Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 428: Vết xe đổ




"Mẹ, con biết mẹ đang lo lắng điều gì, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ tốt thôi", cô nắm chặt tay mẹ:

"Mẹ yên tâm, sau này dù có chuyện gì thì con cũng sẽ chăm sóc mẹ và Tiếu Ý chu đáo".

"Sao con không nghe lời khuyên vậy chứ?", Chu Tuệ bỗng nhiên hất tay cô ra, trên mặt bùng lên lửa giận ngùn ngụt:

"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, chúng ta không tốt số thế, đừng có tham người ta nhiều tiền, chẳng lẽ con muốn đi vào vết xe đổ của mẹ hết lần này đến lần khác bị đàn ông bỏ rơi ư?".

Bạch Tinh Nhiên bị bà quát làm cho đứng hình, cô hiếu tính mẹ, sinh ra đã nhạy cảm, nhát gan còn rất cố

chấp, nên cô không cãi nhau với bà ấy, mà hơi xoay người, cầm cốc nước lên lặng lẽ uống nước lọc.

Chu Tuệ thấy cô không cãi lại mình, cơn giận trong lòng dần giảm bớt, khẽ hít một hơi rồi nói:

"Tóm lại con nghe kĩ cho mẹ, nhanh chóng giải quyết rõ ràng quan hệ với Nam Cung Thiên Ân, chúng ta có thế không cần gì của nhà bọn họ, tiền và nhà dều không cần".

Bạch Tinh Nhiên tiếp tục giữ im lặng, mặc dù cô chưa chắc đã nghe, nhưng cũng sẽ không tiếp tục tranh chấp với mẹ tại đây.

"Còn nữa, cuối tuần mẹ sẽ dẫn Tiểu Ý về Yên Thành, cậu con sẽ tìm trường cho Tiếu Ý".

"Cậu? Ông ta tốt bụng vậy ư?", Bạch Tinh Nhiên khinh thường.

Cô lờ mờ nhớ lại lúc mình còn nhỏ ở trong căn nhà của nhà họ Chu cùng với mẹ, thường xuyên bị cậu mợ mắng, cho nên cô không hề có cảm tình với người thân này.

Chu Tuệ nhìn chằm chằm cô, do dự một lúc mới nói:

"Nói một câu khiến con khó chịu, cậu con chuấn bị gả con gái rồi, chê bai mẹ con mình làm mất mặt nhà họ Chu, nên không cho mẹ nói ra quan hệ của chúng ta với nhà họ chu, cho nên tốt nhất con cũng đừng nói ra".

"Ha ha, con gái ông ta cao quý quá, còn chê chúng ta làm mất mặt bọn họ?".

"Người ta đi du học về, đương nhiên cao quý hơn chúng ta, con đừng có ghen tị với người ta".

"Du học? Nếu không phải bọn họ ép bà ngoại nhảy lầu, thì cô ta làm gì có tiền đi du học, chẳng biết đi làm gì rồi đâu", mặc dù Bạch Tinh Nhiên từ nhỏ không gặp con gái cậu, nhưng lại không hề có cảm tình với cô ta.

Cô nhớ mợ đưa con gái đến nhà mẹ đẻ ở thành phố lớn từ nhỏ đế học tiếu học nghệ thuật, bình thường cực ít về Yên Thành, lờ mờ nhớ cảnh một hai lần gặp mặt cô em họ, cũng dều là cảnh tượng cô bị em họ mang đậm hơi thở thành phố bắt nạt đến mức khóc lóc đi tìm bà ngoại.

Cho nên, cô không hề có cảm tình với cô em họ này, cũng không có nhiều ấn tượng lắm.

Mặc dù không quan tâm việc nhà cô ta, nhưng vì tò mò nên cô vẫn hỏi:

"Cô ta gả cho ai thế? Vênh váo vậy".

Chu Tuệ liếc cô một cái:

"Cậu con không nói, chí nói là một nhà rất khá".

"Mẹ, mẹ là cô ruột của cô ta đó, việc lớn như vậy mà không nói với mẹ", Bạch Tinh Nhiên tức giận hừ một tiếng:

"Xem ra bọn họ thực sự thấy nhục nhã vì chúng ta, cái thứ gì không biết".

"Vốn chính là mẹ làm sai, cũng không trách cậu con chê mẹ được", Chu Tuệ nghĩ rất thông suốt, nhìn cô nói:

"Cho nên mẹ mới mong con không đi vào vết xe đổ của mẹ, đi đến kết cục đến cả người nhà cũng khinh như mẹ".

Bạch Tinh Nhiên hơi bực mình phấy tay:

"Được rồi mẹ, con sẽ chú ý".



"Tinh Nhiên, nghe lời, rời khỏi Nam Cung Thiên Ân, theo mẹ về Yên Thành", Chu Tuệ không nhịn được lại chuyến chủ đề, nhìn cô khuyên nhủ.

Bạch Tinh Nhiên còn chưa lên tiếng, Tiểu Ý ngủ trưa mới dậy đã chạy ra khỏi phòng, ôm cánh tay Bạch Tinh Nhiên khóc hu hu:

"Chị, em không muốn về Yên Thành, em muốn ở đây với chị và anh rế, chị giúp em khuyên mẹ đi...”

.

"Tiếu Ý!", Chu Tuệ hiếm khi quát cậu bé bằng giọng tức giận:

"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, Yên Thành

mới là nhà chúng ta, chúng ta phải về!".

''Không muốn, anh rể nói sau này đây chính là nhà chúng ta, con muốn ở đây, con muốn đi học ở đây...”

.

"Mẹ đã nói không được!".

Tiếu Ý khóc càng đau lòng hơn, Bạch Tinh Nhiên ôm cậu bé, nhìn mẹ nói:

"Mẹ, mẹ đế Tiếu Ý ở lại đi mà...”

.

''Con câm miệng cho mẹ!", Chu Tuệ ngắt lời cô:

"Mẹ đã quyết định rồi, nếu có ai trong hai đứa dám nói nhiều, thì mẹ... mẹ sẽ nhảy từ đây xuống cho các con xem!", Chu Tuệ vung ngón tay, chỉ về hướng ban công.

Nghe thấy bà ấy nói kiên quyết như vậy, Bạch Tinh Nhiên không dám nói gì nữa, Tiếu Ý cũng không dám khóc nữa, tội nghiệp nuốt nước mắt về..

Sau khi ra khỏi chung cư, lên tàu điện ngầm rồi Bạch Tinh Nhiên liền nhận được điện thoại của Nam Cung Thiên Ân.

"Ở đâu thế?", Nam Cung Thiên Ân ở đầu bên kia hỏi.

"Vừa ra khỏi chỗ mẹ em, lên tàu điện ngâm rôi .

“Sao không bảo Tiếu Lâm đi đón em?".

"Không cần đâu, tàu điện ngầm đến công ty rất tiện".

"Sao thế? Nghe giọng em hình

như không vui lắm".

Bạch Tinh Nhiên khẽ hít mũi, nói:

"Lát nữa gặp nói sau đi, đúng rồi, anh họp xong rồi à?".

"Xong rồi, đang định đi đón em về nhà".

"Em sắp đến công ty rồi".

"Được, lát nữa cùng đi ăn đêm".

Lúc Bạch Tinh Nhiên về đến công ty, Nam Cung Thiên Ân đã đợi sẵn dưới tầng, hai người cùng lên xe.

Nam Cung Thiên Ân vừa thắt dây an toàn vừa nghiêng dầu nhìn cô nói:



"Em thích xe gì, anh bảo trợ lý Nhan đi đặt cho em một cái".

Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên:

"Không cần, em đi làm tan làm đều ngồi xe anh, bình thường lại hiếm khi ra ngoài".

"Dù sao mua cái xe cũng không đắt, giống cái của Tô Tích được không? Xe Âu Mỹ khá là dày dặn an toàn", Nam Cung Thiên Ân vươn tay vuốt chóp mũi cô:

"Phụ nữ cũng phải có xe, bình thường ra ngoài mới tiện".

Bạch Tinh Nhiên đột nhiên ngồi thẳng người quay sang phía anh, nhìn anh hỏi:

"Anh nói cho em biết, anh mua xe cho chu tiếu thư chưa?".

Nam Cung Thiên Ân không ngờ cô lại hỏi như vậy, sửng sốt một lát.

Bạch Tinh Nhiên chạnh lòng, trừng anh:

"Nhìn vẻ mặt anh là mua rồi đúng không? Anh mua cho cô ta

xe gì? Anh chẳng phải đã hứa với em...”

.

Nam Cung Thiên Ân túm lấy ngón tay cô đang chí anh, đặt lên môi hôn một cái rồi nói:

"Vợ à, em nghe anh nói, xe là mấy hôm trước lúc anh dọn ra khỏi biệt thự nhỏ bảo trợ lý Nhan mua cho cô ấy, anh chí muốn cố hết sức sắp xếp cuộc sống của cô ấy tốt chút, như vậy anh mới yên tâm về lại bên em, không có ý gì khác".

"Rốt cuộc anh mua cho cô ta xe

gì?".

"Ferrari".

"Anh...”

, Bạch Tinh Nhiên tức giận rút ngón tay lại, đổi thành siết thành đấm đập lên vai anh:

"Anh có ý gì chứ? Xe của Tô Tích mới hơn 500 nghìn, anh mua cho em cái xe mấy trăm nghìn, nhưng mua cho chu tiếu thư của anh xe hàng triệu!".

Nam Cung Thiên Ân thấy cô kích động thế dứt khoát ôm cô vào lòng, vỗ bờ vai cô khẽ khàng an ủi bên tai:

"Em yêu, anh sợ mua xe rẻ quá cho cô ấy thì sẽ có vẻ qua loa. Nhưng em thì khác, em là vợ anh, của anh chính là của em, anh có thế bồi thường cho em ở phương diện khác, ví dụ cả hệ thống tài vụ công ty dều giao cho em...”

.

"Ai cần hệ thống tài vụ của anh? Em muốn Ferrari!", vừa nãy nghe Chu Tuệ dọa lâu như vậy, trong lòng cô vẫn còn đắn đo, giờ thế mà lại gặp phải chuyện bực mình, tâm trạng cô tất nhiên sẽ không quá tốt.

Nam Cung Thiên Ân thấy cô kích động thế dứt khoát ôm cô vào lòng, vỗ bờ vai cô khẽ khàng an ủi bên tai:

"Em yêu, anh sợ mua xe rẻ quá cho cô ấy thì sẽ có vẻ qua loa. Nhưng em thì khác, em là vợ anh, của anh chính là của em, anh có thế bồi thường cho em ở phương diện khác, ví dụ cả hệ thống tài vụ công ty dều giao cho em...”

.

"Ai cần hệ thống tài vụ của anh? Em muốn Ferrari!", vừa nãy nghe Chu Tuệ dọa lâu như vậy, trong lòng cô vẫn còn đắn đo, giờ thế mà lại gặp phải chuyện bực mình, tâm trạng cô tất nhiên sẽ không quá tốt.

"Được, Ferrari, mai sẽ mua cho em Ferrari!", Nam Cung Thiên Ân tiếp tục dịu dàng dỗ.