Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 216: Không thấy Tỉnh Nhiên đâu (2)




Cô không ngờ ông trời lại trêu đùa cô một vố lớn như vậy, không, phải nói là những người xung quanh cô đã đùa cô một vố quá lớn.

Mọi người đều cho rằng cô mang một cái thai dị tật, đến cả cô cũng cho rằng như vậy, vì thế cô phải trả một cái giá quá đắt cho một cái thai dị tật, còn khiến cho đứa bé này phải chịu sự chê bai của tất cả mọi người.

Nhưng giờ đây cuối cùng cũng biết đứa bé khỏe mạnh bình thường, thì lại phải đối diện với nguy hiểm đứa bé sẽ bị Bạch Ánh An cướp đi.

Cô biết rất rõ, nếu Bạch Ánh An biết con của cô là đứa bé khỏe mạnh, không những sẽ không đối xử tốt với nó, thậm chí sẽ vì ganh ghét căm hận mà càng không tha cho nó.

Cho nên, bất kế thế nào cô đều không thể để đứa bé này rơi vào tay Bạch Ánh An.

Tô Tích vốn đang đi mua sắm với bạn bè ở con phố gần đó chuẩn bị về nhà, sau khi nhận được điện thoại của Bạch Tinh Nhiên lập tức quay đầu xe đi thẳng đến bệnh viện.

Chưa đầy năm phút đã đến bệnh viện luôn, cô ấy đến thẳng văn phòng tạm thời của Kiều Tư Hằng ở trên tầng cao nhất của bệnh viện.

Vì Kiều Tư Hằng gần đây mới chính thức về nước, bản thân lại khá có hứng thú với phương diện y học, thế là khi trở về đã đặt văn phòng làm việc ở trong bệnh viện luôn.

Tô Tích trước đây có từng đến văn phòng của anh ta, cho nên lần này cũng quen cửa quen nẻo, một lúc đã tìm đến nơi.

Khi cô bước vào bên trong, Kiều Tư

Hằng đúng lúc bước ra khỏi phòng nghỉ, cổ áo sơ mi của anh ta đã nới lỏng, chiếc cà vạt thắt lúc ra khỏi nhà buổi sáng cũng đã không thấy đâu.

Tô Tích nhìn anh ta một cái, cô ấy không quá quan tâm đến sự thay đổi nhỏ bé của anh ta, mà nhìn anh ta nói thẳng: "Kiều thiếu gia, đại khái câu chuyện tôi đã nhắn vào điện thoại cho anh rồi, anh xem có thể giúp tôi chuyện này không".

Kiều Tư Hằng chỉnh lại áo sơ mi rồi nhìn sang cô ấy, nói với vẻ chế giễu: "Cô chạy đến tận đây chỉ là để cầu xin tôi giúp cô giữ lại đứa con của người mà cô yêu thầm sao?".

Hiếm lắm mới thấy cô ấy dùng thái độ nhã nhặn, thậm chí là có chút khẩn cầu khi nói chuyện với anh ta, nhưng lại là vì một người đàn ông khác, trong lòng anh ta tự nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Kiều thiếu gia, đừng nói những câu khó

nghe như vậy chứ?", Tô Tích nhíu mày.

"Khó nghe? Câu nào khó nghe?".

"Lần này tôi thực sự là có chuyện gấp, chứ không phải đến để cãi nhau với anh".

"Sao tôi lại không thấy đây là chuyện gấp nhỉ? Vợ của Nam Cung Thiên Ân sắp sinh mà không thấy bóng dáng của cậu ta đâu, còn một người chẳng có chút liên quan gì như cô lại ở đây cuống cuồng lòng dạ nóng như lửa đốt", Kiều Tư Hằng cười khẩy một tiếng: "Cô muốn làm gì? Lấy đứa bé này làm cái cớ đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân kể công sao? Để khiến cậu ta cảm động rồi yêu cô...?".

"Anh im đi cho tôi!", Tô Tích cũng không biết lấy can đảm ở đâu, giơ tay tát cho anh ta một phát.

Chịu cái tát nảy lửa của cô ấy, sắc mặt Kiều Tư Hằng càng trở nên khó coi hơn, anh ta sầm mặt liếc cô: "Sao? Thẹn quá

hóa giận à?".

Tô Tích trừng mắt nhìn anh ta, nghiến răng hỏi: "Rốt cuộc anh có giúp không?".

"Muốn tôi giúp à? Cũng được thôi", Kiều Tư Hằng liếc nhìn thân hình đầy đặn lại cân đối của cô ấy nói: "Cởi quần áo ra, chỉ cần làm cho tôi sướng, đừng nói là bảo vệ đứa bé, đến cả Nam Cung Thiên Ân tôi cũng có thể gọi đến cho cô".

Anh ta nói khó nghe, khinh miệt như vậy, Tô Tích cảm thấy bản thân sắp tức đến mức muốn nổ tung, ngực cô đang ức đến mức phập phồng thở.

Trước cái nhìn gian xảo của Kiều Tư Hằng, cô ấy cắn răng, sau đó đưa tay lên bắt đầu cởi bộ âu phục khỏi cơ thể mình.

Giữa mùa hè, cô vốn đã mặc ít, bên trong bộ âu phục kia lại là bộ đồ lót tinh tế và cơ thể tuyệt vời.

Sắc mặt Kiều Tư Hằng càng khó chịu hơn, thậm chí có thể nói là ■ ' •__I___________________________________

tái xanh.

Tô Tích biết anh ta chỉ là muốn xả cơn giận trong người, cho nên mới làm khó cô như vậy, nếu là lúc khác cô ấy tuyệt đối sẽ không chịu sự uy hiếp của anh ta, nhưng đang lúc cấp bách này, cô đã không nghĩ được nhiều nữa.

Không chờ cho Kiều Tư Hằng lên tiếng, cô đi tới đặt cánh tay thon dài lên cổ anh ta, đồng thời kiễng chân lên hôn.

Hơi thở ngọt ngào ập đến, lan tỏa qua từng kẽ răng, Kiều Tư Hằng lại bất giác nhíu mày.

Khi bàn tay ngọc ngà của cô chạm lên chiếc cúc áo, anh ta nắm chặt cổ tay cô, đôi môi dịch sang bên cạnh, thì thầm bên tai cô: "Ở đây e rằng không được tiện lắm, chúng ta vào trong đi".

Nói xong, cánh tay anh ta ôm Tô Tích vào lòng, vừa hôn vừa đưa cô vào trong phòng nghỉ.

Tuy lần này là Tô Tích chủ động, nhưng dù sao cũng không chuyên nghiệp, gương mặt ít nhiều vẫn có chút đỏ lên vì ngại.

Cô ấy bị anh ta đưa vào trong phòng nghỉ, đúng lúc cô ấy tưởng mình sắp bị nhấn xuống giường, đuôi mắt cô đột nhiên nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng một người phụ nữ đang nằm trên chiếc giường Simmons.

Cô sững sờ, rồi nhanh chóng đẩy Kiều Tư Hằng ra khỏi người mình.

Người phụ nữ trên giường lúc này đang đắp một chiếc chăn mỏng trên cơ thể không mặc gì cả, da dẻ mỡ màng, đôi mắt như đưa tình, đúng kiểu mà Kiều Tư Hằng thích.

Chỉ là cô ta hình như không biết xấu hổ, thấy hai người không hề tránh đi, còn cố ý kéo chiếc chăn mỏng xuống, hờn dỗi nhả ra một câu: "Kiều thiếu gia, chẳng phải anh nói sẽ vào đây luôn sao? Làm gì mà lâu vậy chứ?".

Từ đầu đến cuối, cô ta như thể không

Từ đầu đến cuối, cô ta như thế không hề nhìn thấy Tô Tích vậy, đến mức không thèm liếc nhìn lấy một cái.

Sắc mặt Tô Tích khi nhìn thấy người phụ nữ này đã bắt đầu sa sầm lại, nỗi nhục nhã lớn nhất mà cả đời này cô phải chịu chắc chính là chuyện đang diễn ra ngay trước mắt đây.

Cô ấy đã gần như trần trụi rồi, trong phòng lại còn có một người phụ nữ trần trụi hơn cả cô ấy!

Cơ thể cô đang dần dần run lên, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi hơn.

Kiều Tư Hằng cảm nhận được cơ thể đang run nhẹ của cô, nhưng không hề để tâm, một tay ôm eo cô ấy, một tay tóm lấy chiếc váy màu đỏ trên lưng ghế bên cạnh ném lên người người phụ nữ đang nằm trên giường kia nói: "Ngoan, mặc đồ vào tránh mặt một chút, tối anh sẽ đến với em".

"Sao lại bắt em phải tránh mặt chứ?", người phụ nữ đưa mắt nhìn Tô Tích đang sắp tức điên trong vòng tay Kiều Tư Hằng, nói với vẻ bực bội: "Cô ta xinh hơn em, nhưng cơ thể đâu có đẹp bằng em đâu".

"Cô ấy là bà xã anh, bà xã đến đương nhiên phải hưởng quyền ưu tiên rồi", Kiều Tư Hằng vẫn nở nụ cười say mê như vậy.

Thì ra đó là Kiều phu nhân trong lời đồn, cô ta coi thường nhìn Tô Tích một cái, hậm hực bò dậy khỏi giường: "Vậy thôi được, nhường lại giường cho hai người đấy, nhưng Kiều thiếu gia tối nay nhớ phải thưởng cho em nhiều đấy nha".

"Đương nhiên rồi", Kiều Tư Hằng nhìn cô ta với ánh mắt quyến rũ.

Trước khi cô ta rời khỏi phòng nghỉ, còn không quên nhìn Tô Tích cười với vẻ khiêu khích: "Kiều phu nhân, hai người chơi với nhau vui vẻ nhé, tôi không làm phiền nữa, nhưng đừng để Kiều thiếu gia mệt quá đó,

thưởng cho em nhiều đấy nha".

"Đương nhiên rồi", Kiều Tư Hằng nhìn cô ta với ánh mắt quyến rũ.

Trước khi cô ta rời khỏi phòng nghỉ, còn không quên nhìn Tô Tích cười với vẻ khiêu khích: "Kiều phu nhân, hai người chơi với nhau vui vẻ nhé, tôi không làm phiền nữa, nhưng đừng để Kiều thiếu gia mệt quá đó, tối nay chúng tôi còn...".

Người phụ nữ kia còn chưa nói hết đã ăn một cái tát như trời giáng của Tô Tích.