Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 44: Anh Cái Đồ Lừa Đảo Này! 




Chỉ cần là phụ nữ thì đều không mong mình sẽ gả cho một kẻ xấu xí, càng không mong mỗi lần ra ngoài đều có người như vô tình hay cố ý truy hỏi chồng mình xấu thế nào. Bạch Tinh Nhiên cũng là cô gái đương tuổi xuân thì, cô cũng thích những thứ đẹp đẽ như mọi người. 

Cho nên, sau khi nhìn thấy gương mặt thật của Nam Cung Thiên Ân, kinh ngạc qua đi tất nhiên là vui mừng. 

Chỉ có điều... một người đàn ông đẹp trai lắm tiền như vậy, dù là con bệnh thì cô có thể giữ được anh không? 

“Rầm” một tiếng, tiếng cửa phòng tắm bật mở vang lên.  

Bạch Tinh Nhiên sửng sốt một lúc, bỗng mở mắt, bóng dáng Nam Cung Thiên Ân bất chợt xuất hiện trước mặt cô. 

Cô đờ người rồi, ngơ ngẩn nhìn anh đang là vẻ mặt xám xịt. 
Loading...


Nam Cung Thiên Ân tiến lên trước một bước, giơ tay tắt nước. 

Bạch Tinh Nhiên rụt vào góc theo bản năng, ý thức được lúc này mình chẳng mặc gì, cô hét khẽ một tiếng, giơ tay lên kéo khăn tắm trên giá để đồ, bọc lên cơ thể lõa lồ của mình. 

“Anh... muốn làm gì?”, cô lườm anh, sâu trong mắt toàn là sợ hãi. 

Bao lâu này, đây là lần đầu cô đối mặt với anh một cách chân chính, hơn nữa còn là khi anh đang giận đùng đùng, trong lòng khó tránh khỏi sợ hãi. 

Nam Cung Thiên Ân đỡ cằm cô bằng một tay, đẩy cô đến sát tường, nhìn xuống cô. Chiều cao của anh hơn cô rất nhiều, dựa thế này bỗng chốc tạo cho cô áp lực khổng lồ. 

“Sao? Cô vẫn muốn gả cho cậu ta?”. 

“Không...”, Bạch Tinh Nhiên đoán được anh đang tức giận vì lời nói ban nãy của cô, vội vàng lắc đầu: “Tôi không có, tôi chỉ không muốn người phụ nữ đó được như ý, tôi không muốn cô ta quá đắc ý”. 

Đây là lời thật lòng, Lâm An Nam đã đối xử với cô như vậy, loại đàn ông này dù giờ cho cô cơ hội gả, cô cũng không thèm. 

“Tôi không thích phụ nữ mưu mô thâm sâu quá, tốt nhất cô nên thu hết sự xấu xa trong lòng lại đi”, anh hất cằm cô đi. 

“Cộp” một tiếng, gáy Bạch Tinh Nhiên đập vào tường, đau đến mức cô nghiến răng nghiến lợi. 

Quân tử động khẩu không động thủ!

“Nam Cung Thiên Ân... anh cái đồ lừa đảo!”, cô túm lấy khăn tắm bằng một tay, một tay thì xoa cái gáy bị đập đau, cô lấy dũng khí bực bội nói: “Anh lừa tôi lâu như vậy nhưng không chút xấu hổ, tôi chẳng qua chỉ thuận thế chèn ép người bắt nạt tôi chút thôi, mà anh cũng không chịu được sao? Dù tôi thực sự muốn gả cho Lâm An Nam thì sao? Liên quan gì đến anh sao? Dù sao thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ rời khỏi nhà Nam Cung...”. 

“Rời khỏi? Đừng có mơ”. 

“Là anh nói... ưm...”, Bạch Tinh Nhiên cau mày, cơ thể bị anh đè chặt trên tường, môi cũng bỗng chốc đánh mất tự do. 

Anh dùng bàn tay to lớn đỡ lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, không cho cô cơ hội giãy giụa, nghiến răng cảnh cáo bên tai cô: “Tôi từng cảnh cáo cô, lúc cô còn thuộc về Nam Cung Thiên Ân tôi, thì trong lòng tốt nhất đừng có người đàn ông khác, quên nhanh vậy sao?”. 

“Tôi không có... buông ra...”, Bạch Tinh Nhiên cố hết sức bình sinh đẩy anh lùi ra sau, Nam Cung Thiên Ân thế mà bị cô đẩy liên tục lùi ra sau mấy bước, cơ thể đè lên bồn rửa tay. 

Bạch Tinh Nhiên sửng sốt một lúc, sau khi thấy anh không sao thì mới bực mình nói: “Nam Cung Thiên Ân, mặc dù tôi đã bị bán vào nhà Nam Cung, nhưng cũng có lòng tự trọng được không? Anh lừa dối trêu đùa tôi lâu như vậy, tôi còn chưa hỏi tội anh đâu, tôi...”.

Cô không nói được nữa, Nam Cung Thiên Ân lại nhếch mày cười khẩy: “Cô làm sao? Mừng như điên? Hay là trong lòng nở hoa?”. 

“Mặt dày!”. 

“Biết bà nội tại sao không hi vọng cô thấy gương mặt thật của tôi không?”. 

“Tại sao?”, cô không hiểu, vẫn luôn không hiểu.