Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 154: Chúng ta ly hôn đi (3)




Trở về phòng bệnh, chị Hà dìu lão phu nhân ngồi xuống dựa vào đầu giường, rót cho bà ta một cốc nước, an ủi nói: “Lão phu nhân, bà đã cả đêm không ngủ rồi, mau nghỉ ngơi đi”.

“Không ngủ được”, lão phu nhân cười chua xót, im lặng một lúc rồi ngước mắt lên nhìn chị ta nói: “Cô thấy tôi có phải đã làm sai rồi không? Có khi nào tôi thật sự không nên để Ánh An có thai không?”.

Ban nãy trước khi đi tới phòng bệnh của Bạch Tinh Nhiên, bà ta vẫn chưa ý thức được sai lầm của mình, mãi cho đến khi nghe thấy những lời Nam Cung Thiên Ân nói với Bạch Tinh Nhiên, bà ta cuối cùng mới nhận ra.

Năm xưa Nam Cung Thiên Ân khổ sở thế nào bà ta biết rất rõ, bố mẹ của Nam Cung Thiên Ân khó khăn thế nào bà ta cũng chưa từng quên, từ trước tới giờ bà ta chỉ quan tâm lo lắng nhà Nam Cung không có ai thừa kế, chứ chưa từng cân nhắc đến cảm nhận của Nam Cung Thiên Ân và đứa bé.

“Lão phu nhân, bà không sai”, chị Hà nhẹ nhàng an ủi nói: “Bà nên có niềm tin vào suy nghĩ ban đầu của mình, đứa bé sẽ rất khỏe mạnh, sẽ khôn lớn thành người. Bà xem đại thiếu gia lúc nhỏ khổ như vậy, sau này lớn dần, cơ thể chẳng phải cũng từ từ có chuyển biến tốt đó sao. Đến giờ cũng chỉ thỉnh thoảng mới phát bệnh, hàng ngày đều rất bình thường mà”.

Lão phu nhân gật đầu: “Hi vọng là như vậy thật, hi vọng Thiên Ân có thể tiếp tục sống khỏe mạnh”.

“Chắc chắn mà, lão phu nhân yên tâm ngủ một giấc đi”.

Lão phu nhân đột nhiên lại nhìn chị ta hỏi: “Phải rồi, Vương đại sư không nói với cô việc tìm người có tiến triển gì mới không à?”.

Nhắc đến việc này, chị Hà hơi ái ngại nói: “Lão phu nhân, tối qua tôi mới hỏi Vương đại sư, ông ấy nói đại thiếu gia hoàn toàn không chịu hợp tác, nên căn bản không thể tìm được”.

“Vậy phải làm sao?”, lão phu nhân lo lắng buồn rầu nói: “Thiên Ân sắp 30 tuổi rồi, ngộ nhỡ lời tiên đoán là thật thì…”.

“Lão phu nhân, sẽ không đâu”.

“Ai biết được có hay không?”.

Chị Hà nghĩ một lúc, cũng bắt đầu than thở: “Việc này quả thực đại thiếu gia phải toàn lực hợp tác mới được, có điều cháu thấy đại thiếu gia hình như là không muốn tìm”.

“Cho nên tôi mới lo!”.

“Bà nói xem có khi nào là do thiếu phu nhân không?”, chị Hà lưỡng lự nói: “Có thể thấy gần đây tình cảm giữa đại thiếu gia và thiếu phu nhân khá tốt, những căn chung cư trước đây đại thiếu gia thích đều không ở nữa, hơn nữa tối nào cũng về sớm hơn trước”.

Nghe chị Hà nói thế, lão phu nhân không khỏi rơi vào trầm tư.

Lúc trước bà ta chỉ mải nghĩ cho em bé, cứ bắt hai người họ ở gần nhau, nhưng không tính đến Nam Cung Thiên Ân sẽ thích một người con gái khác không phải Chu Chu. Bà ta còn cho rằng ngoài Chu Chu ra, anh sẽ không có hứng thú với bất cứ ai nữa.

“Xem ra lại là do tôi tính sai rồi”, lão phu nhân than thở một tiếng.

“Lão phu nhân lại tự trách oan mình rồi, gặp phải tình huống như thế bà cũng đâu có nhiều sự lựa chọn, dù sao đứa bé cũng rất quan trọng”.

“Đối với tôi mà nói, Thiên Ân quan trọng hơn…”, sống mũi lão phu nhân cay cay, nước mắt lại rơi xuống. Bà ta nhận lấy tờ khăn giấy chị Hà đưa lau nước mắt nói: “Cô nói xem tại sao nó cứ không chịu nghĩ cho mình thế chứ?”.

“Lão phu nhân, bà tạm thời đừng quá lo lắng, cứ đợi qua vài hôm tâm trạng đại thiếu gia tốt lên, rồi từ từ nói chuyện với cậu ấy”.

Lão phu nhân gật đầu, nhưng lại không hề ôm hi vọng.

Không phải bà ta chưa bao giờ nói chuyện với Nam Cung Thiên Ân, nhưng mỗi lần đều kết thúc không vui vẻ, có thể do thất bại nhiều lần như vậy, bà ta sớm đã không còn hi vọng gì nữa!

Bạch Tinh Nhiên ở trong bệnh viện hai ngày, cơ thể đã hồi phục cơ bản rồi.

Tâm trạng thì hoàn toàn không có chuyển biến hay thả lỏng.

Nhớ hôm qua lúc Nam Cung Thiên Ân rời khỏi phòng bệnh, còn ném cho cô một câu, nói là cho cô thời gian hai ngày suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi trả lời anh.

Sau đó anh rời đi, đến hôm nay vẫn chưa thấy xuất hiện.

Nam Cung Thiên Ân hi vọng cô sẽ từ bỏ đứa bé, cũng cho rằng cô nhất định sẽ từ bỏ, hai ngày nay cô chịu sự dằn vặt phải chọn lựa, trước nay cô chưa bao giờ buồn đến như thế.

Hai mươi phút sau, Nam Cung Thiên Ân đến.

Đứng trước mặt nhìn cô chằm chằm, giọng điệu bình tĩnh nói: “Nghĩ xong chưa?”.

Bạch Tinh Nhiên ngồi ở mép giường, rõ ràng là đang có ý chờ anh đến, cô nhìn anh, giọng cũng rất bình tĩnh: “Nam Cung Thiên Ân, chúng ta ly hôn đi”.

Không sai, đây chính là kết quả suy nghĩ của cô trong hai ngày.

Sắc mặt Nam Cung Thiên Ân hơi thay đổi, cuối cùng không bình tĩnh được nữa, lạnh lùng hỏi một câu: “Cô nói cái gì?”.

“Tôi nói tôi muốn ly hôn”, Bạch Tinh Nhiên nhắc lại một lần nữa.

Nếu như nói lúc trước vẫn còn lưu luyến anh, vậy thì từ sau khi biết anh là hung thủ ép chết bà ngoại mình, cô cũng không thể có suy nghĩ này nữa. Cô không thể làm vợ của kẻ thù của mình, nếu không linh hồn bà ngoại ở trên trời cũng sẽ không tha thứ cho cô.

Còn về đứa bé, bất luận là khỏe mạnh hay không cô cũng muốn giữ nó lại, cho dù sau này phải tốn bao nhiêu sức lực để chăm sóc nó cô cũng bằng lòng, chỉ cần không phải phá bỏ nó từ trong bụng là được.

Nam Cung Thiên Ân trầm mặc một lúc, mới cắn răng thốt ra một câu: “Được, bỏ đứa bé đi tôi sẽ lập tức ly hôn với cô”.

Bạch Tinh Nhiên sững người, anh lại bắt cô phải bỏ đứa bé thì mới ly hôn sao? Nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?

“Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ đứa bé”, cô nói.

“Cô bắt buộc phải bỏ”, Nam Cung Thiên Ân lạnh lùng nói.

“Nam Cung Thiên Ân! Anh cứ phải ép tôi như vậy sao?”, Bạch Tinh Nhiên nổi giận, đột nhiên đứng phắt dậy nhìn anh chằm chằm nói: “Nếu như anh không muốn đứa bé này thì kệ anh, tôi có thể tự sinh nó ra tự nuôi nó lớn. Chẳng phải anh luôn nghĩ tôi sống chết muốn có nó là để có được tài sản nhà Nam Cung sao? Vậy thì bây giờ tôi quyết định ly hôn với anh, tài sản nhà Nam Cung tôi không cần một cắc nào cả, tôi chỉ cần con của tôi có thể ra đời an toàn, tại sao anh vẫn không chịu tha cho tôi? Tại sao nhất định phải ép tôi?”.

“Bởi vì đứa bé này cũng là của tôi, tôi có quyền quyết định nó!”.

“Quyết định? Quyết định của anh chính là giết chết nó, anh cứ luôn mồm nói không muốn sau này nó đau khổ, nhưng anh có từng nghĩ có thể nó hoàn toàn không có bệnh, có thể nó rất muốn đến thế giới này không? Tại sao anh có thể ích kỷ như thế, sao có thể vì cảm xúc của bản thân mà giết nó? Anh…”.

“Đủ rồi!”, Nam Cung Thiên Ân khó chịu ngắt lời cô: “Tôi nói lại lần nữa, cô muốn ly hôn cũng được, nhưng phải bỏ đứa bé đi trước. Cô không muốn ly hôn, cũng phải bỏ đứa bé đi đã, đây là lựa chọn của cô!”.