Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 18: Cướp mọi thứ về




“Mẹ, chẳng phải người ta đồn gả cho Nam Cung Thiên Ân về cơ bản đều không sống nổi qua đếm tân hôn, dù qua được cũng không trụ nổi một tháng sao? Tại sao Bạch Tinh Nhiên chẳng có việc gì thế? Vẫn cứ khỏe như voi giống trước kia”, từ sau khi Bạch Tinh Nhiên đi, Bạch Ánh An đã luôn thắc mắc vấn đề này.

“Qua được đêm tân hôn coi như nó tốt số, có thể trụ được một tháng không thì còn phải xem vận may của nó rồi”, Hứa Nhã Dung khinh thường.

“Con sợ lời đồn là giả, nếu vậy thì quá hời cho con ranh kia rồi”, Bạch Ánh An hơi tức tối.

Mặc dù nhà họ Lâm có tiền, nhưng so với nhà Nam Cung thì kém xa, nếu Nam Cung Thiên Ân là người bình thường, cô ta chẳng cần suy nghĩ cũng sẽ chọn gả cho nhà Nam Cung, làm nữ chủ nhân tương lai của nhà Nam Cung.

“Nam Cung Thiên Ân liên tục chết sáu người vợ là sự thực, nếu lời đồn là giả, thì sao lại xuất hiện loại việc này chứ? Nên chúng ta cứ đợi mà xem, con khốn kia chắc chắn không trụ nổi một tháng sẽ biến mất khỏi thế giới này hoàn toàn”.

“Nhưng mà con vẫn không yên tâm”, Bạch Ánh An kéo tay mẹ: “Ngộ nhỡ nó không chết, ngộ nhỡ lời đồn là giả, vậy thì chẳng phải con lỗ to sao?”.

“Có gì mà lỗ, dù lời đồn là giả thì ai biết Nam Cung Thiên Ân kia tròn méo ra sao, cao hay gầy? Sống 30 năm rồi nhưng lại chưa từng lộ diện với người ngoài. Nếu không phải xấu xí thì sao phải giấu giấu giếm giếm vậy chứ? Còn cả tình nhân có tiền gì đó kia, mẹ đoán cũng là lời nói dối để cho đẹp mặt của nó thôi, có gì đâu mà tin”.

Mặc dù Hứa Nhã Dung nói rất có lý, nhưng cảnh trong bệnh viện hôm qua, Bạch Ánh An tận mắt thấy, người đàn ông đó đã hôn Bạch Tinh Nhiên.

Hứa Nhã Dung cười đắc ý: “Mẹ nói chứ, đàn ông trên đời ai cũng không bì nổi Lâm An Nam, trẻ trung đẹp trai lại nhiều tiền, quan trọng nhất là cậu ấy đã xác định là con rồi. Con cứ an tâm làm cô dâu của cậu ấy đi, đừng nghĩ mấy thứ vô dụng kia nữa”.

Trên mặt Bạch Ánh An xẹt qua vẻ ửng hồng, khẽ than thở: “Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nhà Nam Cung hấp dẫn hơn, nếu Nam Cung Thiên Ân cũng đẹp trai, khỏe mạnh như anh ấy thì tốt quá”.

“Nếu Nam Cung Thiên Ân ưu tú như cậu ấy, thì mẹ nhất định sẽ giúp con cướp cậu ta từ tay con ranh khốn kiếp kia”.

“Nhưng Bạch Tinh Nhiên đã thay con gả cho anh ta rồi”.

“Thế thì sao, mẹ có thể khiến nó thay thế con, thì đương nhiên cũng có thể khiến con thay thế nó”, Hứa Nhã Dung lại cười đắc ý: “Thực lực của mẹ con còn không rõ sao?”.

“Vâng, mẹ lợi hại nhất”, Bạch Ánh An cười sung sướng.

Cô ta đương nhiên tin tưởng thực lực của mẹ mình, mẹ có thể giúp cô cướp Lâm An Nam, lại có thể khiến Bạch Tinh Nhiên ngoan ngoãn gả thay vào nhà Nam Cung, thì có việc gì mà không làm được chứ?

Nếu lời đồn của nhà Nam Cung là giả, vậy thì cô ta nhất định sẽ cướp Nam Cung Thiên Ân từ trong tay Bạch Tinh Nhiên, trở thành nữ chủ nhân tương lai của nhà Nam Cung.

Buổi tối Nam Cung Thiên Ân về đến nhà thì nghe thấy chị Hà nói lão phu nhân tìm anh.

Anh hơi do dự rồi đi về phía phòng lão phu nhân.

Trong căn phòng ngủ rộng lớn phong cách trang nhã, lão phu nhân ngồi đoan chính trên sofa, hiển nhiên là đang đợi anh vào.

“Bà nội, bà tìm cháu?”, Nam Cung Thiên Ân ngồi xuống chiếc ghế đối diện bà ta, cầm trà hoa mà chị Hà mang lên uống một ngụm.

Lão phu nhân liếc anh, sắc mặt không vui: “Nghe nói cháu bảo Bạch Tinh Nhiên uống thuốc tránh thai?”.

Nam Cung Thiên Ân hơi ngạc nhiên không ngờ lão phu nhân tìm anh là vì hỏi việc này.

Mà đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang, một nữ giúp việc nhỏ bưng bát thuốc đi vào, đứng trước mặt Nam Cung Thiên Ân, lễ phép nói: “Đại thiếu gia, thuốc sắc xong rồi”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn nước thuốc đen sì sì trong chiếc bát nhỏ, cái đắng của thuốc này chỉ có mình anh biết.

“Để xuống trước đi”, anh nói.

Nữ giúp việc nhỏ đặt bát thuốc xuống, xoay người đi ra.

Nam Cung Thiên Ân bưng bát thuốc lên, giơ cao đến trước mặt lão phu nhân: “Bà nội, bà từng nếm vị của thuốc này chưa?”.

Lão phu nhân cứng họng, rất bất mãn với việc anh hỏi một đằng đáp một nẻo.

“Nếu bà từng nếm thì chắc chắn sẽ càng thương cháu hơn”, bờ môi đẹp đẽ của Nam Cung Thiên Ân kéo ra một nụ cười gượng gạo, nói: “Bà nội, cháu cũng muốn thêm chắt cho bà, nhưng nếu đứa trẻ cần uống thuốc từ nhỏ như cháu để kéo dài sinh mệnh, lại còn có khả năng không sống được quá 30 tuổi, thì thà rằng không sinh”.

Sự không vui trên mặt lão phu nhân giảm đi, hơi bất đắc dĩ nói: “Thiên Ân, bệnh của cháu không phải vì sức khỏe có vấn đề, mà là...”, lão phu nhân ngập ngừng, tiếp tục nói: “Con chưa chắc sẽ ra đời mang theo mầm bệnh như cháu, cháu không thể vì nguyên nhân này mà không muốn có con chứ? Hơn nữa, không sinh con thì sau này gia nghiệp đồ sộ của nhà Nam Cung để ai chống đỡ? Chẳng lẽ thực sự để rơi vào tay cô chú cháu sao?”.

“Dù muốn sinh, thì cũng không phải là Bạch đại tiểu thư này”, Nam Cung Thiên Ân nói.

Nếu đã biết rõ Bạch đại tiểu thư này không phải là người vợ cuối cùng của anh, vậy tại sao còn cho cô cơ hội sinh con chứ?

Lão phu nhân còn muốn nói gì, Nam Cung Thiên Ân đã đứng dậy khỏi ghế, nói: “Bà nội, bà nghỉ ngơi sớm đi, cháu còn có chút việc phải làm”.

Nói xong, anh cũng không để ý lão phu nhân có đang tức giận không, xoay người ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng lên tầng.

Lúc đi ngang qua cửa phòng ngủ Bạch Tinh Nhiên, bước chân anh dừng lại, nhìn lướt cánh cửa đóng kín một cái, sau đó nói với nữ giúp việc nhỏ đang đi tới: “Giúp cô ấy bật đèn trong phòng”.

Nữ giúp việc hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu: “Vâng, thiếu gia”.

Bước chân Nam Cung Thiên Ân chuyển hướng, đẩy cửa đi vào phòng ngủ của mình.