Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 286 : Mâu thuẫn (1)






Buồn nôn? Cô dám chế anh buồn nôn?

Anh chạy đến đây, coi cô như công cụ phát tiết thuốc là coi trọng cô!

Sau khi đi một vòng quanh bờ sông vừa rồi, cuối cùng anh đỗ xe ở đây, thực ra anh có thể đi tìm người phụ nữ khác, chỉ cần một cú điện thoại, loại phụ nữ nào cũng có. Nhưng anh lại đến đây, đến cả bản thân anh cũng không hiểu vì sao mình lại lựa chọn cô.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

Là vì trả thù à? Nhưng rõ ràng là có rất nhiều cách trả thù, thậm chí anh có thể tìm một người đàn ông cường tráng khiến cô không thể chịu nổi giống như đối xử với Bạch Ảnh An vậy, nhưng anh lại không làm như vậy.

Nếu thật sự hận cô, căm ghét cô như thế, sao anh có thể để cô làm bẩn cơ thể của anh chứ

Nam Cung Thiên Ân càng không hiểu được minh lại càng chán nản không thể kiểm soát nổi bản thân, thậm chí mặc kệ Bạch Tinh Nhiên một mực giãy giụa cầu xin, anh cứ thế đề lên người cô cưỡng ép một cách ngang ngược.

Một lúc sau, căn phòng ngủ lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Nam Cung Thiên Ân cuối cùng mệt đến mức ngủ thiếp đi, Bạch Tinh Nhiên bị anh ôm chặt trong lòng thì lại không hề buồn ngủ, nghe tiếng hơi thở đều dần của anh, cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi ép bản thân phải trấn tĩnh lại, sau đó từ từ bỏ cánh tay anh ra, chậm rãi bước xuống giường.

Cô đi ra phòng khách, nhặt điện thoại và đồ ngủ lên, mặc quần áo lại, rồi soi gương chỉnh lại đầu tóc.

Khuôn mặt cô trong gương đỏ ửng, đầu tóc rũ rượi, toàn thân toát lên một vẻ mỡ màng như vừa được yêu. Khắp người mỏi nhừ, như thể vừa trải qua một trận chiến sinh tử vậy.

Cô nên cảm thấy may mắn vì Nam Cung Thiên Ân không hề có hành vi quá trớn, cũng không làm cô bị thương, nếu không hai tiếng trôi qua cô chắc chắn đã bị giày vò đến mức không đi nổi ấy chứ.

Cô nhục nhã hổ thẹn ôm lấy mặt mình, lúc này, đến bản thân cô cũng cảm thấy coi thường chính mình.

Lúc sau, cô buông hai tay xuống, kéo cảnh cửa ra chạy thẳng về nhà mình như chạy trốn vậy.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Nam Cung Thiên Ân nằm trên giường cuối cùng cũng khẽ khàng mở mắt, một hơi thở lạnh lẽo từ đáy mắt anh tỏa ra.

Sau khi trở về giường mình, Bạch Tinh Nhiên quay hết bên nọ sang bên kia vẫn không ngủ nổi, cứ nhắm mắt lại nghĩ đến cảnh vừa nãy Nam Cung Thiên Ân dùng các tư thế để đè lên người cô.

Tuy cô và Nam Cung Thiên Ân không phải lần đầu tiên, thậm chí còn có cả con với nhau, nhưng dù sao giờ thân phận của cô đã khác, anh là chồng của Bạch Ánh An, còn cô vài ngày nữa sẽ trở thành vợ của Lâm An Nam.

Nếu để Lâm An Nam biết chuyện cô vừa cùng Nam Cung Thiên Ân mây mưa với nhau, không biết anh ta sẽ nghĩ gì nữa? Chắc chắn sẽ tức mà bóp chết cô luôn nhỉ?

Nghĩ đến Lâm An Nam, cô liền nghĩ đến những cuộc gọi vừa rồi cô không bắt máy, thể là lấy điện thoại trên đầu giường mở ra xem, tổng cộng hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, đều là của Lâm An Nam.

Làm sao bây giờ? Nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, anh ta nhất định lại nghĩ linh tinh cho xem, Lâm An Nam vốn dĩ rất không vui về chuyện trong lòng cô vẫn có Nam Cung Thiên Ân, lúc này chắc chắn là đang nghi ngờ rồi.

Bạch Tinh Nhiên do dự một lúc, vẫn quyết định tạm thời không gọi cho anh ta nữa, tất cả cứ để ngày mai rồi nói.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

Mất ngủ cả đêm đến sáng, Bạch Tinh Nhiên ngồi dậy khỏi giường, nhìn đồng hồ nghĩ Lâm An Nam chắc đã dậy chuẩn bị đi làm, thế là cầm điện thoại gọi cho anh ta.

Điện thoại đổ chuông hai tiếng thì có người nghe máy, giọng của Lâm An Nam vọng đến: “Tinh Nhiên, sao em dậy sớm thế?”.

“Hôm nay tôi có chuyện cần phải ra ngoài một chuyến..”, Bạch Tinh Nhiên nuốt nước miếng, nói với giọng có chút ấy náy: “Tối qua anh gọi cho tôi nhiều cuộc nhưng tôi vừa mới nhìn thấy, thế có chuyện gì không?”

Lâm An Nam ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, bật cười một tiếng nhẹ: “Cũng không có gì, chỉ là hơi lo lắng, nên muốn trước khi ngủ gọi cho điện cho em thôi”.

“Vậy à, tôi xin lỗi, tôi ngủ là để điện thoại ở chế độ im lặng”, Bạch Tinh Nhiên lời mờ cảm thấy Lâm An Nam thực ra vẫn đang nghi ngờ gì đó, may mà anh ta không ép hỏi cô có như thế nào với Nam Cung Thiên Ân không, nếu không cô cũng không biết nên trả lời thế nào mới phải.

Lâm An Nam sau khi trầm ngâm một lúc, đổi giọng hỏi: “Tinh Nhiên, hôm nay em ra ngoài làm việc gì thế? Có cần tôi đi cùng em không?”.

“Không cần đầu, tôi chỉ là muốn đến trại trẻ mồ côi phát kẹo thôi, không có chuyện gì quan trọng cả”, Bạch Tinh Nhiên vẫn chưa nói cho anh ta biết mình đang đi tìm con gái của mình.

Hôm qua Tô Tích nói với cô nhìn thấy một bé gái trong bệnh viện trông rất giống cô, hôm nay sẽ đến phòng khám bên đó để truyền nước, bảo cô qua đó xem thử.

Một bé gái mới hơn hai tháng tuổi mà đã nhìn ra được là giống cô ả? Cô có hơi thắc mắc, nhưng cũng vẫn hi vọng.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Tinh Nhiên đi đến tủ quần áo thay đồ, sau khi cởi đồ ngủ ra mới phát hiện trên người cô đều là dấu tích của Nam Cung Thiên Ân để lại cho cô tối qua.

Cô ngạc nhiên nhìn mình trong gương, trong lòng nghĩ người đàn ông này thô bạo thật đấy, lại làm cho cơ thể cô đến mức này. Cô như vậy ba ngày nữa làm sao mặc nổi váy cưới chứ? Đêm tân hôn nếu Lâm An Nam nhìn thấy vết tích khắp người này sẽ nghĩ gì đây?

Trời ơi, cô thật sự không dám nghĩ nữa.

Để che giấu đi những vết tích xấu hổ này, cô không thể không tìm một chiếc dào dài tay mặc lên người.

Khi Bạch Tinh Nhiên đi ra khỏi phòng ngủ, Chu Tuệ đang làm đồ ăn sáng, nói với cô một câu: “Tinh Nhiên, con đi đổ rác đi, mùi kinh quá”.

Bạch Tinh Nhiên trả lời một tiếng rồi xách túi rác ra khỏi nhà.

Cho túi rác vào trong thùng rác lớn ở trong cầu thang thoát hiểm xong, khi Bạch Tinh Nhiên quay ra, vừa hay nhìn thấy cảnh cửa phòng bên cạnh đã mở, không kịp tránh nữa, bóng dáng Nam Cung Thiên Ân đã xuất hiện ngay trước mặt cô.

Nhưng xảy ra chuyện như tối qua, kể cả không kịp tránh thì cũng vẫn nên tránh, cô quay người bắt đầu ấn mật khẩu cửa. Chắc là vì do cuống quá, cô ấn hai lần vẫn ấn sai mật khẩu.

Đúng lúc cô đang cuống đến mức toát cả mồ hôi, Nam Cung Thiên Ân đứng bên cạnh nhìn cuối cùng cũng bước tới, giơ tay nằm chặt lấy cổ tay cô kéo giật lại, ép cô quay người ra, nhìn cô chăm chăm cười khẩy: “Sao thế? Tối qua vừa mây mưa với tôi xong, hôm nay đã trở mặt coi như không quen sao?”.

Vừa nói cơ thể anh chen đến, chắn lối đi vào cửa của cô.

“Nam Cung Thiên Ân, mong anh có chừng mực một chút!”, Bạch Tinh Nhiên nói nhỏ cảnh cáo, anh đang làm gì vậy? Đây là nơi công cộng đó, nếu bị mẹ cô nghe thấy hoặc nhìn thấy thì sao?

Nam Cung Thiên Ân lại không hề để tâm đến lời đe dọa của cô mà còn cười lên: “Toàn là cô dụ dỗ tôi, giờ tôi chẳng qua là muốn giúp cô đạt được mục đích thôi, sao thế? Có chồng thì không cần tình nhân nữa à?”.

Anh lại coi anh như một tình nhân, Bạch Tinh Nhiên không còn gì để nói nữa.