Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 296: Gặp mặt lần cuối (2)






Cô lắc đầu, âm thầm nhắc nhở bản thân không được đế vẻ đáng thương của ông ta làm lung lay thái độ quyết tâm của mình.

“Cứ giữ chỗ tiền này lại cho con gái rượu của ông đi, tôi không cần”.

“Tinh Nhiên…”.

“Được rồi, nếu như không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây”, Bạch Tinh Nhiên quay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Chu Tuệ nhìn Bạch Tinh Nhiên đi ra, rồi lại nhìn Bạch cảnh Bình ở trên giường, cuối cùng chỉ đành bất lực nói một câu: “Trái tim Tinh Nhiên mềm yếu lắm, nếu như không phải bị

ông làm cho tổn thương sâu sắc, nó tuyệt đối sẽ không có thái độ như vậy đâu”.

“Tôi biết, là tôi có lỗi với nó”, Bạch Cảnh Bình chuyến sang đưa thẻ cho Chu Tuệ: “Bà giúp tôi cất tấm thẻ này đi, rồi sẽ có lúc cần cùng đến”.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

Chu Tuệ nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay ông ta, lắc đầu: “Không cần đâu, bao nhiêu khó khăn đã qua rồi, sau này cho dù có xảy ra chuyện chúng tôi vẫn có thể chống đỡ được”.

“Chủ tịch Bạch, ông cứ an tâm dưỡng bệnh, ông yên tâm, sau này tôi là Tinh Nhiên cũng sẽ không làm phiền ông nữa”, Chu Tuệ cười nhẹ với ông ta: “Chủ tịch Bạch bảo trọng”.

“Đến cả bà cũng gọi tôi như vậy sao?”, Bạch cảnh Bình buồn bã cười khổ.

Chu Tuệ không nói gì nữa, quay người rời khỏi phòng bệnh.

Gặp Bạch Cảnh Bình, trong lòng Bạch Tinh Nhiên ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

Đây thực sự là lần gặp mặt cuối cùng của cô với người bố trên danh nghĩa này sao? Sao lại cảm thấy thương cảm vậy nhí?

Nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, cô vội vàng chính đốn lại tâm tư, quay người nhìn chu Tuệ đang đi đến, nhìn vẻ ủ rũ trên mặt bà ấy hỏi: “Mẹ, mẹ đang lo cho ông ta đấy à?”.

“Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù làm một thanh niên trai tráng khỏe mạnh cũng chắc chắn không chịu nổi”, Chu Tuệ khẽ thở dài.

Bạch Tinh Nhiên bỗng đồng cảm với người mẹ này của mình, cả đời chí yêu có một người đàn ông, kết quả là cho đến cuối cùng vẫn không có được đối phương.

Thời còn trẻ Bạch cảnh Bình trốn tránh bà ấy, bà đành bất đắc dĩ gả cho một người đàn ông mê cờ bạc, còn sinh ra một Tiếu Ý không khỏe mạnh. Hôn nhân không mỹ mãn, rồi bệnh của Tiếu Ý, đời này của bà cũng coi như phải chịu quá nhiều khổ cực rồi.

Cô bất giác đưa tay ra đỡ vai bà ấy, dịu giọng hứa:

“Mẹ, mẹ yên tâm,

sau này con sẽ không để mẹ và Tiểu Ý chịu khổ nữa”.

Chu Tuệ gật đầu, vỗ vai cô: “Đợi con và An Nam kết hôn xong, Tiếu Ý phẫu thuật thành công, thì đời này của mẹ cũng không còn gì nuối tiếc nữa”.

“Vâng, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi”.

Hai mẹ con an ủi nhau một hồi, bỗng Chu Tuệ lên tiếng: “Ngày mai là đám cưới của con với Nam Nam rồi, mau đi lo việc của con đi, Tiếu Ý có mẹ chăm sóc là được rồi”.

Bạch Tinh Nhiên cười nói: “Con đã hỏi An Nam rồi, anh ấy nói không có cần con giúp gì cả, bảo con yên tâm ở bệnh viện với Tiếu Ý”.

“Con là cô dâu, cũng là nhân vật chính ngày mai, sao lại không có việc gì được”, Chu Tuệ thúc giục: “Mau đi đi”.

Bạch Tinh Nhiên nghĩ thấy cũng phải, rõ ràng là đám cưới của mình, mà mình lại chẳng hề giúp đỡ chuẩn bị gì cho buổi lễ. Đúng lúc cô đang định rời khỏi phòng bệnh đi tìm Lâm An Nam, thì Tiếu Ý nói: “Chị, em muốn ra viện, em muốn tham dự đám cưới của chị”.

Bạch Tinh Nhiên xoay người lại, đi đến trước giường của cậu bé kéo tay cậu bé an ủi:

“Nhưng bác sĩ nói em không được rời khỏi bệnh viện, chẳng phải hôm nay chúng ta đã thống nhất rồi sao, em ngoan ngoãn ở bệnh viện, không được đi đâu cả”.

“Nhưng em cũng muốn nhìn chị được làm cô dâu mà”.

“Tiếu Ý”, Chu Tuệ an ủi: “Chẳng phải con yêu thương chị con nhất sao? Tại sao lại không nghe lời chị?”.

Tiếu Ý phụng phịu, không nói gì.

Sau khi Bạch Tinh Nhiên rời khỏi bệnh viện, liền gọi điện cho Lâm An Nam.

Đầu dây bên kia, Lâm An Nam giọng lo lắng hỏi: “Sao thế? Tiếu Ý xảy ra chuyện gì à?”.

“Không, Tiếu Ý không sao”.

“ừ, làm tôi hết hồn”.

“Sao thế? Trong ấn tượng của

anh, chỉ khi có việc gấp tôi mới gọi điện cho anh à?”.

“Lẽ nào không phải sao?”, Lâm An Nam hỏi ngược lại.

Bạch Tinh Nhiên bị câu hỏi đó làm cho cứng họng, nghĩ lại gần đây qua lại với Lâm An Nam, hình như lần nào cũng là Lâm An Nam gọi điện cho cô, bản thân thì lại chưa từng gọi điện cho anh ta bao giờ.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

Cô hơi áy náy nói: “Xin lỗi, sau này nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh nhiều hơn”.

Lâm An Nam cười: “Sau này? Sau này chúng ta sống cùng một nhà rồi, không cần gọi điện thoại nữa”.

Bạch Tinh Nhiên cũng cười theo, hơi ngại ngùng: “Cũng phải”.

“Nói đi, gọi điện thoại cho tôi rốt cuộc có chuyện gì thế?”, Lâm An Nam hỏi.

“Thật ra cũng không có gì, muốn hỏi xem anh có việc gì cần tôi giúp không, dù sao đám cưới ngày mai cũng là của tôi, tôi không làm gì thấy hơi hoang mang”.

“Rảnh đến độ hoang mang á?”, Lâm An Nam nghĩ một lúc, cười nói: “Vừa hay tối nay không có ai ăn cơm với tôi, cho em một cơ hội đấy”.

“Anh đừng đùa, ý tôi là có cần tôi giúp gì cho buổi lễ ngày mai không?”.

“Chuyện hôn lễ tất cả đều chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ em nữa thôi”, Lâm An nam cười hỏi: “Em đang ờ đâu? Giờ tôi qua đón em”.

Bạch Tinh Nhiên đưa mắt nhìn xung quanh, nói: “Tôi đang đứng ở vía hè đường lớn cạnh cổng bệnh viện”.

“Được, em đứng đấy đợi một lát, tôi tới ngay”, Lâm An Nam nói xong thì cúp điện thoại.

Không lâu sau Lâm An Nam đến nơi, hai người cùng đến một nhà hàng Pháp ở trung tâm thành phố.

Bạch Tinh Nhiên ngắm nghĩa những đò trang trí sang trọng xung quanh nhà hàng, nói: “Tôi đến là đế giúp chuẩn bị cho hôn lễ cơ mà, sao anh lại đưa tôi tới đây?”.

Lâm An Nam cười cắt cho cô môt miếng bít tết: “Hôm nay là ngày độc thân cuối cùng của em đấy, cũng là buổi hẹn hò cuối cùng với tư cách người yêu của chúng ta, lẽ nào em không muốn tận hưởng nó?”.

Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, quả đúng là cô không hề nghĩ tới điều này.

Ngày mai sau khi hôn lễ kết thúc, cô và Lâm An Nam sẽ chính thức trở thành vợ chồng, sau này sẽ không thế tự do tự tại như bây giờ được nữa, cũng không thế đi tìm tung tích của con gái như trước đây nữa.

Hôm trước Tô Tích bảo cô đến Bệnh viện Hằng Tinh kiếm tra, kết quả là vì chuyện của Tiếu Ý mà trì hoãn, cơ hội cứ thế mà bỏ lỡ.

“Sao thế? Tại sao đột nhiên lại thương cảm thế?”, Lâm An Nam nhìn cô cười khẽ.

Bạch Tinh Nhiên định thần lại, nhìn anh ta chăm chú cười nhẹ: “Chẳng phải tại anh sao, vốn dĩ tôi đâu có đế ý tới điều này”.

“Được rồi, tôi sai rồi”, Lâm An Nam chỉ vào đồ ăn trên dĩa của cô: “Không nói những chuyện buồn này nữa, mau ăn đi”.

Ăn được vài miếng, Lâm An Nam ngẩng dầu lên nói: “Bác gái phải ở viện chăm sóc Tiểu Ý, chắc phải đến khi buổi lễ chuẩn bị bắt dầu mới đến được, nhưng em yên tâm, tôi sẽ bảo thợ trang điếm và nhân viên chuẩn bị lễ phục đến Chung cư Hương Đê sớm. Tối nay em ngủ sớm đi, mai còn dậy sớm trang điểm”.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ ngủ sớm”.

“Tối nay có ai ở cùng em không?”.

“Có, Diêu Mỹ sẽ qua với tôi”.

“Tô Tích thì sao?”.

“Tô Tích bị chồng lôi ra nước ngoài công tác rồi, không đến được”, Bạch Tinh Nhiên có vẻ tiếc nuối.

“Không sao, có Diêu Mỹ ở cùng em là được rồi”.

Hai người cùng nhau ăn tối, rồi lại cùng nhau đến bờ sông đế ngắm cảnh sông, sau đó Lâm An Nam đưa Bạch Tinh Nhiên về Chung cư Hương Đê.

Xe dừng ờ dưới tòa Chung cư Hương Đê, Bạch Tinh Nhiên tháo dây an toàn, quay đầu sang phát hiện Lâm An Nam đang nhìn mình, thế là cười với anh ta:

“Sao thế? Không nỡ xa à?”.

“ừ, tôi mong đến mai lắm rồi”,

Lâm An Nam nghiêng người, xoay người cô lại, sau đó hôn lên trán cô.

Bạch Tinh Nhiên ngại ngùng lùi người ra sau, nói với anh ta: “Đừng chí nói tôi, bản thân anh cũng nghỉ sớm đi, ngày mai mới có sức uống rượu tiếp khách”.

“Được, vậy tôi về trước đây”, Lâm An Nam lại hôn một cái lên môi cô, rồi mới thả cô ra: “Đi lên đi”.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, đẩy cửa xe đi xuống.

Nhìn xe của Lâm An Nam đi xa, cô mới quay người đi vào hành lang thang máy, vừa định bước chân vào thì bỗng khựng lại, rồi cả người cũng cứng đờ tại chỗ.

Cô kinh ngạc nhìn Nam Cung Thiên Ân một tay đút túi quần, một tay giữ nút mở cửa thang máy, theo bản năng… cô định quay người chạy đi.

Cô đã có một nỗi sợ hãi dành cho người đàn ông này, cô sợ chuyện buổi tối ngày hôm đó lại xảy ra lần nữa, cô sợ trong hôn lễ ngày mai sẽ vì anh mà xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

“Sao không vào đi?” Nam Cung Thiên Ân nghiêng người dựa vào thang máy, mặt hiện lên một nụ cười gian tà.

“Tôi… đợi lượt sau.” Bạch Tinh Nhiên đi đến trước một buồng thang máy khác đứng.

“Cô và chồng sắp cưới ở trên xe quấn quýt bao lâu là tôi đợi cô bấy lâu, lẽ nào cô thật sự nhẫn tâm từ chối sao?”

Mặt Bạch Tinh Nhiên nóng bừng lên, anh nhìn thấy rồi…Cô hít nhẹ một hơi rồi bước vào trong.