Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 432: Hành động kỳ lạ (2)




Lúc về nhà tổ, Nam Cung Thiên Ân đã về, lúc này đang ngồi trên giường xem ti vi.

Hiếm khi thấy anh có vẻ nhàn rỗi thế này, Bạch Tinh Nhiên sau khi ngạc nhiên, thì đi tới chỗ anh hỏi: "Sao thế, hôm nay không phải làm việc à?".

"Làm xong rồi", Nam Cung Thiên Ân quay đầu nhìn cô hỏi: "Xe đi có tốt không?".

"Cũng không tệ", Bạch Tinh Nhiên trèo lên giường, nhìn anh: "Có biết hôm nay em gặp ai không?".

"Ai?".

"Quý cô Ferrari".

Nam Cung Thiên Ân quay dầu nhìn cô: "Rồi sao nữa?".

"Chả sao cả, xe ai người ấy đỗ, đường ai nấy đi", Bạch Tinh Nhiên từ trên giường tụt xuống, quay người đi vào phòng tắm.

Cô tiện tay lấy điện thoại mang vào nhà tắm, từ sau khi Lâm An Nam bắt đầu gọi điện thoại cho cô, cô bắt đầu không rời điện thoại, bởi vì lo Nam Cung Thiên Ân sẽ phát hiện ra.

Mặc dù cô và Lâm An Nam là trong sạch, nhưng người hay ghen như Nam Cung Thiên Ân thì không nghĩ được nhiều như vậy, biết cô liên lạc với Lâm An nam chắc chắn sẽ bóp ngất cô.

Chi tiết này tuy nhỏ nhưng Nam Cung Thiên Ân vẫn để ý tới, anh ngước mắt lên nhìn bóng dáng cô đi vào phòng tắm, không nói gì cả.

Bạch Tinh Nhiên đang tắm dở chừng, điện thoại quả nhiên reo lên, hơn nữa là Lâm An Nam gọi đến, cô vội vàng tắt đi đặt lên trên giá.

Nhưng rồi điện thoại lại reo lên, cô chỉ đành tắt máy.

Nhìn chiếc điện thoại trên giá đã được mình tắt đi, Bạch Tinh Nhiên càng nghĩ càng thấy phiền, thật không biết làm gì với Lâm An Nam.

Cô cũng đã từng tính đổi số điện thoại, nhưng đổi có tác dụng gì, Lâm An Nam nhất định sẽ tìm ra ngay thôi.

Cô nhìn vào gương hỏi mình một câu: "Lâm An Nam rốt cuôc muốn làm gì?".

Phải, anh ta muốn làm gì? Cô thực sự nghĩ không ra.

Năm đó vì muốn có được quyền thừa kế, không tiếc cấu kết với Bạch Ánh An bán đứng cô, bây giờ không những không cần quyền thừa kế, thậm chí còn không sợ chết vì cô mà kết oán với Nam Cung Thiên Ân.

Lẽ nào đây là tẩu hỏa nhập ma trong truyền thuyết sao? Thứ mình không có được thì càng muốn có?

Đứng trước gương một lúc lâu, Bạch Tinh Nhiên mới lắc đầu, mở cửa phòng tắm đi ra.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Nam Cung Thiên Ân giả vờ cô tình nhìn cô hỏi: "Ai gọi thế?".

Bạch Tinh Nhiên không ngờ anh lại nghe thấy, càng không ngờ anh sẽ hỏi, cô khựng lại một lúc rồi đáp: "Đâu, nhầm máy".

"Nhầm máy? Đưa điện thoại cho anh xem".

"Xem cái gì?".

"Xem ai không có mắt mà gọi nhầm", Nam Cung Thiên Ân chìa tay ra phía cô.

Bạch Tinh Nhiên nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn biếu cảm trên mặt anh không giống như đang đùa, chí đành đưa điện thoại ra. Sau đó đứng bên cạnh giường vừa đợi anh mở máy lên vừa nghĩ xem nên giải



thích thế nào.

Nam Cung Thiên Ân mở máy rất nhanh, sau đó mở danh sách cuộc gọi, lúc anh nhìn thấy số hiển thị, ngước mắt nhìn cô.

Bạch Tinh Nhiên vội nói: "Thiên Ân, anh nghe em nói, là Lâm An Nam anh ta cả ngày cứ gọi điện cho em, nhưng em không nói gì nhiều với anh ta cả, em không dám nói với anh vì sợ anh nghĩ nhiều, khiến anh không vui".

"Không nói gì nhiều với cậu ta? Tức là có nói?".

"Cũng không hẳn, là có lúc anh ta đổi sô' em không biết, không cẩn thận bắt máy", Bạch Tinh Nhiên trèo lên giường, chủ động ôm lấy cổ anh nũng nịu: "Anh đừng giận được không, em cũng không muốn, hơn nữa em cũng đã nói rõ ràng với anh ta rồi".

"Xem ra tình cảm cậu ta dành cho em rất sâu đậm", Nam Cung Thiên Ân nâng cằm cô lên: "Chí không biết là em có bao nhiêu tình cảm với anh ta thôi?".

"Hết lâu rồi".

"Thật không?".

"Em không yêu lâu như anh đâu", Bạch Tinh Nhiên nói ám chỉ một câu, rồi hất bàn tay anh ra khỏi mặt mình.

"Đừng có đem anh ra đế đổi chủ đề", Nam Cung Thiên Ân nói.

"Đúng là thế mà".

"Anh đã thế hiện rất công khai rồi, em vẫn chưa hài lòng à?", Nam Cung Thên Ân lật người áp sát người cô, nhìn chằm chằm với khoảng cách gần: "Rốt cuộc em muốn thế nào?".

Bạch Tinh Nhiên nhìn lại anh, ngón tay chỉ vào tim nói: "Em muốn anh đuổi cô ta ra khỏi chỗ này".

"Đuổi ra từ lâu rồi, em không cảm nhận được sao?", Nam Cung Thiên Ân nắm lấy tay cô.

Đầu ngón tay chạm vào làn da nóng bỏng của anh, Bạch Tinh Nhiên theo bản năng rụt ngón tay lại, nhưng liền bị anh túm ngược trở về, dầu ngón tay bị ép mân mê trên cơ ngực gợi cảm của anh: "Thế nào? cảm nhận được chưa?".

Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: "Không cảm nhận được".

"Ăn không nói có", Nam Cung Thiên Ân cúi đầu cắn vào cổ cô một cái, đến giọng điệu cũng trở nên gian tà: "Nếu em đã không cảm nhận được, thì đế anh cảm nhận của em vậy .

Nói xong, nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ ngủ của cô, đôi môi đỏ ấn chặt vào tim cô.

Bạch Tinh Nhiên bị anh chọc cho cười phá lên, vừa vặn mình giãy giụa vừa không vui nói: "Nam Cung Thiên Ân đồ không biết xấu hổ, rõ ràng rất quan tâm đến tình dầu của anh, nhưng lại ra cái vẻ trong lòng chí có em, thật đáng ghét thật giả tạo!".

"Xem ra em vẫn không tin anh", Nam Cung Thiên Ân cắn vào thùy tai cô: "Anh sẽ cho em cảm nhận được, đế em hiếu không những trong lòng anh chỉ có em, mà cơ thế cũng chỉ có em...".

"Cơ thế cũng chỉ có em là ý gì?", Bạch Tinh Nhiên bị anh làm cho khẽ run lên, nhưng vẫn tò mò mở mắt ra nhìn anh: "Ý anh là, anh đã cắt đứt với mấy cô nhân tình của anh? Lâu lắm rồi không làm chuyện đó?".

Nam Cung Thiên Ân gật đầu: "Bây giờ phải nộp thuế rồi, làm gì còn quỹ riêng mà ra ngoài nộp nữa?".

"Nam Cung Thiên Ân đồ không biết xấu hổ!", Bạch Tinh Nhiên đột nhiên đấy anh ra, ngồi dậy trên giường trừng mắt nhìn anh: "Ý anh là,

anh bên ngoài thực sự có tình nhân à?".

Nam Cung Thiên Ân bị phản ứng kích động của cô làm cho giật mình, nhìn cô: "Đã bảo là không có rồi mà".

"Tức là trước đây có", Bạch Tinh Nhiên tiếp tục ép hỏi anh: "Nói, rốt cuộc anh nuôi bao nhiêu cô? Từng ngủ với bao nhiêu cô?".



Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, một lúc mới thốt ra câu: "Phần lớn phụ nữ đều sợ anh, nhưng mà... nếu như anh nói đến 30 tuổi anh mới làm lần đầu, em có tin không?", khóe môi Nam Cung Thiên Ân khẽ hiện lên nụ cười nhạt.

"Đương nhiên không tin", Bạch Tinh Nhiên khó chịu nói.

"Thế thì đúng rồi, hỏi kỹ thế làm gì? Khiến em thêm khó chịu à?".

"Em... em muốn trả thù anh!".

"Trả thù thế nào?".

"Em muốn ra ngoài kiếm tình nhân!".

"Thôi bỏ đi, đến chồng em em còn không thỏa mãn được, còn đòi kiếm ai?".

"Anh xem thường em?".

"Không dám, có điều anh cảm thấy kỹ thuật của em vẫn chưa đủ, tình nhân sẽ cười em đấy", Nam Cung Thiên Ân tiếp tục hôn khẽ cắn nhẹ lên tai cô: "Cho nên, cứ đế anh dạy dỗ em trước đã, nâng cao kỹ năng rồi hẵng

ra ngoài".

Trong lúc nói, tay của anh đã nhanh chóng cởi đồ ngủ của cô ra, bàn tay ôm lấy eo cô, cảm nhận được cô khẽ run lên, nụ cười trên môi anh càng rõ hơn. Một người phụ nữ làm lâu như vậy rồi mà vẫn trúc trắc giống một trái táo xanh như cô, anh hoàn toàn không hề lo cô sẽ có tình nhân bên ngoài.

Hôm đó sau khi Bạch Tinh Nhiên nói vài câu với Chu Tuệ, Chu Tuệ mặc dù có ở lại do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được yêu cầu của em trai, quyết định về Yên Thành.

Bạch Tinh Nhiên dậy từ sớm chuấn bị tiễn bọn họ ra sân bay, Nam Cung Thiên Ân nằm trên giường nhìn cô đi qua đi lại trong phòng ngủ, hỏi: "Thật sự không cần anh đưa em đi chứ?".

"Không cần, em tự đi được rồi", Bạch Tinh Nhiên quay người nói với anh: "Hiếm khi được rảnh rang thế, ngủ thêm một lúc nữa đi".

Cô lo lắng Nam Cung Thiên Ân và Chu Tuệ gặp nhau sẽ ngượng ngùng, cũng lo Chu Tuệ sẽ xốc nổi mà thực sự nói chuyện ly hôn với Nam Cung Thiên Ân, cho nên, cô nghĩ Nam Cung Thiên Ân không đi thì tốt hơn.

Nam Cung Thiên Ân cầm điện thoại trên tủ dầu giường lên xem, nói với cô: "Vậy em đi đường cấn thận".

"Em biết rồi, em đi đây".

"Lại đây", Nam Cung Thiên Ân vẫy tay với cô.

Bạch Tinh Nhiên đi tới, trèo lên giường thơm một cái lên mặt anh: "Được chưa?".

Nam Cung Thiên Ân lấy tay chính lại cổ áo cô, sau khi che vết hickey đi rồi mới cười nhẹ chế giễu: "Em muốn đế mọi người biết chồng em rất sung mãn à?".

Bạch Tinh Nhiên biết trên cổ mình có một vết hickey, cho nên mới chọn mặc chiếc áo khoác có cổ lông này. Cô lấy tay sờ vào cổ mình, không vui nói: "Lần sau còn như thế em cho anh ngủ riêng đấy".

"Sao? Không cầm được lòng cũng sai à?", Nam Cung Thiên Ân nói.

"Sao? Không cầm được lòng cũng sai à?", Nam Cung Thiên Ân nói.

"Cái này mà là không cầm được lòng á? Đây rõ ràng là cố ý". Bạch Tinh Nhiên phiền não nói, tên này rõ ràng là chơi nghiện rồi, lần nào cũng không quên đế lại cho cô một vết, xong còn đặt cái tên mỹ miều là dấu ấn của anh nữa.

Nam Cung Thiên Ân giữ chặt khuôn mặt cô: "Anh chí muốn em nhớ là, bất luận mẹ em nói gì em cũng phải nhớ rõ thân phận của mình", nói xong, anh hôn lên môi cô một cái: "Mau đi đi, cấn thận không kịp".

Bạch Tinh Nhiên cười hôn lại anh một cái: "Vậy em đi đây".