Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 391: Tô Tích Bày Trò (1)




“Chu tiểu thư không cần giải thích với tôi, nếu Thiên Ân đã quyết định coi cô như

em gái, thì sẽ có trách nhiệm thay cô giải quyết mọi khó khăn. Nhưng Thiên Ân dù

sao cũng là người đã có vợ, lần sau có ôm thì đừng ôm mạnh quá, vợ anh ấy sẽ

ghen day”.

“Đúng không chồng”, cô mỉm cười nhảy mắt với Nam Cung Thiên Ân một cái.

Nam Cung Thiên Ân cười nhẹ nhìn lại cô: “Ừ, vợ anh ghen kinh lắm”.

“Đi thôi, vợ anh đói bụng rồi, ra lệnh cho anh lập tức cùng em lên thay đồ rồi

xuống dưới ăn cơm”, Bạch Tinh Nhiên khoác cảnh tay Nam Cung Thiên Ân, rồi nói

với Chu Chu: “Chu tiểu thư, cô cũng mau về phòng chuẩn bị chút rồi xuống ăn cơm

đi”.

“Ừ”, Chu Chu tiếp tục lau nước mắt trên mặt.

Bạch Tinh Nhiên khoác tay Nam Cung Thiên Ân cùng đi lên tầng, Chu Chu cũng

được Tiểu Nguyên đưa về phòng

Về đến phòng ngủ, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng buông tay ra khỏi cánh

tayNam Cung Thiên Ân, cô treo túi xách và áo khoác lên trên giả, thay quần áo

xong khi đi ra, Nam Cung Thiên Ân đã không còn ở trong phòng nữa.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mất dừng lại trên chiếc áo khoác anh vắt trên

sofa, nghĩ đến cảnh Chu Chu vừa lau nước mắt vào áo anh, cô cảm thấy trong lòng

vô cùng khó chịu, thế là đi tới ném luôn chiếc áo khoác của anh vào trong sọt để

quần áo bẩn.

Khi Bạch Tinh Nhiên xuống dưới tầng, Chu Chu đã rửa mặt sạch sẽ, chỉ là đôi mắt

vẫn còn sưng đỏ dễ khiến người khác thấy thương hại.

Cô ta ngồi trước mặt Nam Cung Thiên Ân, nhìn có vẻ tâm trạng rất sa sút.

“Tinh Nhiên, cô xuống rồi à”, cô ta lịch sự gọi một tiếng.

Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ta mim cười, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh Nam Cung

Thiên Ân.

Nam Cung Thiên Ân trước giờ không thích nói quả nhiều trong bữa ăn, nhất là

những khi có mặt vợ và bạn gái cũ như bây giờ, anh càng không biết mình nên nói gì.

Trong bàn ăn chỉ có tiếng lạch cạch của thìa chạm vào bát, Bạch Tinh Nhiên mới ăn

được một nửa, Chu Chu đã đặt bát đũa xuống nói với hai người: “Em ăn no rồi, hai

người cứ ăn từ từ nhé”.

Nam Cung Thiên Ân ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Sao ăn ít thế?”.

“Khẩu vị của em không được tốt lắm”, cô ta nói.

“Sao thế? Cô không sao chứ?”, Bạch Tinh Nhiên cũng ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

“Không sao, chỉ là nghĩ đến chuyện hôm nay cảm thấy hơi buồn, nghỉ ngơi một lúc

là được”.

“Vậy lên tầng nghỉ ngơi đi”, Nam Cung Thiên Ân quan tâm nói.

Chu Chu đang định đứng lên, đột nhiên như nhớ ra điều gì, quay người nhìn thẳng

Nam Cung Thiên Ân nói: “Phải rồi Thiên Ân, em không muốn cử độc chiếm phòng

ngủ của anh mãi, em muốn về phòng của em”.



Phòng của cô ta, tay phải cầm thìa của Bạch Tinh Nhiên bất giác năm chặt lại. Thực

ra lúc trước khi lần đầu tiên có nhìn thấy căn phòng ngủ lớn thông với phòng để

đồ, là đã đoán được cô ta từng ở đó, nếu không sao lại có nhiều quân áo và giày dép

đẹp như vậy?

Cô không hỏi Nam Cung Thiên Ân về chỗ quân áo này là của ai, một nửa nguyên

nhận là đang trốn tránh, trốn tránh Nam Cung Thiên Ân nói cho có sự thật!

Chỉ là người phụ nữ này giờ lại nói ra là có ý gì? Nói cho cô biết căn phòng ngủ đẹp

nhất của căn biệt thự từng là của cô ta, căn phòng để đồ lớn nhất cũng là của cô ta sao?

“Không cần đâu, dù sao giờ anh cũng không dùng đến”, Nam Cung Thiên Ân nhìn

cô ta cười một cái.

“Vậy cũng không được tốt lắm, em vẫn muốn về phòng mình ngủ hơn”, Chu Chu

cười nói.

Nam Cung Thiên Ân không làm khó cô ta, gật đầu nói. “Em thích là được.

“Cảm ơn anh”, cô ta nói xong, nụ cười trên khuôn mặt nhạt đi, nhìn Nam Cung

Thiên Ân tiếp tục nói: “Còn nữa, em sợ phải ở nhà thế này, em có thể đến công ty

nhận việc không?

Bạch Tinh Nhiên buông bắt đũa xuống, mim cười liếc cô ta nói: “Chu tiểu thư, có

không sợ rời khỏi đây sẽ bị người nhà đến bắt cô về sao?”.

“Đương nhiên là tôi sợ”, Chu Chu nói đến điều này, mặt đã biến sắc “Nhưng tôi sợ

bọn họ sẽ cho người tìm đến, cho nên..

Cô ta mấp máy miệng, lại là vẻ tội nghiệp đó.

Nam Cung Thiên An không chịu được bộ dạng túi thân của cô ta, gần như là không

cưỡng lại được kiểu biểu cảm này của cô ta, lưỡng lự một lúc liền nói: “Chỉ cần em

cảm thấy em đủ sức khỏe, thì lúc nào cũng có thể đi nhận việc”

“Vết thương trên người em đã hoàn toàn hết đau rồi”.

“Vậy thì được”.

Ăn cơm xong lên trên tầng, Bạch Tinh Nhiên hỏi Nam Cung Thiên Ân: “Anh cho cô

ta công việc gì thế?”

Nam Cung Thiên An nhìn cô một cái : “Tự cô ấy chọn làm thư ký

“Thư kỷ cho anh?”.

“Em nghĩ là anh dám sao? Vợ yêu? Nam Cung Thiên Ân mim cười dùng tay véo má cô.

Bạch Tinh Nhiên lại không có tâm trí trêu đùa với anh, chỉ buồn bã hỏi: “Thế cô ta

sẽ làm thư ký của ai?”

“Trợ lý Nhan sắp xếp cô ấy vào làm cho phó tổng giám đốc Dư

“Thế chẳng phải là làm cùng tầng với anh sao?”.

“Ừ”, Nam Cung Thiên Ân mim cười ôm lấy cô “Nếu em không yên tâm, thì anh sẽ

đưa em lên làm thư ký của anh?”.

“Em không cần”, Bạch Tinh Nhiên đấy cánh ta anh xuống nói: “Mục tiêu cuộc đời

em không phải là cướp đàn ông, em không muốn vì chuyện này mà phải từ bỏ công

việc mà mình yêu thích”



“Chồng em còn không sánh được với công việc sao?”

“Đương nhiên, tốt nhất là anh bị người ta cướp đi, như vậy em có thể tự do rồi”.

“Nghĩ một đang nói một nẻo” Nam Cung Thiên Ân lườm cô: “Mấy hôm nay cũng

không biết là ai suốt ngày ghen kìa”.

“Em đâu có”. Bạch Tinh Nhiên nói xong liền đẩy cửa vào phòng.

Nam Cung Thiên Ân đột nhiên kéo cô vào lòng, hôn lên tóc cô nói: “Tóm lại mấy

hôm nay đã khiến em phải chịu ấm ức, cũng cảm ơn em đã hiểu cho anh”.

“Biết em ấm ức là được.

“Biết chứ, anh đều biết”.

Nghe thấy lời của anh, Bạch Tinh Nhiên cảm động nhắm mắt lại, chỉ cần anh có

thể giữ được lời hứa của anh là được, cô đồng ý coi tất cả chỉ là màn độc diễn của

Chu tiểu thư.

Cô giơ tay vỗ lên vai anh nói: “Anh mau đến phòng làm việc đi, làm xong sớm còn ngủ sớm.

“Được, em tự chơi minh nhé” Nam Cung Thiên Ân buông cô ra rồi đến phòng làm

việc. Bạch Tinh Nhiên ngồi một mình trong phòng ngủ xem những sách liên quan

đến thiết kế nhà, chưa xem được lâu thì phòng đối diện vọng đến những tiếng leng

keng. Cô đặt sách xuống rồi đi ra cửa, loáng thoảng nghe thấy tiếng của Tiểu

Nguyên và Chu Chu nói chuyện với nhau.

Tiểu Nguyên nói với vẻ đầy ngạc nhiên: “Chu tiểu thư, tôi đến đây lâu vậy rồi mà

chưa bao giờ phát hiện ra tầng ba lại có một căn phòng lớn sang trọng đến vậy,

rộng hơn phòng của đại thiếu gia và thiếu phu nhân rất nhiều”.

“Suỵt, cô đừng nói linh tinh, thiếu phu nhân là cục cưng của đại thiếu gia đó, thiếu

phu nhân chỉ là không muốn ở căn này thôi”, Chu Chu cố gắng nói nhỏ.

Tiểu Nguyên ồ lên một tiếng, sau đó cười hì hì nói: “Nói cũng đúng, lần trước đại

thiếu gia còn bảo thiếu phu nhân vứt bỏ hết những đồ đạc ở đây đi, rồi bảo thiếu

phu nhân vào đây ở, thiếu phu nhân nhìn một lúc, sau đó không biết có phải là lười

chuyển đến ở hay không nên không dọn nữa”.

“Vậy sao”. giọng nói của Chu Chu có phần sốt ruột. “Đúng thể”, Tiểu Nguyễn lại

nói tiếp: “Chu tiểu thư có cần dọn những đồ đạc ở đây không? Tôi sẽ giúp cô

“Không cần đầu”.

“Chu tiểu thư, tôi thấy đại thiếu gia coi cô như em gái ruột vậy, anh ấy sẽ mua cho

cô những đồ mới, không cần phải dùng lại đồ của người khác đâu”.

“Đồ đạc ở đây chưa từng có ai dùng, là phòng mà tôi từng ở trước đây”.

“Ha…”.

“Cô xem chiếc vòng này đi, là ngày trước đại thiếu gia mua cho tôi đấy, nhưng giờ

lớn tuổi rồi đeo không phù hợp nữa, tặng cô đấy”.

“Cô nói gì cơ? Cô tặng tôi chiếc vòng này á? Đây là bạch kim đẩy

“Kiểu này trông trẻ con quá, cô đeo sẽ hợp hơn

“Cảm ơn Chu tiểu thư, có thể nghe được ra giọng nói của Tiểu Nguyễn tràn đầy sự

cảm kích.