Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 346: Cách cứu vãn (1)




Một tiếng sau.

Khi hai người nhìn thấy kết quả xét nghiệm không có thai thì trên mặt đều có biểu cảm kinh ngạc.

Bạch Tinh Nhiên thậm chí còn muốn chết luôn cho rồi, mãi mới nhìn bác sĩ hỏi: “Bác sĩ, có khi nào xét nghiệm nhầm không? Tôi…”.

“Xét nghiệm máu sẽ không nhầm, cô đúng là không có thai”, bác sĩ nói với vẻ tiếc nuối, nhìn cô buồn thế nên an ủi: “Không sao, hai người còn trẻ, chồng cô trông cũng khỏe mạnh, muốn có thai chẳng phải quá dễ ư? Cố gắng thêm là được”.

Bạch Tinh Nhiên câm nín trợn ngược mắt, cô lo lão phu nhân thôi. Mấy hôm nay canh gà cũng uống rồi, đồ dùng trẻ em cũng mua rồi, nếu để lão phu nhân biết cô không hề có thai thì không biết sẽ có phản ứng gì nữa, có tức đến mức đạp cô vào từ đường không?

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

Nghĩ đến từ đường, cô không kiềm được mà rùng mình, bàn tay túm áo Nam Cung Thiên Ân cũng bất giác siết chặt lại.

Hai người ra khỏi bệnh viện, ngồi vào xe rồi đều im lặng.

Bạch Tinh Nhiên đang đợi Nam Cung Thiên Ân tỏ thái độ, nhưng gã này từ sau khi bác sĩ nói không có thai đến giờ vẫn chẳng ừ hử gì.

Cuối cùng cô không nhịn được nhìn chằm chằm anh hỏi: “Đại thiếu gia, có phải anh lại đang giận tôi không? Xin lỗi nhé, tôi không cố ý”.

Nam Cung Thiên Ân xoay đầu nhìn cô: “Nghe thấy bác sĩ nói không có thai, chẳng phải cô nên cảm thấy mừng sao?”.

“Mừng thì mừng, nhưng mà…”, Bạch Tinh Nhiên nhận ra vẻ mặt Nam Cung Thiên Ân thoáng cái trở nên lạnh lẽo, vội ngừng lại, trời ơi, rốt cuộc cô đang nói gì thế chứ.

Cô vội vàng sửa lại: “Không, ý tôi là… là…”.

Là gì? Chết tiệt, cô phải giải thích sao đây?

“Quả nhiên cô không phải muốn sinh con cho tôi lắm!”, bàn tay nắm vô lăng của Nam Cung Thiên Ân siết chặt lại, lần trước vì bà nội giở trò nên bất cẩn có thai, lần này cũng là ngoài ý muốn, tóm lại chẳng có lần nào là cô tình nguyện cả.

“Được rồi, tôi thừa nhận hiện tại tôi đúng là không muốn có con, chẳng phải anh cũng không muốn sao? Tôi nghĩ lí do của chúng ta chắc giống nhau. Tôi biết chắc chắn anh nghĩ lệch đi rồi, nhưng tôi thề chắc chắn không liên quan đến Lâm An Nam, anh đừng lấy anh ta ra để khiến bản thân bực thêm".

Bạch Tinh Nhiên nói xong thì nhìn chằm chằm anh: “Anh nghe thấy lời tôi nói chưa?”.

“Nghe rồi”.

Thấy anh hình như không có dấu hiệu tiếp tục lên cơn, nên Bạch Tinh Nhiên dè dặt hỏi: “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao? Phải nói với bà nội thế nào? Anh nói xem nếu bà nội biết tôi không hề có thai thì sẽ thế nào?”.

“Liên quan gì đến tôi sao?”.

“Sao lại không liên quan đến anh”, Bạch Tinh Nhiên buộc phải thừa nhận anh nói không sai, nếu để lão phu nhân biết, dù là Nam Cung Thiên Ân là đầu xỏ lừa bà ta thì bà ta cũng sẽ không làm gì Nam Cung Thiên Ân. Ngược lại sẽ đổ hết trách nhiệm lên người cô, phạt một mình cô.

“Anh nói xem… bà nội có tức chết không?”, cô nói với vẻ mặt sợ hãi.

Ánh mắt nhìn cô của Nam Cung Thiên Ân bùng lên vẻ gian tà, nói: “Nhẹ thì dùng gia pháp, nặng thì đuổi khỏi nhà Nam Cung”.

“Đuổi khỏi nhà Nam Cung?”, Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc.

“Có phải cô muốn nói hình phạt này rất hợp ý cô không?”.

“Ặc… đương nhiên không phải rồi”, Bạch Tinh Nhiên cạn lời, gã này có thể đừng nói toạc móng heo vậy không.

“Vậy chúng ta phải làm sao?”, cô lại hỏi.

“Trước khi bà nội phát hiện nhanh chóng có một đứa”.

“Hả?”.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

Nam Cung Thiên Ân nghiêng người, nhìn cô chăm chú: “Đây là cách cứu vãn duy nhất, cô có thể từ chối, đương nhiên hậu quả tự cô gánh”.

Ngừng một lát, anh lại nói: “Bạch tiểu thư, cô biết tôi không muốn có con, nên đây là tôi đang hi sinh bản thân để giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn, tốt nhất cô nhớ kĩ điều này cho tôi”.

Đại thiếu gia vĩ đại quá cơ!

Để giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn, Nam Cung Thiên Ân bao lâu nay vẫn phản đối cô sinh con thế mà lại chủ động muốn có con? Bạch Tinh Nhiên cảm thấy mình sắp bị anh làm cho cảm động đến điên rồi. Chỉ có điều… sao cô cứ cảm thấy sau sự cảm động này là cảm giác lạnh lẽo nhỉ?

“Nếu anh đã không muốn có con đến thế, vậy hay là… anh quỳ một đêm ở từ đường với tôi?”, Bạch Tinh Nhiên nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy cách này tốt nhất.

Nam Cung Thiên Ân lắc đầu: “Không, lần này bà nội sẽ cho cô dọn đến từ đường ở lâu dài luôn”.

Ở lâu dài? Trời ơi!

“Bà nội sẽ không nhẫn tâm vậy chứ?”, Bạch Tinh Nhiên sợ hãi ra mặt.

“Không thì sao?”, Nam Cung Thiên Ân dửng dững nhả ra mấy chữ này.

Bạch Tinh Nhiên sợ mất mật.

“Tự cô suy nghĩ cẩn thận đi”, Nam Cung Thiên Ân khởi động xe lái về nhà.

Xe vừa vào biệt thự, thì Bạch Tinh Nhiên đã thấy lão phu nhân đứng ở cửa nhà chính nghển cổ chờ đợi, dường như đang đợi cô và Nam Cung Thiên Ân về nhà. Quả nhiên, vừa thấy xe, bà ta đã tiến lên ngay.

“Lão phu nhân, bà chậm chút”, chị Hà quan tâm đi theo, đỡ bà ta.

Lão phu nhân quan sát hai người bước từ xe xuống, sau đó kéo hai tay Bạch Tinh Nhiên sốt ruột hỏi: “Hai đứa đột nhiên ra ngoài là vì chuyện của thai nhi sao? Thai nhi sao thế? Có làm sao không?”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn biểu cảm lo lắng của lão phu nhân, sau đó ngẩng đầu lén lút nhìn Nam Cung Thiên Ân đã vòng ra sau lão phu nhân, do dự một lát rồi cười khẽ nói: “Bà nội yên tâm đi, đứa bé không sao, là do đại thiếu gia chuyện bé xé ra to”.

Sau khi suy nghĩ cả đoạn đường, cô vẫn chọn giấu giếm.

Cô không phải lo lão phu nhân đuổi cô đến từ đường ở thật, cũng hiểu rõ Nam Cung Thiên Ân chỉ dọa cô thôi. Cô quyết định có thai trong thời gian ngắn nguyên nhân chính vẫn là vì sự quyết tâm của Nam Cung Thiên Ân.

Đến cả Nam Cung Thiên Ân vẫn luôn không mong cô sinh con cũng buông bỏ mọi áp lực tâm lý, thì cô còn có gì mà đắn đo nữa?

“Sao thế? Rốt cuộc đã có chuyện gì?”, lão phu nhân tiếp tục hỏi dồn.

“Thực sự không có gì, nếu không bọn cháu cũng sẽ không về nhanh thế này, đúng không, đại thiếu gia?”, cô xoay sang cười với Nam Cung Thiên Ân rồi nói.

Nam Cung Thiên Ân ngay lập tức phụ họa: “Đúng đó bà nội, bác sĩ nói không có việc gì hết”.

Lão phu nhân cuối cùng cũng yên tâm, vỗ ngực: “Làm bà hết hồn, bà còn tưởng bé ngoan của bà làm sao rồi cơ”.

“Lão phu nhân vừa nãy tôi đã nói gì chứ, sức khỏe thiếu phu nhân tốt vậy, đứa bé chắc chắn cũng sẽ rất khỏe”, chị Hà cười tủm tỉm nói xong thì lại nhìn hai vợ chồng nói: “Đại thiếu gia, thiếu phu nhân. Hai người không biết vừa nãy lão phu nhân sốt ruột thế nào đâu, từ lúc hai người ra khỏi biệt thự thì đã đợi ở cửa, muốn gọi điện lại không gọi được, tìm thì cũng không biết đi đâu tìm, làm bà cụ sốt ruột chết mất”.

“Chứng tỏ bà nội yêu thương chắt nội của bà mà”, Phác Luyến Dao đợi ở cửa cùng Thẩm Khác cũng mỉm cười phụ họa.

Thẩm Khác vừa ngáp vừa nói: “Chị dâu không sao, mọi người cũng có thể ngủ ngon rồi, đi thôi, đi ngủ”, nói xong thì đẩy Phác Luyến Dao vào phòng.

Bạch Tinh Nhiên không ngờ một chuyện nhỏ của mình lại ầm ĩ thế này, áy náy trong lòng càng sâu sắc hơn, nếu có thai thật còn đỡ, không có mà hành mọi người thế này, nghĩ thôi cũng cảm thấy khó xử.

“Không sao thì tốt, về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi”, lão phu nhân quan tâm dặn dò.

“Bà nội, bà cũng mau về phòng nghỉ đi”, Bạch Tinh Nhiên nói.

Lão phu nhân gật đầu, đột nhiên như nhớ ra cái gì lại xoay người, nói với Nam Cung Thiên Ân: “Thiên Ân, Ánh An giờ đang trong giai đoạn nguy hiểm, cháu đừng hành nó”.

Vừa nãy bác sĩ đã cảnh cáo, giờ lão phu nhân lại cảnh cáo, Nam Cung Thiên Ân chỉ cảm thấy hơi vô tội cộng thêm tủi thân, rõ ràng là tự Bạch Tinh Nhiên mỗi tối đều chui lên giường anh.