gắng tìm, hiện tại đã vớt được chiếc xe bị cháy rụi, nhưng Bạch tiểu thư... tạm thời vẫn chưa thấy tung tích", cảnh sát ngập ngừng một lúc, an ủi nói:

"Lão phu nhân đừng lo lắng, chúng tôi đang mở rộng phạm vi tìm kiếm, chắc sẽ tìm thấy thi thể của Bạch tiểu thư sớm thôi".

Lão phu nhân gật đầu, sau đó nói:

"Các cậu cảnh sát này, mong các cậu khi tìm được Bạch tiếu thư, hãy giúp tôi giữ lại chiếc nhẫn trên ngón áp út trên tay phải của nó, chiếc nhẫn đó rất quan trọng với nhà Nam Cung chúng tôi".

Cảnh sát rõ ràng không ngờ đến lúc này rồi bà ta vẫn còn nghĩ đến chiếc nhẫn của nhà Nam Cung được, khuôn mặt anh ta tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn gật dầu nói:

"Lão phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ lưu ý".