Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 269: Nổ cửa kính (1)





Quay người lại thấy Lâm An Nam đứng bên cạnh cửa nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt không vui, thế là cô nói:

“Trả lại thuốc rồi khiến Nam Cung Thiên Ân đoán linh tinh chi bằng giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, anh thấy đúng không?”.

Lâm An Nam nhìn chiếc cốc trong tay cô, nói với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị:

“Tinh Nhiên, tôi có thế nhịn việc trong lòng em có anh ta, nhưng không thế nhịn nổi sự quan tâm qua hành động thực tế mà em dành cho anh ta, thuốc này anh mang từ nước ngoài về, ở đây không hề có”.

“Anh có ý gì?”, Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

“Thuốc này là em lén lút đưa cho anh ta đúng không? Hai người cùng quan tâm nhau, cùng mờ ám với nhau, không hề đế ý đến cảm nhận của tôi”, Lâm An Nam nắm chặt cánh tay cô:

“Sao em lại có thế làm như thế? Chẳng trách Bạch Ánh An lại tức mà tát em như vậy, em có tin không? Tôi bây giờ… còn muốn bóp chết em hơn cả cô ta nữa đấy!”.

“Tôi đâu có lén lút đưa thuốc cho anh ấy”, Bạch Tinh Nhiên vội đấy tay anh ấy”, Bạch Tinh Nhiên vội đẩy tay anh ta ra rồi giải thích:

“Vừa nãy lúc Bạch Ánh An vào, đúng lúc tôi đang uống thuốc, nên tiện tay đưa cho chị ta một gói bảo về pha cho Nam Cung Thiên Ân, thật đấy…”.

“Vậy sao? Nói như vậy em không hề giấu giếm tôi mà qua lại với anh ta?”

“Đương nhiên là không có”.

Lâm An Nam nhìn thẳng vào cô, Nam Cung Thiên Ân dám công khai đưa thuốc tới, rõ ràng là muốn khiêu khích anh ta, anh ta đột nhiên có chút lo lắng. Nam Cung Thiên Ân rốt cuộc vì sao lại làm như vậy? Chỉ đơn thuần là muốn trêu tức anh ta sao? Hay là đã phát hiện ra điêu gì rôi?

Anh ta bất giác rùng mình một cái, tốt nhất là không phải như vậy!

Xem ta anh ta không thế kéo dài thời gian được nữa, không được đế mặc cho Phác Luyến Dao phá hoại thêm, cần phải nghĩ ra một kế sách để giữ lại mối tình cảm này mới phải.

Chí dựa vào một mình người vừa bốc dồng vừa nóng nảy như Bạch Ánh An che giấu, e rằng sẽ khó mà giấu tiếp được.

Anh ta gật đầu:

“Được, tôi vẫn nhắc lại câu cũ, không tin tình cảm của em, nhưng tôi tin vào nhân phấm của em, tôi tin em sẽ không nuốt lời, sẽ không ôm ảo tưởng về Nam Cung Thiên Ân”.

Anh ta vẫn tin cô, không biết là vì sao.

Bạch Tinh Nhiên cảm kích nói với anh ta một câu:

“Cảm ơn anh”.

Buổi tối vẫn là ăn tối trong khách sạn năm sao của khu nghỉ dưỡng, ăn tối xong mọi người tự do đi chơi, cánh trẻ tuổi lại chọn đi lên trên chiếc tàu lớn hóng gió và tham gia bữa tiệc dành cho những người có tiền.

Bữa tiệc mang tính giải trí, có rất nhiều tiết mục, Bạch Ánh An cứ thế uống rượu nói chuyện với Nam Cung Thiên Ân, mục đích khác trong chuyến du lịch này của cô ta là chuốc say Nam Cung Thiên Ân rồi cố gắng có bầu với anh.

Lần trước bị Phác Luyến Dao phá đám, lần này, cô ta không thể để thất thủ nữa.

Những người khác cũng vừa uống rượu mà nhân viên pha chế rượu pha cho, vừa ngồi nói chuyện vừa xem các tiết mục, Bạch Tinh Nhiên ngồi xuống bên cạnh Lâm An Nam, hai người không biết đang nói gì mà nói rất vui vẻ.

Khi Lâm An Nam đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, chỗ ngồi bên cạnh Bạch Tinh Nhiên bị trống, mà cả Bạch Ánh An luôn ngồi cạnh Nam Cung Thiên Ân nãy giờ cũng đột nhiên mất tích. Cô cảm thấy hơi không thoải mái nên ngồi dịch sang bên cạnh, cố gắng ngồi xa Nam Cung Thiên Ân một chút.

Nam Cung Thiên Ân dường như không cảm nhận được hành động vừa rồi của cô, anh ngồi nói chuyện câu được câu chăng với Thấm Khác.

Phác Luyến Dao ngồi bên cạnh Thấm Khác, cô ta đột nhiên nhìn sang Bạch Tinh Nhiên vẫy tay nói:

“Chị dâu họ, hay là chị dịch sang bên này ngồi đi, bên này nhìn sẽ rõ hơn”.

“Không cần đâu, lát nữa An Nam quay lại sẽ ngồi ở đây rồi”, Bạch Tinh Nhiên kiên quyết không trúng kế của cô ta.

“Nhưng chị xem kìa, mấy người đàn ông kia hình như đang có ý đồ gì với chị đấy”, Phác Luyến Dao cô’ gắng nói nhỏ.

Bạch Tinh Nhiên quay đầu nhìn, phát hiện ra bên cạnh mình đúng là không biết từ lúc nào lại có thêm vài người đàn ông nữa, những người đàn ông này mặc toàn quần áo hàng hiệu, nhìn đã biết là người có tiền, chí là biếu cảm… lại quá rẻ tiền.

“Chào cô em, em đến một mình à?”, một người đàn ông trong đó cười tươi nhìn Bạch Tinh Nhiên, chưa đợi cô trả lời liền nói tiếp:

“Lát nữa tiết mục kết thúc, chúng ta cùng lên khiêu vũ được không?”.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

“Cảm ơn, tôi không biết khiêu vũ”, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy hơi ghê tởm nên ngồi dịch lại, bên này chẳng phải là có Nam Cung Thiên Ân đang ngồi sao.

“Cô em ăn mặc bốc lửa thế kia, làm gì mà không biết khiêu vũ chứ?

làm gì mà không biết khiêu vũ chứ? Lừa anh à?”, một người đàn ông trung niên khác nhìn như đã uống say, nói chuyện hơi ngắt quãng.

Bạch Tinh Nhiên gượng gạo kéo chiếc váy ngắn xuống, trong lòng có hơi khó chịu.

“Sao thế? Đi nào, nhảy một bài thôi”, người đàn ông trung niên đưa tay định nhắm thẳng vào bộ ngực hở hang của cô.

Chí là chưa chờ cho bàn tay anh ta chạm vào ngực Bạch Tinh Nhiên, bàn tay đã run lên vì đau đớn. Vì đang ở chốn đông người, lại là bữa tiệc của những người giàu có, người đàn ông đó không dám kêu to, chí dám sợ hãi nhìn vào người đàn ông phía sau lưng Bạch Tinh Nhiên.

“Anh có chắc là muốn mời cô ấy khiêu vũ không?”, cánh tay Nam Cung Thiên Ân vòng ra gần như kiếm soát cả cơ thế Bạch Tinh Nhiên trong vòng tay anh, bàn tay bóp chặt lấy cổ tay người đàn ông kia.

Người đàn ông vừa nhìn sắc mặt của Nam Cung Thiên Ân, lại vừa nhìn vào Bạch Tinh Nhiên, vội vàng lắc đầu:

“Không, vừa nãy tôi chí là đùa thôi, cứ tưởng vị tiếu thư này chí có một mình, cho nên…”.

“Nên muốn khiêu vũ với cô ấy?”.

“Không, không phải, xin lỗi… tôi sai rồi”, người đàn ông phát hiện ra phía sau Nam Cung Thiên Ân còn có Thấm Khác đang giơ nắm đấm về phía anh ta, lại càng sợ hơn, bước chân không ngừng lùi về đằng sau.

Bạch Tinh Nhiên bị Nam Cung Thiên Ân vòng tay như vậy, thậm chí có thế cảm nhận được hơi thở mãnh liệt trên người anh, cô cảm thấy hơi bất an, nếu đế Bạch Ánh An và Lâm An Nam nhìn thấy chắc chắn sẽ tức giận cho xem.

Đây lại là mưu đồ của Phác Luyến Dao sao? Cái cô họ Phác này đúng là đùa không biết mệt, chơi không biết chán à.

Nhưng cô ta làm như vậy rốt cuộc là muốn làm gì? Đế Nam Cung Thiên Ân tiếp cận cô, phát hiện cô mới chính là vợ thật sự của anh sao? Nếu là như vậy thì quá nguy hiếm rồi, chứng tỏ Phác Luyến Dao đã biết bí mật của cô và Bạch Ánh An.

“Thôi, đế anh ta đi đi”, Bạch Tinh

“Thôi, để anh ta đi đi”, Bạch Tinh Nhiên nói với giọng có chút hoảng loạn:

“Dù sao loại người như vậy sớm muộn cũng sẽ bị xử thôi”.

Bàn tay Nam Cung Thiên Ân buông ra, hai người đàn ông kia lập tức chạy cuốn xéo mất.

Bạch Tinh Nhiên dựa sang bên cạnh, cố gắng tạo khoảng cách với Nam Cung Thiên Ân, bên tai cô lại nghe thấy tiếng oán giận của Phác Luyến Dao:

“Loại đàn ông chó chết, thấy gái đẹp là muốn tán tính, đúng là đò không biết xấu hố’.

“Đúng vậy, bà đây không phải ai cũng tán được đâu nhé, cái mặt to bè như cái bánh kia là thấy buồn nôn rồi, không nói nữa, vào nhà vệ sinh nôn đã”, Bạch Tinh Nhiên dịu dàng đứng dậy khỏi ghế, rời khỏi đại sảnh bữa tiệc.

Cô không dây dưa được thì trốn là được chứ gì?

Nói thật thì cô khá là lo lắng thay cho Phác Luyến Dao, hai mẹ con nhà họ Bạch không dễ gây sự đâu, Bạch Ánh An đã nhìn ra được mưu dồ của cô ta, tự nhiên sẽ không thể chỉ phòng thủ mà không tiến công như bây giờ được, trong lòng biết đâu đang nghĩ cách phản kích lại cô ta cũng nên.

Nhưng giờ cô chí mong mình được an toàn, không muốn gây chuyện, hai người này đấu đá nhau cô cũng không có hứng thú hỏi nhiều.

Trong một góc của chiếc tàu, sau khi Bạch Ánh An nói cho Lâm An Nam biết kế hoạch của ngày mai, Lâm An Nam liền bắt đầu trầm tư một lúc lâu.

Thấy anh ta mãi không trả lời, Bạch Ánh An giục với vẻ mất kiên nhẫn:

“Rốt cuộc là thế nào? Anh phải nói gì đi chứ”.

Lâm An Nam ngước mắt nhìn cô ta nói:

“Tôi chỉ cần lừa được Thẩm Khác xuống núi sau khi mặt trời lặn đúng không?”

“Đúng thế, chỉ đơn giản vậy thôi.” Bạch Ánh An liếc nhìn anh ta:

“Không phải là đến chuyện đơn giản như vậy cũng không muốn ra tay giúp đỡ đấy chứ? Lâm An Nam, anh đừng quên chúng ta cùng ngồi chung trên một chiếc thuyền đấy, sống cùng sống mà chết cùng chết.

“Cô định làm gì Phác Luyến Dao?” Lâm An Nam nhìn cô ta hỏi:

“Nếu đã biết cô ta không phải dễ động vào, cô còn dám ra tay trong lúc quan trọng này sao?”

“Có gì mà không dám? Cô ta bây giờ chắc chắn cảm thấy tôi đang hoảng loạn, chỉ biết đề phòng, cô ta thậm chí nghĩ rằng có khi tôi đã không màng đến phản công lại nữa.” Bạch Ánh An cười khẩy một tiếng:

Trong mắt cô ta tôi và Bạch Tinh Nhiên đều là kiểu người dễ ức hiếp, giờ tôi sẽ phải để cho cô ta nếm kết cục khi đã gây sự với Bạch Ánh An tôi đây, tôi phải khiến cô ta chết cũng không biết vì sao mình lại chết.”