Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 142: Ghen bóng ghen gió (2)




Nửa câu sau của cô còn ở trong miệng, mặt Nam Cung Thiên Ân đã sầm lại, chỉ đành đổi giọng: “Thôi, biết ngay chắc chắn anh sẽ không đồng ý”.

“Nếu biết tôi sẽ không đồng ý thì đừng có bao giờ nhắc đến nữa”, Nam Cung Thiên Ân nói.

“Biết rồi”, Bạch Tinh Nhiên đồng ý rồi quay mặt đi.

Anh vẫn kiên quyết như vậy, không hề có ý buông lỏng, Bạch Tinh Nhiên bất lực cười khổ trong lòng.

Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được sự chán nản của cô, nhưng anh không nói gì nữa, chỉ khởi động xe lái về nhà.

Tâm trạng tốt đẹp vì một câu nói của Nam Cung Thiên Ân mà mất sạch, Bạch Tinh Nhiên lại bắt đầu lo lắng tiền đồ của con và mình.

Về đến nhà, Bạch Tinh Nhiên vào phòng tắm rửa, cô cảm giác bụng hơi đói đang định đi hỏi Nam Cung Thiên Ân có muốn ăn đêm không thì nghe thấy ở cửa vang lên tiếng động cơ xe.

Cô nhanh chân đi tới ban công nhìn xuống, vừa hay thấy đuôi xe Nam Cung Thiên Ân biến mất ở cổng biệt thự.

Vừa nãy chẳng phải anh còn kêu mệt sao? Sao giờ lại ra ngoài?

Nhưng hành tung của Nam Cung Thiên Ân bao lâu nay đều không báo với cô, cũng sẽ không bị cô kiểm soát, không phải quan tâm anh ra ngoài làm gì.

Bạch Tinh Nhiên rời khỏi ban công, đến nhà bếp tầng một tìm đồ ăn, trùng hợp lúc này chị Hà vừa đi ra từ phòng lão phu nhân, nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên đang tìm cái ăn thì quan tâm hỏi: “Thiếu phu nhân đói à? Tôi làm chút đồ ăn đêm cho cô nhé”.

Bạch Tinh Nhiên bị chị ta làm cho hết hồn, xoay người lắc đầu: “Không cần, tôi tìm mấy miếng bánh quy ăn là được”.

Mặc dù từ sau khi cô có thai, thái độ của chị Hà với cô cũng tốt hơn nhiều giống lão phu nhân, nhưng với người đã làm việc ở nhà Nam Cung mấy chục năm này, cô vẫn khá là sợ hãi.

“Bánh quy không có chất dinh dưỡng, tôi nấu bát mì trứng cho cô”, chị Hà nói rồi bèn lấy đồ trong tủ lạnh ra chuẩn bị làm mì trứng.

Bạch Tinh Nhiên thấy chị ta cứ thế làm luôn, chỉ đành nói với chị ta tiếng cảm ơn.

Mì trứng gà làm rất nhanh, Bạch Tinh Nhiên đứng bên cạnh nhìn, trong lúc đó cô như vô tình hỏi: “Đúng rồi chị Hà, đại thiếu gia muộn thế này còn đi đâu?”.

“Nói là có bạn từ nước ngoài về”.

“Bạn?”.

Chị Hà ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, giọng điệu mang theo chút nghiêm túc: “Đại thiếu gia điều hành Tập đoàn Nam Cung lớn thế này, thỉnh thoảng ra ngoài không phải rất bình thường sao?”.

“Không, ý tôi là… không ngờ đại thiếu gia cũng biết kết bạn”, Bạch Tinh Nhiên cười ha hả nói.

Cô nhớ điện thoại riêng của Nam Cung Thiên Ân hầu như chưa bao giờ reo, cũng chưa từng nghe anh nhắc đến việc có bạn bè gì, cô tưởng anh chỉ là một công cụ kiếm tiền, mỗi ngày ngoài kiếm tiền ra thì vẫn chỉ có kiếm tiền.

Câu này của cô lại khiến chị Hà im lặng, mãi mới nói: “Đại thiếu ra từ nhỏ không có bạn bè gì, trừ người hôm nay…”.

Chị Hà không nói tiếp, múc mì trong nồi ra nói: “Thiếu phu nhân ngồi ngoài đi, tôi mang ra cho cô”.

Mặc dù Bạch Tinh Nhiên rất muốn nghe chị ta nói tiếp, nhưng chị Hà hiển nhiên là không muốn tiếp tục nói chủ đề này với cô, nên đành thôi.

Chị Hà vốn là một người làm việc chu đáo, chưa bao giờ lắm lời, hôm nay có thể nói mấy câu với cô đã là phá lệ rồi.

Bạch Tinh Nhiên đi đến cạnh bàn ăn ngồi xuống, chị Hà đặt mì đã nấu xong xuống trước mặt cô nói: “Thiếu phu nhân ăn xong thì để bát ở đây là được, nghỉ ngơi sớm đi”.

“Chị cũng nghỉ sớm đi”, Bạch Tinh Nhiên trả lời chị ta, nhìn chị ta ra khỏi nhà ăn xong mới cúi đầu ăn mì.

Bạch Tinh Nhiên ăn mì xong thì về phòng ngủ, nằm lên giường nhưng mãi chẳng ngủ được.

Trong lòng chất chứa một đống việc loạn cào cào, càng nghĩ càng đau đầu, ngẩng đầu lên nhìn thời gian đã 2 giờ sáng rồi, mà Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa về.

Không biết người có thể kết bạn với anh là người thế nào nhỉ? Tối nay có uống rượu không? Có uống say không? Có về được không…?

Một loạt vấn đề, một loạt lo lắng, cô càng không ngủ được.

Mà trong một quán bar cao cấp lúc này, Nam Cung Thiên Ân và Kiều Tư Hằng đang uống rượu thật, chỉ có điều mục đích của hai người là ôn chuyện cũ chứ không phải uống rượu, cho nên uống cũng không nhiều.

Nam Cung Thiên Ân nhìn đồng hồ, vừa định bảo giải tán thì cửa phòng riêng đột nhiên lại có một cô gái xinh đẹp đi vào. Cô gái đó trông quyến rũ động lòng người, thân hình nóng bỏng, vừa vào cửa đã liếc mắt đưa tình với Nam Cung Thiên Ân: “Thiên Ân thiếu gia, lâu rồi không gặp”.

Tiếp đó, cô gái nhấc cặp chân đẹp thon dài đến cạnh Kiều Tư Hằng, sau khi tựa vào anh ta ngồi xuống thì đôi môi hồng thắm dán lên môi anh ta, hai người cùng hưởng thụ nụ hôn nóng bỏng nồng tình một cách ăn ý.

Nam Cung Thiên Ân khoanh tay trước ngực, cơ thể dịch về phía sofa sau lưng, nhìn hai người: “Hai người các cậu vẫn vụng trộm cơ à?”.

“Đừng nói khó nghe vậy chứ, Thiên Ân thiếu gia”, cô gái buông Kiều Tư Hằng ra yêu kiều nói, sau đó thở dài một tiếng: “Thiến Ân thiếu gia vẫn nhìn tôi ngứa mắt như vậy, đau lòng quá”.

“Tôi tưởng Phương tiểu thư đã bị vợ của Kiều thiếu gia xé xác rồi cơ”, Nam Cung Thiên Ân liếc cô ta đầy mỉa mai, một kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, anh khinh thường từ tận đáy lòng.

Nhắc đến vợ, gương mặt tuấn tú của Kiều Tư Hằng tối sầm, sau đó mỉm cười ôm chặt Phương Mật ở bên cạnh.

Phương Mật cười càng dịu dàng hơn, thậm chí còn có vẻ đắc ý: “Kiều thiếu gia lần này về chính là để ly hôn với Tô Tích”.

Nam Cung Thiên Ân không để ý cô ta nữa, cũng đã nghe đủ ân oán giữa Kiều Tư Hằng và Tô Tích, chẳng qua chỉ là câu chuyện sến sẩm yêu nhau lắm cắn nhau đau của một đôi tình nhân thôi.

Anh đứng dậy khỏi sofa: “Hai người từ từ nói chuyện đi, tôi về trước đây”.

“Được, hôm khác nói chuyện”, Kiều Tư Hằng mỉm cười nói: “Đến lúc đó nhớ dẫn chị dâu ra cho tôi ngó cái nhé”.

Kiều Tư Hằng nói xong thì Phương Mật bày vẻ mặt hưng phấn nói: “Đúng đó, đúng đó… tôi ở nước ngoài đã nghe Kiều thiếu gia nói Thiên Ân thiếu gia lại cưới vợ mới, hơn nữa…”, cô ta không dám nói “hơn nữa còn sống sót một cách thần kỳ”, ngập ngừng một lúc mới nói: “Tôi thực sự rất tò mò cô ấy trông thế nào, lần sau Thiên Ân thiếu gia nhất định phải dẫn cô ấy ra cho chúng tôi xem thử nhé”.

Nam Cung Thiên Ân mỉm cười: “Để tránh rách việc, vẫn nên đợi tôi tìm được ‘cô ấy’ chân chính rồi nói đi”.

Cuộc hôn nhân của anh và Bạch đại tiểu thư có lâu dài được không đến chính anh cũng không rõ, thì có gì mà phải dẫn ra cho họ làm quen chứ?

Phương Mật là người việc gì cũng dám làm, lời gì cũng dám nói, sau khi nghe thấy anh nói thế thì ngay lập tức hỏi vặn lại: “Ý của Thiên Ân thiếu gia là sau này vẫn sẽ tiếp tục lấy vợ?”.

“Có thể là như vậy”, Nam Cung Thiên Ân chỉ hướng nhà vệ sinh: “Tôi đi nhà vệ sinh cái”.

Nam Cung Thiên Ân vừa rời khỏi chỗ thì điện thoại anh để trên bàn lại đổ chuông, Phương Mật rướn cổ nhìn một cái, cười tủm tỉm hỏi Kiều Tư Hằng: “Kiều thiếu gia, anh nghĩ là ai?”.

“Muộn thế này, ngoài vợ ra thì còn có ai?”, lúc nói lời này, Kiều Tư Hằng bất giác đưa mắt xuống nhìn điện thoại mình.