Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 160: Bị thương rồi (3)




Nam Cung Thiên Ân cũng học bà ta nghiêm giọng, nói rất nghiêm túc: “Tìm được thì sao? Chắt yêu của bà không cần nữa? Người phụ nữ Bạch Ánh An kia cũng không cần nữa?”.

“Việc này không cần cháu lo, cháu chỉ cần tìm ra người cho bà là được, bà tự có cách”, lão phu nhân nói.

Nam Cung Thiên Ân nhìn bà ta, gật đầu: “Được, cháu sẽ tìm bằng cả tấm lòng”, nói xong thì đứng dậy đi ra cửa phòng ăn.

Lão phu nhân nhìn bóng lưng anh bỏ đi, bất lực thở dài, bà ta biết Nam Cung Thiên Ân chắc chắn lại nói cho có lệ với bà ta.

Bà ta ngồi trong phòng ăn một lúc, nghĩ thế nào cuối cùng vẫn đứng dậy đi đến phòng ngủ Bạch Tinh Nhiên trên tầng.

Bạch Tinh Nhiên biết lão phu nhân chắc chắn sẽ lên, dù sao thì Nam Cung Thiên Ân cũng là cháu trai yêu quý đến tận tâm khảm của bà ta, tay bị thương thế không ai để ý, mấy câu trách cứ ban nãy chưa đủ để dập lửa giận trong lòng bà ta nhỉ?

Sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đứng dậy khỏi sofa, lễ phép gọi lão phu nhân đang đẩy cửa vào: “Bà nội”.

“Ngồi xuống đi”, lão phu nhân lạnh nhạt nói xong thì đi đến sofa đối diện cô ngồi xuống, sau đó nâng mí mắt nhìn cô chăm chú, giọng điệu lộ vẻ trách cứ: “Tay Thiên Ân tại sao không bôi thuốc?”.

Quả nhiên đến vì việc này, Bạch Tinh Nhiên âm thầm thở dài: “Cháu cũng không biết, bác sĩ Hoàng đã đến rồi, đại thiếu gia lại đuổi ông ấy đi”.

“Cô vẫn còn thoái thác trách nhiệm!”, lão phu nhân tức giận.

“Xin lỗi”, Bạch Tinh Nhiên bị dọa cho hết hồn, cơ thể co rụt lại theo bản năng.

Từ sau khi biết cô có thai, lão phu nhân chưa bao giờ to tiếng với cô, càng đừng nói là nổi giận với cô. Mặc dù biết rõ bà ta thay đổi vì đứa bé trong bụng mình, nhưng dù sao cũng đã thay đổi, cũng khiến cô sống được mấy ngày yên ổn.

Giờ lại thấy lão phu nhân nổi giận, cô khó tránh khỏi việc cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Lão phu nhân cũng không muốn khiến cô căng thẳng, hơn nữa thấy cô lại ngoan ngoãn, chỉ đành cố kìm lửa giận, bình tĩnh nói: “Nếu không phải vì cô còn mang thai thì tôi nhất định sẽ cho cô nếm mùi gia pháp”.

Nghe thấy hai chữ gia pháp, Bạch Tinh Nhiên thót cả tim, chỗ đó quá đáng sợ, cả đời này cô cũng không muốn lại gần nữa!

Chị Hà ở bên cạnh khom lưng an ủi lão phu nhân mấy câu, sau đó ngẩng đầu nói với Bạch Tinh Nhiên: “Thiếu phu nhân, thực ra lão phu nhân chỉ là thương đại thiếu gia, cô là vợ đại thiếu gia thì phải chăm sóc, bầu bạn cậu ấy thật tốt. Dù tức giận cũng phải có mức độ, dù sao sức khỏe đại thiếu gia vốn đã không tốt, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì phiền lắm”.

Bạch Tinh Nhiên vẫn ngoan ngoãn nghe, nghe xong rồi, bọn họ tự nhiên sẽ rời đi.

Lão phu nhân trách mấy câu, quả nhiên chán rồi, cùng chị Hà ra khỏi phòng ngủ của cô.

Buổi chiều, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nhận được điện thoại của Phác Luyến Dao, Phác Luyến Dao ở đầu bên kiacười tủm tỉm nói: “Chị dâu, em nhận được lệnh của bà, sau khi tan làm thì đi dạo phố với chị”.

“Dạo phố? Không cần đâu, em đi làm cả ngày chắc chắn cũng mệt rồi”, Bạch Tinh Nhiên từ chối theo bản năng.

Cô cảm thấy quan hệ giữa mình và Phác Luyến Dao vẫn hơi xa lạ, cùng dạo phố và ăn cơm cũng không tự nhiên dù phải dạo phố thì cô cũng muốn đi cùng Diêu Mỹ hơn.

“Công việc hôm nay của em rất nhẹ nhàng, chẳng mệt gì cả, giờ em đang trên đường đến nha Nam Cung, chị chuẩn bị xong thì ra cửa là được.”

Phác Luyến Dao nói xong không cho cô cơ hội từ chối đã dập máy.

Mặc dù không muốn đi lắm nhưng Bạch Tinh Nhiên lại buộc phải vào phòng thay đồ thay quần áo.

Đứng trước gương cô nhìn cái bụng hơi nhô lên của mình, tâm trạng luôn u ám được nhưng như được chiếu một tia nắng ấm, Ấm đến tận tim.

Cô cam khóe môi mỉm cười với bản thân trong gương.

Chị con đứa bé này con có thể trưởng thành mạnh khỏe trong bụng mình thì cô đã hài lòng rồi.

Phác Luyến Dao Đỗ xe ở cửa nhà chính, sau khi xuống xe thì đi vào nhà.

Chị Hà vừa từ nhà đi ra thấy cô ta thì lễ phép gọi: “Phác tiểu thư về rồi.”

” Ừ tôi đến đón chị dâu họ đi dạo phố” Phác Luyến Dao cười nói

Chị Hà ngạc nhiên: “Cô muốn đưa thiếu phu nhân đi dạo phố? Lão phu nhân biết không?”.

“Đương nhiên là bà biết rồi, chẳng phải bà vẫn luôn nhắc tôi với Thẩm Tâm ở bên chị dâu họ nhiều chút sao?”, Phác Luyến Dao nói rồi xông vào nhà: “Tôi đi chào hỏi một tiếng với bà rồi đi”.

“Được, vậy các cô đi cẩn thận”.

“Tôi biết rồi”.

Sau khi Phác Luyến Dao chào hỏi với lão phu nhân thì Bạch Tinh Nhiên cũng từ trên tầng xuống, Phác Luyến Dao nhanh chân đi tới thân mật khoác tay cô cười nói: “Đi thôi, chúng ta cùng ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn”.

“Cảm ơn, vậy phiền em rồi”, để người ta đến đón mình, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy khá ái ngại.

“Cảm ơn gì chứ, đúng lúc em cũng muốn đi dạo phố”, Phác Luyến Dao kéo mở cửa ghế phó lái bảo cô lên xe, bản thân cũng lên xe từ bên còn lại.

Lần trước đi xe cô ta suýt thì bị va chạm làm cho ngất đi, lần này lại đi, trong lòng Bạch Tinh Nhiên ít nhiều gì vẫn hơi sợ hãi.

Cô không phải là người sợ chết, nếu không phải mang thai thì cô cũng sẽ không lo lắng.

Phác Luyến Dao dường như cảm nhận được sự sợ hãi của cô, dùng ngón tay chỉ dây an toàn nói: “Yên tâm đi, em đã thay chốt, có thể dùng rồi”.

“Vậy thì tốt”, Bạch Tinh Nhiên thở phào.

Phác Luyến Dao ngại ngùng mỉm cười: “Lần trước suýt nữa làm chị sảy thai, em nào dám để chị ngồi xe không có dây an toàn nữa, có cho em mười lá gan cũng không dám. Chị dâu họ, chị yên tâm, lần này em sẽ lái cực kì cẩn thận”.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “Lái xe mà, dù vì bản thân thì cũng phải cẩn thận chút”.

“Biết rồi”, Phác Luyến Dao làm mặt xấu với cô, khởi động xe lái đến cổng nhà Nam Cung.

Hai người cùng đến trung tâm thành phố, Phác Luyến Dao đỗ xe ở trước một nhà hàng theo chủ đề, xoay đầu hỏi Bạch Tinh Nhiên: “Chị dâu họ từng ăn nhà này chưa? Mới khai trương, đồ bên trong ngon cực kì”.

Bạch Tinh Nhiên quan sát nhà hàng bên ngoài cửa sổ, lắc đầu: “Chưa”.

“Vậy lát nữa em mời chị ăn”, Phác Luyến Dao nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Nhưng giờ đi ăn cơm tối còn hơi sớm, hay là chúng ta đi dạo bách hóa bên cạnh trước nhé?”.