Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 443: Phát bệnh (2)




Người phụ nữ này còn có mặt mũi nói bản thân luôn bảo vệ tình cảm giữa cô và Nam Cung Thiên Ân? Cô ta còn mặt mũi nói?

"Nếu như tôi muốn cướp Thiên Ân thiếu gia, tôi có thể gặp thẳng lão phu nhân ra mặt giúp, tôi....”

“Đủ rồi!", Nam Cung Thiên Ân vẫn đang im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, anh tức giận gào lên hai chữ xong, lảo đảo đứng dậy.

Anh không trách Chu chu, cũng không nghi ngờ cô ta, mà nhìn chằm chằm Bạch Tinh Nhiên lạnh lùng thốt ra câu:

"Nói đủ chưa? Đủ rồi thì lập tức cút!".

"Thiên Ân....”Bạch Tinh Nhiên há hốc miệng, anh muốn giữ Chu Chu lại

mà đuổi cô đi?

Nam Cung Thiên Ân bước lên trước một bước nhìn cô chằm chằm:

"Cho dù tôi và Chu Chu có gì đó, thì cũng không bằng cô và Lâm An Nam, cô không có tư cách quản".

"Em đã nói em và Lâm An Nam....”

Tôi đã nói là tôi không muôn nghe những lời bịa đặt dối trá của cô nữa!", Nam Cung Thiên Ân ngắt lời cô, chí về phía cửa:

"Mau đi ra đi!".

"Đây là nhà em, có cút thì cũng phải là cô ta cút!", Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên chỉ Chu Chu.

Chu Chu vội vàng bước lên nhẹ giọng an ủi:

"Tinh Nhiên, cô mau về đi, tôi dọn dẹp chỗ này một lát rồi sẽ đi, tôi thê la tôi không hê có ý đồ xẩu gì với Thiên Ân thiếu gia cả, một chút cũng không có".

"Cô đừng có ở đây giả làm người tốt!", Bạch Tinh Nhiên nhìn vẻ giả tạo trên mặt cô ta vô cùng chán ghét:

"Đây là nhà tôi, tôi sẽ dọn dẹp!".

Nam Cung Thiên Ân mất kiên nhẫn bước lên trước mặt cô, túm lấy cánh tay cô lôi ra ngoài cửa.

Bước chân của anh không vững, kéo làm Bạch Tinh Nhiên cũng nghiêng ngả theo, nhưng lực thì rất mạnh, thoắt cái đã đẩy Bạch Tinh Nhiên ra ngoài cửa.

Bạch Tinh Nhiên vừa giãy giụa vừa hổn hến nói:

"Thiên Ân, anh đang làm gì thế? Lẽ nào anh thật sự định giữ cô ta lại qua đêm ở đây sao?".

"Không liên quan đến cô!".

"Sao lại không liên quan đến em? Em nói cho anh biết, nếu như anh lên giường với cô ta, anh sẽ không bao giờ có cơ hội thoát khỏi cô ta nữa đâu...!".

Bàn tay đang bám chặt lấy cánh cửa của Bạch Tinh Nhiên bị Nam Cung Thiên Ân cưỡng ép hất ra, 'rầm' một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại, tiếp theo đó là âm thanh khóa cửa.

Giây phút đứng ở cửa, cô rõ ràng đã nhìn thấy trên mặt Chu Chu lộ ra nụ cười đắc ý.

Cô ngây ngốc đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại, nhất thời không biết nên làm gì mới phải.

Bị người ta đuổi ra một cách vô tình như vậy, cô đáng ra nên giữ sự tự tôn mà bỏ đi, nhưng bước chân lại không tài nào nhấc lên được.

Trong lòng chỉ có một âm thanh, không thể để Chu Chu ở lại qua đêm, không thể đế kế hoạch của cô ta thành công.

Nam Cung Thiên Ân giờ say rồi, khả năng kiềm chế nhất định sẽ rất kém, nhất định sẽ rơi vào bẫy của cô ta.

Cô đứng ngây ra ở cửa một lúc, mới bắt đầu tính toán xem làm sao đế vào lại trong phòng, cửa chính đã bị Nam Cung Thiên Ân khóa trái, cô căn bản không vào được, nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt cô đột nhiên hướng về cánh cửa phòng bên cạnh.



Đó là căn hộ của Lâm An Nam, cô còn nhớ lần trước lúc Nam Cung Thiên Ân uống say đã nhảy từ ban công nhà anh ấy sang nhà của Lâm An Nam, liệu cô có thể cũng trèo từ bên này sang được không?

Mặc dù làm vậy rất nguy hiếm, nhưng đế ngăn chặn mưu kế của Chu Chu, cô quyết định liều một phen.

Cô đi đến trước cửa căn hộ của Lâm An Nam, thử ấn lại mật khẩu, lần trước lúc cô vào mật khấu của Lâm An Nam vẫn không đổi, không ngờ lần này vẫn sử dụng được mật khấu cũ.

Cô đẩy mở cửa bước vào nhìn xung quanh, bên trong vẫn giống hệt như lần trước cô vào.

Cô bước thẳng ra ngoài ban công, đứng bên lan can

ước lượng khoảng cách giữa hai bên.

Mới nhìn thôi chân cô đã mềm nhũn rồi.

Khoảng cách giữa hai bên khá lớn, với sức của cô căn bản không thế nhẹ nhàng nhảy qua như Nam Cung Thiên Ân được.

Cô hít sâu một hơi, sau đó cẩn thận trèo lên lan can, quyết định bám vào tường trèo sang.

Mặc dù Nam Cung Thiên Ân đã say, nhưng chu chu không say, cô ta dọn dẹp sạch sẽ đống bừa bộn trên bàn xong, quan sát sắc mặt trông còn khó coi hơn ban nãy của Nam Cung Thiên Ân, nói:

"Thiên Ân, anh mau về phòng ngủ nghỉ ngơi đi, lần này em thật sự phải về rồi".

Nam Cung Thiên Ân vẫn đưa tay ra với lấy rượu trên bàn, Chu Chu vội đưa tay ra giữ lấy bàn tay anh nói:

"Đừng uống nữa, nếu như em biết anh không thế uống rượu thì ban nãy sẽ không đế anh uống đâu, rượu em đã bỏ vào túi mang đi rồi, anh phải nghỉ ngơi cho tốt biết chưa?".

Miệng cô ta thì nói là phải đi, nhưng động tác thì không có dấu hiệu muốn rời ra, vẫn cứ ngồi bên cạnh Nam Cung Thiên Ân nhìn anh.

Nam Cung Thiên Ân không lên tiếng, cúi đầu không biết đang nghĩ

gì-

"Thiên Ân thiếu gia, anh có nghe thấy em nói gì không?", cô ta lại hỏi.

Nam Cung Thipn An vẫn khnnn

Nam Cung Thiên Ân vẫn không lên tiếng, tai vẫn lắng nghe động tĩnh ở ngoài cửa, vậy mà ngoài cửa lại yên tĩnh không một âm thanh nào cả.

Cô ấy đi rồi sao? Trong lòng anh tự hỏi.

Chu Chu đột nhiên cảm thấy ngoài ban công có bóng người, cô ta kinh ngạc ngước mặt lên, phát hiện trên lan can có một bàn tay đang túm chặt vào bờ tường, đó là một bàn tay thon dài của phụ nữ, là của Bạch Tinh Nhiên.

Cô ta không đứng dậy không thay đổi sắc mặt, nói với Nam Cung Thiên Ân:

"Thiên Ân, em về trước đây", nói rồi, đi về phía ban công, vừa đi vừa nói:

"Em đóng cửa ban công vào cho anh nhé, anh tuyệt đối đừng tự mở ra,

nếu không sẽ cảm lạnh đó".

Cô đi đến chỗ cánh cửa, lúc nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên sắp trèo được một chân lên, đột nhiên hét lớn:

"A! Tinh Nhiên cô làm gì thế?".

Bạch Tinh Nhiên bị cô ta làm cho giật mình, trượt chân khiến cơ thể tụt xuống, đòng thời cũng kêu lên, cô nhanh tay nhanh mắt túm chặt lấy cạnh của lan can, toàn thân treo lơ lửng ở lan can rất nguy hiếm.

Mồ hôi trên trán cô bỗng toát ra, hai chân vốn mềm nhũn giờ càng không còn sức lực.

Cô nhìn chu chu đang chạy về phía mình, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, mặc dù lúc này cô treo ở đây rất nguy hiếm, rất cần người nhanh chóng kéo cô lên.



Nhưng cô biết Chu Chu không thế nào thực sự có lòng cứu cô, cô ta không những sẽ không cứ mà còn ném mình xuống.

"Cô muốn làm gì? Tránh ra....”cô sợ hãi trừng mắt cảnh cáo Chu Chu

"Tinh Nhiên, sao cô lại ngốc thế chứ? Mau lên đi, nhanh....”Chu Chu vừa bẻ các ngón tay của cô đáng bám lấy lan can, vừa gấp gáp nói.

Bạch Tinh Nhiên bị cô ta dọa cho phát khiếp, túm chặt lấy lan can hô lớn:

"Tôi không cần cô lo, mau cút ra cho tôi! Cút ra nghe thấy không....”

“Tinh Nhiên, giờ không phải là lúc chống đối, như thế này nguy hiếm lắm!", Chu Chu 'lòng nóng như lửa đốt' kêu lên, đồng thời gỡ một bàn tay đang nắm lan can của cô ta nắm chặt trong tay mình.

Bạch Tinh Nhiên sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, vào lúc cô nghĩ rằng lần này mình chết chắc rồi, thì cổ tay bị Chu Chu gỡ ra đột nhiên có một lực mạnh túm lấy, cô đơ ra một lúc, là bóng dáng Nam Cung Thiên Ân.

Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng đến cứu cô rồi, anh cuối cùng cũng xuất hiện rồi...

Cô cảm động đến mức rơi cả nước mắt.

Nam Cung Thiên Ân dùng sức kéo cô lên khỏi lan can rồi ném cô ra đất, tức giận mà quát:

"Rốt cuộc cô muốn làm gì?".

Bạch Tinh Nhiên vẫn chưa kịp hoàn hồn ngồi trên thở hổn hến, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cô ngước mắt lên nhìn Nam Cung Thiên Ân đang tức giận, nhất thời không thốt được nên lời.

Nam Cung Thiên Ân nghiêng người kéo cô dậy, trừng mắt tức giận rống lên:

"Cô vẫn còn nhớ mật khẩu nhà cậu ta? Cô vẫn còn nhớ? vẫn luyến tiếc căn nhà đó phải không?", anh vung ngón tay lên chỉ sang nhà bên cạnh:

"Trong đó có ký ức yêu đương của hai người đúng không? Hai người có phải năm lần bảy lượt hẹn hò ở đó sau lưng tôi đúng không?".

Thật ra anh chỉ là tức giận hành động ban nãy của cô, ngộ nhỡ anh ra muộn, cô ngã từ trên này xuống thì có sống được không?

Anh lúc này căn bản không biết mình đang huyên thuyên cái gì, chỉ muốn phát tiết nỗi tức giận trong lòng, chỉ lo mắng cô.

"Thiên Ân, anh đừng vội tức giận, Tinh Nhiên chỉ là muốn vào với anh, không có ý gì khác đâu", Chu Chu đứng bên cạnh an ủi.

Bạch Tinh Nhiên khó khăn lắm mới hoàn hồn lại khỏi nỗi khiếp sợ, cô liếc nhìn Chu Chu khẩu phật tâm xà đó, người phụ nữ này ban nãy còn muốn ném cô xuống, may mà Nam Cung Thiên Ân xuất hiện kịp thời, nếu không cô bây giờ đã rơi xuống tầng một rôi.

Cô hít nhẹ một hơi, nhìn Nam

Cung Thiên Ân nói:

"Em mặc kệ bây giờ anh nghĩ gì, dù sao tối nay em nhất định phải ở lại đây, em sẽ không đế con khốn đó đat đươc âm mưu

Chu Chu nhìn sang Nam Cung Thiên Ân đang tức giận, không những không nổi nóng mà còn cười nói:

“Thiên Ân, Tinh Nhiên vì giữ anh đến chết cũng không sợ, anh còn nghi ngờ tình cảm chân thành của cô ấy sao? Nếu Tinh Nhiên đã ở đây, vậy em yên tâm về rồi".

Nam Cung Thiên Ân quay đầu nói với cô ta:

"Đừng đi".

Chu Chu nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái, bé tiếng nói:

"Thiên Ân, đừng làm loan nữa".

"Đi, chúng ta uống tiếp", Nam Cung Thiên Ân lườm Bạch Tinh Nhiên một cái, ôm lấy vai Chu Chu đi vào phòng khách.