Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 338: Phụ nữ nhiều như quần áo (4)




Bạch Tinh Nhiên tưởng Nam Cung Thiên Ân tối nay chắc chắn sẽ trừng trị cô một trận với cơn giận, không ngờ anh lại đột nhiên quay người đi khỏi, cô có hơi thắc mắc, nhưng cũng thầm thở phào, vì cô cũng không thích Nam Cung Thiên Ân ngủ với cô trong tâm trạng bực bội, anh như vậy sẽ vô cùng thô bạo và không dịu dàng.

Nằm trên giường mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy, Bạch Tinh Nhiên nhìn sang bên cạnh trống huơ trống hoác, cô sững sờ trong giây lát.

Cô nhận ra một điều xấu hổ đó là, cho dù Nam Cung Thiên Ân tối qua có sỉ nhục cô thế nào, nhưng lúc này nhìn chỗ trống bên cạnh trong lòng cô vẫn hơi có chút hụt hẫng.

Cô đánh răng rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo xuống dưới nhà ăn sáng.

Trong bữa ăn, Phác Luyến Dao nhìn quầng thâm mắt rõ rệt của cô quan tâm hỏi: “Chị dâu, tối qua chị mất ngủ à? Có phải trong người vẫn chưa được khỏe không?”.

Bạch Tinh Nhiên cười nhẹ với cô ta rồi lắc đầu: “Đâu có, chị khỏe rồi”.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

“Vậy thì được”, Phác Luyến Dao mỉm cười rồi cúi xuống ăn đồ ăn của mình.

Ăn sáng xong, Bạch Tinh Nhiên về phòng đúng lúc nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân từ trong phòng thay đồ bước ra, ánh mắt Nam Cung Thiên Ân nhìn lướt qua khuôn mặt tiều tụy của cô, không nói câu nào cứ thế đi ngang qua cô luôn.

Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nói với theo lưng anh: “Tôi thì sao?”.

Nam Cung Thiên Ân đứng lại, quay đầu liếc nhìn cô nói: “Ở đây, không được đi đâu hết”.

Bạch Tinh Nhiên rất muốn hỏi anh vì sao không đưa cô trở lại căn biệt thự nhỏ kia, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, dù sao xưa nay cô chưa bao giờ thay đổi được quyết định của anh.

Cô gật đầu, quay người đi vào.

Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc, quay người lại nói với theo bóng lưng cô một câu: “Tôi không hi vọng chuyện này tồn tại giữa chúng ta quá lâu, cho nên tối nay khi tôi về, tốt nhất là cô đổi cái bộ mặt u ám kia đi, nghe rõ chưa hả?”.

Nam Cung Thiên Ân! Anh đúng là đồ bá đạo, đúng là đồ vô lý!

Bạch Tinh Nhiên thầm cười gượng, trong giọng nói có mang chút giễu cợt: “Tôi sẽ cố gắng tươi cười đón anh về”.

Nam Cung Thiên Ân đương nhiên là nghe ra được giọng điệu giễu cợt của cô, nhưng anh không quan tâm, quay người đi ra khỏi phòng ngủ rồi đi làm.

Mọi người đều đi làm hết, đến cả Phác Luyến Dao cũng bắt đầu đi làm trở lại.

Trong căn biệt thự ngoài Bạch Tinh Nhiên và lão phu nhân ra, còn lại là nhóm người giúp việc, cô loăng quăng vài vòng trong phòng một mình, sau đó đi đến chiếc bàn đầu giường, cầm điện thoại bàn lên gọi vào số của Tô Tích.

Nam Cung Thiên Ân không cho cô ra ngoài, vậy cô gọi Tô Tích đến đây chơi với cô là được chứ gì?

Tô Tích vừa nghe thấy đến nhà Nam Cung Thiên Ân, lập tức nghĩ đến lão phu nhân, sau đó vội từ chối theo bản năng.

Ở Châu Thành này, gần như ngoài Nam Cung Thiên Ân ra, chẳng có ai là không sợ lão phu nhân cả. Bạch Tinh Nhiên cũng hiểu được, nghĩ một lúc nói: “Giờ ăn trưa thì cậu đến, lúc đó lão phu nhân đang nghỉ trưa, chúng mình có thể ngồi trong phòng giải trí để nói chuyện”.

Tô Tích vừa nghe cô nói như vậy liền ‘phụt’ cười thành tiếng: “Sao mình cảm thấy cứ như thể chúng ta hẹn hò vụng trộm vậy”.

“Còn cách nào đâu, là do mình tự làm tự chịu”.

“Vậy được, chiều mình sẽ qua”.

Nghe thấy tiếng cười cởi mở của Tô Tích, Bạch Tinh Nhiên hơi thắc mắc, lẽ nào cô ấy thực sự không hề quan tâm đến chuyện chồng cô ấy ở bên ngoài có con với người khác sao?

Cúp điện thoại xong, cô vẫn thắc mắc vấn đề này.

Lần này cô gọi Tô Tích đến, chủ yếu cũng là vì muốn gặp cô ấy, tâm sự với cô ấy chuyện này.

Buổi chiều, Tô Tích quả nhiên cũng đến.

Lái con xe thể thao màu đỏ của cô ấy, mặt đeo kính râm, mái tóc xoăn lọn to xõa trên vai.

Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ấy, bất giác thốt lên nói một câu: “Xem ra cậu không hề bị ảnh hưởng bởi Kiều Tư Hằng và cái cô họ Phương kia”.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

Tô Tích ngồi trên sofa, nhìn phòng giải trí rộng thênh thang, trả lời không đúng trọng tâm: “Phòng giải trí của nhà Nam Cung gần to bằng cả khu vui chơi giải trí rồi đấy, rộng thật, cậu nên đưa mình đi tham quan mới phải”.

“Thực ra mình cũng không thông thạo lắm, gần như chưa bao giờ vào đây”, Bạch Tinh Nhiên chỉ biết trong này cái gì cũng có, từ nhà bóng, rạp chiếu phim đến phòng hát Karaoke, dù sao người trong nhà Nam Cung vốn không nhiều, mà ai cũng có việc riêng của họ cả.

Tô Tích đi tới trước khu bowling, cầm một quả bóng chỉ về Bạch Tinh Nhiên nói: “Chơi một ván đi?”.

“Mình không biết chơi cái này”, Bạch Tinh Nhiên cướp lấy quả bóng trên tay cô ấy, bực dọc nói: “Mình gọi cậu đến đây không phải để chơi bóng đâu”.

“Nếu không thì cậu gọi mình đến đây làm gì?”.

“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của mình kia kìa, rốt cuộc cậu nghĩ gì về chuyện đó?”, Bạch Tinh Nhiên nói xong, lại nói tiếp: “Tô Tích, không thể suốt ngày đều là cậu giúp bọn mình giải quyết vấn đề, khi cậu có vấn đề cũng có thể nói với bọn mình, bọn mình cũng sẽ cố gắng giúp cậu mà”.

“Vậy sao?”, Tô Tích nhếch mày.

“Đương nhiên”.

“Vậy nếu mình muốn hắt a xít vào mặt con khốn kia, các cậu có đi cùng mình không?”.

Thấy mặt Bạch Tinh Nhiên lập tức biến sắc, Tô Tích ha ha cười lớn, dùng tay nhấn vào trán cô một cái nói: “Trông cái mặt sợ hãi của cậu kìa, trêu cậu tí thôi”.

Tô Tích cuối cùng cũng đi tới sofa ngồi xuống, giọng nói nghiêm chỉnh hơn nhiều, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Tinh Nhiên, nếu đổi lại là Nam Cung Thiên Ân có con ở bên ngoài, cậu sẽ làm gì?”.

“Mình chắc chắn sẽ rất buồn và rất tức giận, chứ không như cậu”, Bạch Tinh Nhiên nói.

“Thế buồn với tức giận xong thì sao?”.

“...”, Bạch Tinh Nhiên cứng họng, cô cũng không biết mình sẽ làm thế nào, dù sao Nam Cung Thiên Ân khác với những đàn ông khác, cô chắc chắn không phải là đối thủ của anh.

Cô nhìn Tô Tích, dường như hiểu được điều gì đó.

“Tiểu Tích, cậu khác mình”, cô kéo lấy bàn tay Tô Tích nắm lại nói: “Cậu có Kiều phu nhân bênh vực cậu, có tư cách ngang hàng với Kiều Tư Hằng, còn mình trong nhà này lão phu nhân không thích mình, Nam Cung Thiên Ân hận mình, đến cả người ở cũng coi thường mình”.

Đúng vậy, chính là như thế, cô bực mình từ tối qua đến giờ, hôm nay Nam Cung Thiên Ân còn dám yêu cầu cô phải kìm nén tâm trạng mà cười với anh khi anh về tối nay.

Nếu đổi lại là Tô Tích, Kiều Tư Hằng có thể đối xử với cô ấy như vậy không?

“Tiểu Tích, thời gian lâu như vậy rồi, rốt cuộc cậu có yêu Kiều Tư Hằng chút nào không?”.

“Một người mà gái nhiều ngang quần áo, thử hỏi mình làm sao yêu nổi anh ta?”, Tô Tích dường như không tự mình cảm nhận được, khi cô ấy nói câu này đã nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy chuyện đứa bé, cậu định làm thế nào?”.

“Đi bước nào hay bước nấy vậy”.

“Tiểu Tích...”, Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ấy mà thấy thương, khó mà tưởng tượng một người phụ nữ hiếu thắng như cô ấy rốt cuộc làm sao để nhịn được những chuyện này đây.

Tô Tích mỉm cười vỗ lên mu bàn tay cô: “Sao thế, đừng có để cái bộ mặt như thể mình bị bệnh nan y nữa được không? Đàn ông thôi mà, ở đâu chẳng có?”.

“Hi vọng cậu thực sự nghĩ được thoáng như vậy”, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy hơi yên tâm.

Tô Tích nhìn cô, đổi giọng hỏi: “Cậu thì sao? Vừa được ra ngoài đi mua sắm, vừa có thể mời mình đến nhà chơi, những ngày tươi đẹp sắp đến rồi chứ gì?”.

Nhắc đến chuyện của bản thân, biểu cảm trên mặt Bạch Tinh Nhiên dần dần chùng xuống, một lúc sau mới nhả ra một câu: “Con người Nam Cung Thiên Ân... mình cũng không hiểu nổi”.

Những ngày qua, Bạch Tinh Nhiên cũng tưởng mình sắp được Nam Cung Thiên Ân tha thứ, sắp có thể gặp được mẹ và em trai mình, nhưng chỉ qua một đêm trung thu, tất cả dường như lại trở về điểm ban đầu, thái độ của Nam Cung Thiên Ân đối với cô cũng lại lạnh băng như trước.

Buổi chiều vừa tiễn Tô Tích đi, thì xe của Nam Cung Thiên Ân liền về tới nơi.

Bạch Tinh Nhiên nhìn xe của Nam Cung Thiên Ân lái vào trong, lại nhìn theo hướng cổng lớn, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành.

Xe của Tô Tích vừa mới ra khỏi, chắc chắn Nam Cung Thiên Ân đã nhìn thấy cô ấy rồi.