Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 168: Bỏ nhà ra đi (3)




“Thiếu phu nhân, đây là giấy siêu âm bốn chiều mà cô bảo đem đến ạ”, cô y tá đưa tờ giấy đến trước mặt Tô Tích, Tô Tích hất cằm chỉ về hướng Bạch Tinh Nhiên, cô y tá liền cầm tờ giấy đưa cho Bạch Tinh Nhiên.

Bạch Tinh Nhiên nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay cô y tá, một lúc sau mới run rẩy đưa tay ra đón lấy. Cô ngập ngừng không dám nhìn vào tờ giấy, vì sợ, và vì không dám.

Cuối cùng cô nhét tờ giấy vào trong tay Diêu Mỹ nói: “Tiểu Mỹ, cậu nói với mình là đứa bé không sao đi, xin cậu đấy”.

Diêu Mỹ bị ép cầm lấy tờ giấy, thực sự đã bị cô làm cho khó xử.

Nhìn vào khuôn mặt tái nhợt vì lo lắng của cô, Diêu Mỹ thậm chí cũng có cảm giác không dám xem kết quả, sau khi hít nhẹ một hơi mới cúi đầu xem phần miêu tả kết quả trên tờ giấy.

“Tinh Nhiên, chấp nhận sự thật đi”, cô ấy đặt tờ giấy xuống ôm lấy Bạch Tinh Nhiên: “Không bình thường thì là không bình thường, có kiểm tra bao nhiêu lần đi nữa cũng chỉ như vậy thôi”.

Cô ấy cảm nhận được nước mắt Bạch Tinh Nhiên đang rơi trên gáy mình, cô ấy đau lòng ôm chặt lấy Bạch Tinh Nhiên.

Bạch Tinh Nhiên khóc thầm một lúc mới buông Diêu Mỹ ra quay về phía Tô Tích nói: “Mình xin lỗi đã cố chấp làm phiền cậu lâu như vậy”.

Trong ánh mắt Tô Tích dấy lên một sự đồng cảm, cô nói bằng giọng dịu dàng hiếm có: “Cậu vẫn còn trẻ, bồi bổ cơ thể cho khỏe rồi lại bầu đứa nữa cũng được mà”.

“Cảm ơn, hai cậu về trước đi”.

“Tinh Nhiên, cậu vẫn ổn chứ?”, Diêu Mỹ cầm tay cô quan tâm nói: “Mình ở đây với cậu”.

“Không cần đâu, mình muốn ở một mình yên tĩnh một lúc”, cô cố gắng nuốt nước mắt vào trong nói.

Diêu Mỹ định nói gì đó, Tô Tích đã đứng dậy khỏi ghế sofa nói: “Vậy mình về trước đây”, nói xong liền quay người đi khỏi chỗ ngồi rồi đi ra phía cửa quán cà phê.

Diêu Mỹ nhìn theo Tô Tích, lại nhìn sang Bạch Tinh Nhiên, cuối cùng cũng rời khỏi quán cà phê nốt.

Bạch Tinh Nhiên ngồi một mình trên ghế sofa, ánh nắng chiều ấm áp rọi qua lớp cửa kính chiếu lên người cô, nhưng cô lại không hề cảm thấy ấm áp chút nào cả.

Ngồi từ lúc trời còn sáng đến khi trời đã tối đen, ly nước lọc trong tay cô đã nguội, điện thoại reo lên không ngừng. Cho tới khi khách ở bàn bên cạnh không chịu được mà nhắc nhở cô điện thoại đang đổ chuông kìa, cô mới giật mình cầm điện thoại từ bàn lên nhìn, đã có hơn chục cuộc gọi nhỡ, trong đó một phần là số của Nam Cung Thiên Ân gọi đến, một phần là số của nhà Nam Cung gọi, số ít còn lại là của Hứa Nhã Dung.

Nhìn những số điện thoại này, cô đột nhiên có một suy nghĩ bốc đồng, cứ thế mà trốn luôn đi, không để bọn họ tìm được mình nữa!

Cô có thể tìm một nơi yên tĩnh để sinh đứa bé ra, một mình cố gắng hết sức nuôi đứa bé trưởng thành, biết đâu ông trời thương lại cho cô sinh ra được một đứa bé khỏe mạnh thì sao.

Bác sĩ đã nói đứa bé không phải một trăm phần trăm có vấn đề, vậy thì cô có phải là nên có chút niềm tin vào bản thân và đứa bé không, có thể tự tin mà cược một ván không?

Diêu Mỹ nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên thì ngạc nhiên, vội vàng đưa cô vào trong, vừa nhìn bộ dạng bơ phờ của cô hỏi: “Không phải là cậu ngồi ở quán cà phê đến tận bây giờ đấy chứ?”.

“Có đi dạo phố một lúc”, Bạch Tinh Nhiên nhìn cô mỉm cười.

“Thế cậu ăn gì chưa?”.

“Mình chưa”, Bạch Tinh Nhiên tự cười bản thân: “Vừa nhìn một loạt danh bạ điện thoại, mình thấy ngoài cậu ra thì không có người thứ hai nào có thể cho mình dựa dẫm nữa”.

“Ý cậu là gì? Cậu định bỏ đi sao?”, Diêu Mỹ ngạc nhiên nhìn cô.

“Còn sao nữa? Mình có còn lựa chọn nào khác đâu?”.

“Này cưng, cậu đang coi thường năng lực của Nam Cung Thiên Ân đấy à”, Diêu Mỹ vừa nghe thấy cô muốn bỏ đi, lập tức thốt lên một câu: “Cậu tưởng Nam Cung Thiên Ân sẽ dễ dàng bỏ qua cho cậu sao? Với thế lực của nhà Nam Cung thì cậu có thể trốn được đi đâu chứ?”.

“Yên tâm đi, tự mình sẽ có cách”, Bạch Tinh Nhiên vỗ nhẹ mu bàn tay cô ấy mà an ủi: “Mình đói quá, nấu món gì cho mình ăn được không?”.

“Đương nhiên là được rồi”, Diêu Mỹ quay người đi đến lục tủ lạnh: “Ăn mì được không? Giờ chỉ có mỗi cái này thôi”.

“Không sao, mình không kén ăn đâu”, Bạch Tinh Nhiên nhìn theo bóng lưng cô ấy, nghĩ rồi nói: “Tiểu Mỹ, bất luận Nam Cung Thiên Ân có hỏi gì, cậu không được nói cho anh ấy biết là mình đang ở đây biết chưa?”.

“Yên tâm đi, mình không nói đâu”, Diêu Mỹ quay đầu lại: “Nhưng mình vẫn cảm thấy đây không phải cách hay”.

“Cậu chỉ việc khẳng định chắc chắn mình không có ở đây là được, với lại mình sẽ nhanh chóng đi khỏi nhà cậu thôi”.

“Tinh Nhiên, mình không phải là sợ cậu ở nhà mình, mà là vì…”.

“Được rồi, mình hiểu mà”, Bạch Tinh Nhiên nhìn cô mỉm cười.

Ăn mì xong, Bạch Tinh Nhiên đi vào trong phòng ngủ mà Diêu Mỹ đã chuẩn bị cho cô, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Hứa Nhã Dung.

Vừa ấn nghe điện thoại, Hứa Nhã Dung lập tức quát lên: “Con ranh con, mày muốn làm tao tức chết à? Gọi bao nhiêu cuộc như vậy mà không nghe!”.

“Vừa nãy tôi không nghe thấy”, Bạch Tinh Nhiên tìm đại một cái cớ.

Cô biết Hứa Nhã Dung gọi cho cô rất nhiều lần, nhưng cô vẫn cố tình không nghe.

“Rốt cuộc là có chuyện gì đấy? Nhà Nam Cung phải gọi điện về tận đây để tìm người”, Hứa Nhã Dung tức giận nói: “Đã bảo mày bỏ đứa bé đi từ trước mà mày không nghe, cứ phải chờ đến giờ mới bỏ, lãng phí bao nhiêu thời gian của mọi người…”.

“Bà Bạch, giờ tôi cũng không có ý định bỏ đứa bé này”, Bạch Tinh Nhiên ngắt lời bà ta.

“Mày nói cái gì?”, Hứa Nhã Dung tức điên lên nói: “Một đứa bé dị tật bẩm sinh mày không bỏ thì giữ lại làm cái gì? Mong sinh ra nó để tranh giành tài sản cho mày sao?”.

“Ai nói là con của tôi bị dị tật bẩm sinh?”, Bạch Tinh Nhiên lạnh lùng phản bác.

Tuy kết quả đã bày ra trước mắt, nhưng cô vẫn không hy vọng có người nói con cô như vậy, cô cũng không cho phép!

Con của cô kể cả có dị tật bẩm sinh, nhưng cũng là cốt nhục mà cô yêu thương, là người thân mà cô tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào nhục mạ nó!

Hứa Nhã Dung nghiến răng, không có thời gian tranh cãi với cô về chuyện này, mà đi vào chủ đề chính: “Bạch Tinh Nhiên, mày nghe rõ đây, giờ người của nhà Nam Cung bảo mày phải bỏ đứa bé, cho nên mày bắt buộc phải bỏ. Hơn nữa giờ cũng là thời cơ tốt để mày và Ánh An hoán đổi thân phận, nếu mày còn dám kiếm cớ kéo dài thời gian, tao sẽ không tha cho mày đâu!”.

“Bạch phu nhân, bà cũng nghe rõ đây”, Bạch Tinh Nhiên nắm chặt điện thoại, bình tĩnh lên tiếng: “Đứa bé này tôi sẽ không bỏ, một đứa bé không được hoàn hảo bẩm sinh thì các người cũng không cần phải lo sau này tôi sẽ đưa nó đến nhà Nam Cung tranh giành tài sản đâu”.

“Mày…!”.

“Bà cứ nghe tôi nói hết đã”, Bạch Tinh Nhiên ngắt lời bà ta: “Hôm nay tôi đã chạy ra khỏi bệnh viện, nhà Nam Cung tạm thời chưa biết được hành tung của tôi. Tôi hy vọng bà có thể đặt cho tôi một tấm vé ra nước ngoài trong thời gian ngắn nhất, sau đó đưa em trai và mẹ tôi đến trước mặt tôi một cách an toàn, tôi có thể hứa cả đời này sẽ không bước đến Châu Thành nửa bước. Và cũng có thể nói với người của nhà Nam Cung rằng Bạch Ánh An vừa phẫu thuật bỏ thai xong, giờ đang tĩnh dưỡng ở một nơi yên tĩnh, tốt nhất là một thời gian nữa hẵng xuất hiện với thân phận là Nam Cung thiếu phu nhân, thời gian lâu chút, người của nhà Nam Cung mới không dễ dàng phát hiện ra sự khác nhau giữa chị ta và tôi”.

Không muốn cho Hứa Nhã Dung có cơ hội phản bác, Bạch Tinh Nhiên lại nói tiếp: “Đây là nhượng bộ cuối cùng của tôi, Bạch phu nhân, bà suy nghĩ một đêm đi, sáng mai cho tôi câu trả lời sớm”.

“Nếu tao không đồng ý thì sao?”.

“Bà nghĩ xem?”, Bạch Tinh Nhiên nói: “Đều là ruột thịt cả, tôi đâu thể vì em trai mà giết đi đứa con của mình, thôi, tôi không nói nhiều với bà nữa, sáng mai cho tôi câu trả lời là được”.

Bạch Tinh Nhiên nói xong liền dập máy.

Đứng trước cửa sổ một lúc lâu, cô đi đến giường rồi nằm xuống, nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện lên tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.

Nghĩ kỹ lại, quyết định này đúng là tốt nhất, nếu ngày mai tất cả đều thuận lợi, vậy thì cô sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới, không còn phải sống trong cái cái lồng vàng của nhà Nam Cung nữa, cũng không cần vừa nảy sinh tình cảm với Nam Cung Thiên Ân, vừa căm giận vì đã yêu phải hung thủ đã giết chết bà ngoại.

Cô không sợ Hứa Nhã Dung sẽ từ chối cô, dù sao đó là cơ hội hai bên đều có lợi.

Buổi sáng ngày hôm sau, quả nhiên cô nhận được cuộc gọi của Hứa Nhã Dung.

Vì sợ người của nhà Nam Cung tìm được mình, sau khi ra khỏi quán cà phê cô đã tắt máy, ngoài buổi tối qua mở máy để gọi điện cho Hứa Nhã Dung xong, thì cô chưa từng mở máy lại.

Sau khi cúp điện thoại lúc tối qua, cô nhắn tin cho Hứa Nhã Dung số điện thoại của nhà Diêu Mỹ, lúc này Hứa Nhã Dung đang gọi vào số của nhà Diêu Mỹ.