Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 147: Sự thật không dám tin (1)




“Không phải chứ? Thế cậu có bị sao không?”, Diêu Mỹ vừa nghe thấy cô nói bị tai nạn, lập tức hỏi han quan tâm, sau khi thấy Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, lại hất cằm xuống bụng cô hỏi: “Thế em bé thì sao?”.

Bạch Tinh Nhiên cười với vẻ bí mật: “Vẫn tốt”.

“Vậy thì được”, Diêu Mỹ thở phào.

“Tinh Nhiên, cuối cùng thì cô cũng tới”, Triệu Phi Dương và Viên Quế tươi cười chào đón.

“Xin lỗi nhé, tôi đến hơi muộn”, Bạch Tinh Nhiên cầm hai tay của Viên Quế dang ra ngắm nhìn bộ váy cưới trên người cô ta: “Viên Quế, hôm nay cô đẹp quá”.

Viên Quế xoay một vòng trước mặt cô một cách đắc ý: “Đương nhiên rồi, nếu hôm nay còn không trang điểm đẹp chút thì lúc nào mới được đẹp đây?”.

“Anh chưa từng nói với em à? Em lúc nào cũng xinh đẹp hết đó”, Triệu Phi Dương ôm vai cô ta trìu mến nói.

“Trông hạnh phúc chưa kìa, chúng tôi ngưỡng mộ quá đi mất, thôi vào trong ăn đi”, Bạch Tinh Nhiên vừa nói vừa khoác tay Diêu Mỹ định đi vào bên trong.

Triệu Phi Dương nhìn thấy vết thương trên trán Bạch Tinh Nhiên, thế là túm lấy cánh tay cô kéo lại, nhìn lên trán cô hỏi: “Tinh Nhiên, trán của cô bị sao thế? Sao lại sưng vù thế kia?”.

Bạch Tinh Nhiên ngại ngùng vén tóc mái trên trán ra nói: “Không có gì đâu, vừa rồi lúc ngồi xe không cẩn thận nên bị đập đầu vào thôi”.

“Sao lại bất cẩn như vậy hả?”.

“Thì chuyện ngoài ý muốn mà”, Bạch Tinh Nhiên vỗ vào cánh tay anh ấy giục: “Mau đi tiếp khách của anh đi, cứ kệ tôi”.

“Phải rồi, Tinh Nhiên”, Viên Quế đột nhiên hỏi Bạch Tinh Nhiên với vẻ mặt nghiêm trọng: “Nói cho cô chuyện này, Lâm An Nam có thể sẽ đến tham dự lễ đính hôn của tôi và Phi Dương đấy”.

“Lâm An Nam? Anh ta đến làm gì?”, Triệu Phi Dương thốt ra một câu theo bản năng.

Viên Quế nói với giọng có chút bất lực: “Nhà họ Lâm và bố em có quan hệ làm ăn với nhau, anh em nhà họ Lâm lại là chỗ bạn bè với anh trai em, là bố em phát thiệp mời đó, nhưng rốt cuộc là Lâm đại thiếu gia hay Lâm nhị thiếu gia đến thì em cũng không biết nữa”.

Lúc này nghe thấy cái tên Lâm An Nam đúng là có chút mất hứng, nhưng nhà họ Lâm và nhà họ Viên là chỗ quen biết với nhau, cũng không phải Viên Quế có thể quyết định được, cô chỉ có thể giả vờ cười như không có chuyện gì: “Không sao, chia tay vẫn có thể làm bạn mà”.

Nghe thấy cô nói vậy, Viên Quế mới hơi yên tâm chút: “Vậy thì được, mau vào trong ăn đi”.

Bạch Tinh Nhiên và Diêu Mỹ vừa vào trong hội trường được một lúc thì Lâm An Nam xuất hiện.

Bạch Tinh Nhiên còn chưa kịp tránh đi đã nhìn thấy Lâm An Nam đang đi về phía cô rồi, đây là buổi tiệc của nhà người ta, cô không thể làm gì quá lố để tránh gây sự chú ý, đành tỏ ra bình thản chào hỏi Lâm An Nam.

“Đã lâu không gặp”, Lâm An Nam nhìn cô cười: “Mấy hôm nay đang định tìm em đó”.

“Lâm thiếu gia tìm tôi làm gì thế?”, Bạch Tinh Nhiên cười gượng.

Còn tưởng đã lâu như vậy rồi không gặp lại thì anh ta đã hết hy vọng với cô, và cũng bắt đầu từ bỏ đeo bám cô chứ.

“Không có gì, vừa hay dạo này có một người bạn vào làm việc ở Cục quản lý nhà đất, muốn tặng em một món quà thôi”, Lâm An Nam cười với vẻ ẩn ý.

“Ý của anh là gì? Anh lại muốn làm gì đấy?”.

“Em lo lắng cái gì chứ?”.

“Tôi chẳng lo lắng gì cả”.

“Không lo gì thì tốt, khi dạ tiệc bắt đầu tôi sẽ đem món quà tới”, Lâm An Nam giơ ly rượu lên: “Nào, chúng ta cùng uống một ly”.

Bạch Tinh Nhiên tuy không muốn để ý đến anh ta, nhưng vẫn lịch sự nâng ly nước ngọt nên cạch với anh ta một cái, rồi ngẩng đầu uống.

Lâm An Nam có bạn bè riêng của anh ta cần phải tiếp, nên không làm cô khó xử mấy thì anh ta đã đi vào trong phòng ăn riêng với đám bạn đó rồi, Bạch Tinh Nhiên cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Về món quà mà Lâm An Nam nói, cô không có chút hứng thú nào, cũng không để bụng.

Triệu Phi Dương và Viên Quế cũng đón cả bọn trẻ đến lễ đính hôn, vì sợ bọn trẻ nghịch ngợm, nên bảo nhân viên phục vụ đưa bọn trẻ vào trong vườn hoa chơi rồi ăn uống.

Thế là cả buổi sáng, Bạch Tinh Nhiên cùng chơi với bọn trẻ.

Dạ tiệc của Triệu Phi Dương và Viên Quế được tổ chức bên trong một quán bar cao cấp, nói là dạ tiệc, thực ra là một đám thanh niên tụ tập chơi bời thôi.

Bạch Tinh Nhiên vốn không muốn đi, dù sao sức khỏe của cô cũng không tiện, nhưng Triệu Phi Dương và Viên Quế không biết cô có bầu nên cứ muốn cô đi bằng được.

Mời nhiệt tình quá khó từ chối, Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc thấy dù sao Nam Cung Thiên Ân tối nay cũng không về sớm đâu, cô ở nhà một mình cũng chán, chi bằng đến quán bar cho góp mặt cái vẫn tốt hơn.

Khi cô đến quan bar, bên trong phòng đã ngồi kín người, khói thuốc bay nghi ngút.

Sau khi Bạch Tinh Nhiên bị Viên Quế kéo ra làm loạn một hồi, Bạch Tinh Nhiên đã nói lời chào tạm biệt với Triệu Phi Dương, Triệu Phi Dương vốn không muốn cho cô về, Diêu Mỹ thay Bạch Tinh Nhiên giải thích: “Phi Dương, anh đâu phải là không biết gia phong nhà Bạch Tinh Nhiên rất nghiêm khắc đâu, mau để cô ấy về đi”.

“Nhưng cô còn chưa uống rượu với tôi mà”, Triệu Phi Dương đã uống say nên lời nói có chút ngang ngược, Diêu Mỹ cười rồi đẩy cánh tay của anh ấy khỏi vai Bạch Tinh Nhiên nói: “Anh muốn uống cũng được thôi, tôi uống với anh!”.

“Được, nhớ đấy”.

“Được”, khi Diêu Mỹ dìu Triệu Phi Dương vào bên trong, không quên ngoái đầu dặn Bạch Tinh Nhiên đi đường cẩn thận.

Bạch Tinh Nhiên thở phào, cuối cùng cũng có thể về nhà.

Chỉ tiếc là cô chưa kịp bước đi, Lâm An Nam đã xuất hiện, đứng chắn ngay trước mặt cô: “Sao thế? Về sớm vậy à?”, anh ta giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Mới có 9 giờ”.

Bạch Tinh Nhiên cạn lời mà lườm anh ta nói: “Lâm thiếu gia, xin hỏi là có liên quan gì đến anh không? Anh phiền quá đấy!”.

“Tôi có phiền phức thế nào cũng là muốn tốt cho em”, Lâm An Nam đột nhiên nắm lấy cổ tay cô: “Đi theo tôi”.

Không cho Bạch Tinh Nhiên cơ hội từ chối, anh ta kéo cô về hướng một căn phòng khác, sau đó chỉ vào cửa phòng đang khép hờ mà cười khẩy: “Em tự nhìn đi”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn anh ta, tuy không muốn tiếp xúc với anh ta quá nhiều, nhưng vì tò mò, cô vẫn cẩn thận đẩy nhẹ cánh cửa một chút.

Trong căn phòng ánh sáng mập mờ, cô vừa nhìn đã thấy Nam Cung Thiên Ân ngồi ngay chính giữa, và ngồi trên người anh là một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm, xinh đẹp và rất có khí chất. Nam Cung Thiên Ân đang cười nói với một người đàn ông bên cạnh, rồi trêu đùa với người phụ nữ trong vòng tay anh.

Mặt Bạch Tinh Nhiên biến sắc, cô có thể cảm nhận được Nam Cung Thiên Ân bên ngoài chắc chắn có người phụ nữ khác, nếu không kỹ năng trên giường của anh sẽ không thể giỏi như vậy được, nhưng tận mắt nhìn thấy anh thân mật với người phụ nữ khác như vậy thì đúng là lần đầu tiên.

Tim cô đột nhiên đau thắt lại, sau khi đóng cánh cửa vào cô liền quay người.

Nam Cung Thiên Ân lạnh lùng, độc đoán, ích kỷ cô đều đã gặp, chỉ chưa từng nhìn thấy anh thân mật với người phụ nữ khác, cô thực sự không thể nhìn tiếp nổi.

Cô đứng im tại chỗ một hồi lâu mới hoàn hồn.

Cô không thèm nhìn Lâm An Nam mà bước đi như một cái máy, cũng không biết hướng đi đến cửa chính có đúng không liền đi về phía trước.