Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 149: Sự thật không dám tin (3)




Lâm An Nam cởi áo khoác ngoài của anh ta khoác lên người cô, ôm chặt cô nói: “Tinh Nhiên, nếu khó chịu thì em khóc ra sẽ nhẹ nhõm hơn, ở đây cũng chẳng có ai cả”.

Bạch Tinh Nhiên lặng lẽ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Lâm An Nam: “Vì sao anh lại nói với tôi những điều này?”.

Vì sao nhất định phải nói cho cô, ép cô đi tìm chân tướng sự việc? Lẽ nào anh ta không biết trong lòng cô lúc này khó chịu như thế nào sao?

Cô thà tất cả những chuyện vừa rồi không phải là sự thật, cô không muốn bản thân dần dần thích người đàn ông lại là kẻ thù giết bà ngoại của mình, cô càng không muốn bố của đứa con cô trở thành kẻ thù của cô.

“Vì tôi không muốn em rõ ràng đã biết không có kết quả mà vẫn yêu anh ta, vì tôi không muốn mất em, chỉ đơn giản vậy thôi”, Lâm An Nam nói.

Tấm chân tình của mình đối với Bạch Tinh Nhiên, anh ta chưa bao giờ nghi ngờ về nó cả.

Nhưng anh ta lại là người đàn ông làm chuyện lớn, cho nên giữa sự nghiệp và tình cảm anh ta chỉ có thể lựa chọn sự nghiệp. Giờ đã không còn hy vọng về việc chiếm nhà họ Bạch, vậy thì anh ta chỉ có thể lựa chọn tìm lại phần tỉnh cảm từng bị anh ta vứt đi.

Bạch Tinh Nhiên nhìn anh ta, khuôn mặt tái nhợt của cô mỉm cười: “Cảm ơn anh đã nói với tôi những điều này, nhưng tình cảm chứ không phải đồ vật mất đi là có thể tìm lại được, chấp nhận thực tại đi Lâm thiếu gia, với điều kiện của anh thì con gái của mấy ông chủ hay là con gái của chủ tịch thành phố đi nữa, anh đều có thể theo đuổi được”.

Nói xong, cô đứng dậy khỏi ghế sofa, đôi chân mềm nhũn hơi loạng choạng.

“Tinh Nhiên, em có sao không?”, Lâm An Nam vội vàng đỡ lấy cánh tay cô, cuống quýt nói: “Cho dù em có nói gì đi nữa tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, nếu em cần nhất định đến tìm tôi nhé, vì… chỉ có tấm lòng của tôi dành cho em là chưa từng thay đổi, kể cả sau này cũng vậy”.

“Cảm ơn”, Bạch Tinh Nhiên nhìn anh gật đầu, sau khi cởi áo khoác trả lại anh ta, cô bước ra khỏi căn phòng.

Cô đặt bàn tay lên chốt cửa, mới phát hiện ra đến bàn tay cũng bất lực như vậy, cô cắn răng ép mình phải bình thường trở lại.

Lâm An Nam thấy cô không vặn được chốt cửa, vội vàng đi lên giúp cô mở cửa.

Cửa căn phòng mở ra, Bạch Tinh Nhiên vừa bước ra ngoài thì thấy có hai người đang đứng trước cửa căn phòng bên cạnh, chính là Nam Cung Thiên Ân và vị Hà tiểu thư kia. Hà tiểu thư cũng không biết là say hay tỉnh, động tác rất mạnh bạo ôm lấy cổ của Nam Cung Thiên Ân, cái miệng đỏ chót trề ra nũng nịu: “Thiên Ân thiếu gia, anh đừng có lấy vợ rồi thì quên mất hồng nhan tri kỷ này, nếu không tôi sẽ rất buồn đó”.

“Yên tâm đi, quên cô sao được”, Nam Cung Thiên Ân mỉm cười đưa tay véo má cô ta một cái, rồi bỏ cánh tay thon dài đang đặt trên cổ anh xuống.

Khi quay người lại, nụ cười trên khuôn mặt của Nam Cung Thiên Ân đột nhiên tắt ngấm, thay vào đó là kinh ngạc. Anh nhìn vào Bạch Tinh Nhiên trước mặt anh, đang định giải thích gì đó, Hà tiểu thư lại mượn men say ngã vào lòng anh một lần nữa, khuôn mặt nhỏ áp sát vào ngực anh cười âu yếm: “Hay là tối nay đừng về nữa, chúng ta lâu lắm rồi chưa…”.

“Hà tiểu thư, đừng đùa nữa”, biểu cảm của Nam Cung Thiên Ân trầm xuống, đẩy người phụ nữ trong lòng anh ra. Anh lúc này cũng nhìn thấy Lâm An Nam đứng phía sau Bạch Tinh Nhiên, sự lạnh lùng trên mặt anh cũng một phần là do Lâm An Nam.

Hà tiểu thư chưa hiểu chuyện gì, dựa vào người anh nhìn vào Bạch Tinh Nhiên trước mặt, sau đó cười hi hi mà nói một câu: “Bọn họ là ai thế… bạn anh à… trai tài gái sắc đó chứ”.

“Cô ấy là vợ tôi”, Nam Cung Thiên Ân cắn răng nói ra câu này, cũng không biết là đang trả lời câu hỏi của Hà tiểu thư hay là đang nhắc nhở Lâm An Nam đang đứng phía sau Bạch Tinh Nhiên nữa.

“Vợ của anh sao?”, Hà tiểu thư kinh ngạc, nhìn Bạch Tinh Nhiên từ trên xuống dưới rồi lẩm bẩm: “Vậy sao cô ấy lại đang đi cùng người đàn ông khác thế? Không phải là giấu anh lén lút…”.

Bạch Tinh Nhiên sao mà không nhận ra người phụ nữ này đang mượn rượu giả điên chứ, công khai ôm chồng của người ta đã đành, lại còn muốn hủy hoại thanh danh của cô?

Cô tức giận tiến lên một bước, giơ tay tát cho cô ta một cái rồi quát: “Tôi không đê tiện như cô đâu Hà tiểu thư ạ!”.

Sau khi chửi xong, cô quay người đi nhanh về phía cửa chính quán bar.

Nam Cung Thiên Ân nhìn Hà tiểu thư một cái, anh nhíu mày, rồi cất bước đuổi theo sau.

Vì ánh sáng của quán bar rất yếu, người lại đông, anh chỉ có thể từ xa nhìn theo bóng dáng của Bạch Tinh Nhiên đang đi giữa đám người, khi anh lướt qua đám đông đi ra khỏi quán bar thì đã không còn thấy bóng dáng của Bạch Tinh Nhiên đâu nữa.

Anh đứng ở cổng quán bar vài giây, nhìn xung quanh xong cuối cùng lựa chọn đi về hướng ven sông. Bạch Tinh Nhiên bất kể là tức giận hay là buồn bã đều thích đến ven sông đi dạo, điều này anh đã để ý từ trước.

Trước khi ra khỏi quán bar, Bạch Tinh Nhiên còn có thể kiềm chế bản thân không được rơi nước mắt, nhưng sau khi ra khỏi quán bar cô không thể kiềm chế được nữa, nước mắt cứ thế tuôn ra.

Cột đèn màu nê-ông trước mặt dần dần biến thành những cột đèn màu sắc, những người đang đi tới cũng trở nên mờ ảo chồng chéo lên nhau, cô bước đi nhanh như thể đang vội vàng trốn tránh điều gì đó.

Bờ sông cách quán bar không xa, cô đi một lúc đã đến bờ sông luôn.

Cô vẫn không có gan nhảy xuống mà chết quách cho xong, ngoài việc nhìn mặt sông lặng lẽ khóc, cô không thể làm gì khác, không thể làm gì cả…

Khi Nam Cung Thiên Ân chạy đến nơi, nhìn thấy cô đứng bên sông khóc rất thương tâm. Anh đi chậm đến phía sau lưng cô thì đứng lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ủ rũ của cô nói: “Trước khi tôi giải thích cho cô về mối quan hệ của tôi và Hà tiểu thư, cô có phải là nên giải thích cho tôi chuyện vì sao cô lại cùng Lâm An Nam bước ra từ cùng một căn phòng không?”

Nghe thấy giọng của anh, Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu lên lau nước mắt trên mặt, quay người giơ tay chỉ vào anh tức giận nói: “Nam Cung Thiên Ân! Tôi muốn ly hôn!”.

Ly hôn? Trước đây cô có khóc hay giận như thế nào cũng chưa bao giờ nhắc đến hai chữ ‘ly hôn’, hôm nay lại muốn ly hôn với anh?

“Vì sao? Vì người đàn ông đó sao?”, sắc mặt của anh càng ngày càng khó coi hơn.

“Không liên quan gì đến anh ta”.

“Thế thì liên quan đến tôi rồi?”, Nam Cung Thiên Ân nhíu mày giải thích: “Tôi và Hà tiểu thư chỉ là diễn kịch thôi, chúng tôi…”.

“Phụ nữ diễn kịch với anh thì nhiều không đếm được, chứ đâu chỉ vị Hà tiểu thư kia?”, Bạch Tinh Nhiên lại một lần nữa đưa tay lên gạt nước mắt, nhìn anh rồi bật cười, cười còn khó coi hơn cả khóc: “Hà tiểu thư, Phương tiểu thư, trợ lý Nhan… phụ nữ của anh nhiều đến mức có thể tập hợp thành một trường nữ sinh rồi đấy. Có phải anh lại muốn nói là tôi không có tư cách quản anh? Tôi không nên quản không? Tôi đúng là không muốn quản đâu, cho nên tôi chọn ly hôn là được chứ gì?”.

“Nếu là vì lý do này thì cô đừng nằm mơ!”.

“Lý do? Nam Cung Thiên Ân có phải anh nghĩ có tiền thì có thể che đậy được hết những vết nhơ hay những tội lỗi do anh gây ra không? Anh vì muốn có được căn nhà của người khác mà ép chết người ta, vì căn bệnh của mình mà ép người ta gả cho mình, cuối cùng khiến cho bọn họ phải chết thảm, giờ lại dùng từ ‘diễn kịch’ để lấp liếm cái sự thật ngoại tình của anh, sao anh lại có thể vô liêm sỉ như vậy chứ?”.

Nghe những lời của cô, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên chột dạ, hỏi một câu theo bản năng: “Ai nói với cô?”.

Rốt cuộc ai đã nói với cô ấy chuyện anh mua căn nhà của nhà họ Chu rồi bức chết bà Chu?

“Ai nói với tôi thì có gì khác nhau sao?”, Bạch Tinh Nhiên hét lên. Anh nói vậy là có ý gì? Là ngầm thừa nhận sao? Cuối cùng cũng ngầm thừa nhận rồi!

Thấy cô kích động như vậy, trong lòng Nam Cung Thiên Ân có chút khó hiểu, kể cả anh là loại người lạnh lùng vô tình đi nữa, cô ấy có đến mức phản ứng gay gắt như vậy không? Cứ như thể là anh bức chết người thân của cô không bằng.