Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 45: 45: Những Ngày Đầy Khó Khăn Của Châu Tổng




Ánh mắt chằm chằm nhìn nhau của bốn người trong một căn phòng, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải đổ mồ hôi ngay giữa tiết trời mùa đông buốt giá.



Hạ Như Yên kéo Châu Gia Việt đi ra khỏi, đầu không thèm ngoảnh lại nhìn dù một cái, thương thay cho kẻ xảo trá dù có thắng hay thua trong cuộc chiến này thì hắn cũng chỉ có một mình đơn độc.



“Gia Việt đi thôi! Đừng lãng phí lời với những kẻ đầu to não ngắn, chỉ biết đi ăn cắp công sức của người khác.”

Vừa ra khỏi công ty, chuông điện thoại reo lên Ôn Gia Long theo thói quen đưa ra xem.



Hai mắt sáng rực, miệng há hốc, tay chân hơi run run lên.



Mới chỉ mấy phút mà đã có bài báo đưa tin Châu Gia Việt đến tận HKT đánh người, lại còn thêm bớt sự thật.



Sau năm phút mà bài đăng đã chạm mốc một trăm nghìn lượt xem, gần mười nghìn lượt chia sẻ, mấy chục nghìn cái bình luận.



Ôn Gia Long mặt nhăn nhó, tay run run đưa chiếc điện thoại vào tay Châu Gia Việt:

“Hứa Hạo Nguyên rõ ràng hắn ta sắp đặt mọi chuyện đây mà.



Tức chết mất.



Tôi phải vào cho anh ta một trận.”

Hạ Như Yên nhanh tay cản lại: “Ôn Gia Long đừng làm mọi chuyện rối thêm nữa.”

Châu Gia Việt đứng sững người, tay bóp chặt chiếc điện thoại, hai mắt trừng trừng, vẻ mặt lạnh lùng đến phát sợ.



Rõ ràng anh biết nếu tới công ty sẽ mắc bẫy hắn nhưng vẫn không kìm chế nổi bản thân, hắn đúng là kẻ khốn nạn bỉ ổi.



Anh vừa về tới công ty thì thư kí Tần hớt hải chạy tới thông báo: “thưa Châu tổng các nhà đầu tư liên tục đòi rút vốn bây giờ phải làm sao?”

Châu Gia Việt ít nhiều cũng đoán trước được điều này.



Thật không ngờ lại nhanh tới vậy.



Mọi chuyện như trong chớp mắt xảy đến.





Cũng không thể trách họ được, người đầu tư chỉ mong lợi nhuận mà bây giờ xảy ra sự việc bất ngờ này thì đương nhiên họ

muốn bảo toàn số vốn.



Anh lạnh lùng nói: “Cứ cho họ rút đi.



Chúng ta không thể cản được.”

Lần này xem ra Châu Gia Việt khó có thể xoay chuyển tình thế, có làm ra được bản kế hoạch mới cũng không thể nào có vốn để hoàn thành.



Những cuộc điện thoại liên tục vang lên khiến anh nhấc máy đến độ chóng mặt, hai tay xoa nhẹ bên vầng thái dương, người đầy mệt mỏi, buông nhẹ tiếng thở dài.



Các cuộc họp liên tục diễn ra, suốt cả ngày anh dường như không ăn không uống.



Sau khi xong việc quay trở về thì các vị cổ đông đứng sẵn.



Châu Gia Việt sững người một lát, mặt lạnh tanh mở cửa bước vào.



Không một lời động viên an ủi, chỉ toàn những lời trách móc:

“Gia Việt cậu xem cậu có xứng đáng với chức danh tổng giám đốc Châu Thành hay không? Dự án còn chưa ra mắt thì đã bị đối thủ hớt tay trên.



Lần này tổn thất công ty cậu gây ra không hề nhỏ.



Cậu định sẽ làm như thế nào?”

Hạ Như Yên nghe thấy anh sau một ngày ròng rã họp hết chỗ này đến chỗ kia vừa quay về liền hớt hải chạy tới.



Nhưng vừa đến trước cửa đã nghe lời bàn tán vào ra của nhân viên, bên trong khoảng bảy tám người gì đó liên tục chỉ về phía anh.



Đoán được điều gì đó không hay nên cô vội mở cửa vào, mọi ánh nhìn lúc này mới đổ dồn về phía cô.



Cô liếc nhìn qua tất cả mọi người trong căn phòng rồi tiến đến bên anh: “anh không sao chứ?”

Châu Gia Việt lắc đầu.





Nhưng theo tình thế cho cô hiểu rõ anh rất có sao, những lời chỉ trích, dồn ép của mấy người đàn ông đó càng ngày càng quá đáng.



Đúng là bọn tráo trở.



Cô thấy phẫn nộ vì những lời nói kia của bộ phận cổ đông định xông ra nói lí lẽ nhưng vừa tiến được hai bước thì Châu Gia Việt nắm chặt tay cản lại, lắc đầu nhẹ.



Không khí nghẹt thở, các cổ đông liên tục thúc ép Châu Gia Việt.



Đúng là bọn người chỉ biết đội tiền lên đầu.



Bao năm qua anh đã cống hiến sức trẻ, thanh xuân cho công ty lập biết bao công lao thì không thấy ai kể đến bây giờ gặp phải chuyện đều đổ lên vai anh.



Châu Gia Việt sau một lúc đắn đo cùng sự dồn ép không ngừng của những người xung quanh cuối cùng anh cũng phải lên tiếng:

“Để sự việc xảy ra nông nỗi này là trách nhiệm của cháu.



Cháu trịnh trọng xin lỗi các vị cổ đông có mặt ở đây.



Ngay bây giờ sẽ lập tức từ chức tổng giám đốc, tạm thời sẽ dọn khỏi công ty cho tới khi sự việc được điều tra làm rõ.”

Hạ Như Yên sững sờ khi nghe những lời anh nói, vội vàng ngăn cản: “Châu Gia Việt anh đang nói cái gì vậy hả? Không thể được…không được…”


Châu Gia Việt đưa mắt nhìn Hạ Như Yên một lát rồi lạnh lùng bước đi không ngoảnh đầu nhìn lại.



Xung quanh mọi ánh mắt đổ dồn lên nhưng anh cũng chẳng hề để ý đến.



Lời bàn tán to nhỏ thật sự rất khó nghe nhưng dù sao cũng không thể cản được miệng lưỡi người khác nên anh cũng đành bỏ mặc.



Tối đó, Châu Gia Việt một mình ngồi trong quán bar gọi một lúc mười li Sherry đặt một dãy trên bàn, uống cạn một hơi dài.



Miệng cười mà lòng đầy rối bời.





Bất cứ ai lại gần đều bị anh xua đuổi không chút thương tiếc.



Chỉ sau một lúc anh ngập trong cơn say, mặt đỏ hây, người lảo đảo ngồi cũng chả vững, ánh mắt nhìn mọi thứ đều quay cuồng.



Tay chống nhẹ lên bàn loạng choạng bước đi.



Anh như hoàn toàn biến thành một người hoàn toàn khác.



Áo quần xộc xệch, chiếc cà vạt cũng xiên xẹo, hai chân đá quéo nhau, mắt lờ đờ.



Một cơn buồn nôn bất chợt anh ngồi bệt xuống ngay xuống đường, toàn thân như mất hết sức lực, tay rút chiếc điện thoại gọi cho người bạn thân, miệng nói trong vô thức:

“Cậu đến đón tôi đi…”

Bên đường dây kia bốc máy vội vàng hỏi lại: “cậu đang ở đâu? Châu Gia Việt…alo…alo…”

Ôn Gia Long còn chưa kịp hỏi được địa chỉ thì Châu Gia Việt đã gục ngay bên đường không còn ý thức được điều gì nữa.



Anh đành lái vội xe đi tìm trong đêm tối.



Trời càng về khuya càng lạnh, lòng đầy lo lắng.



Đã đi qua suốt mấy quán bar nhưng chẳng ai nhìn thấy anh đã qua.



Một bóng người thấp thoáng đằng xa, lưng tựa vào gốc cây, người co ro vì lạnh nhưng dường như đã say sưa không còn tỉnh.



Ôn Gia Long vội vàng chạy đến đỡ lên xe, tay chân lạnh buốt, người sặc mùi rượu, miệng liên tục lẩm bẩm điều gì đó.



Ôn Gia Long nhìn thấy bộ dạng hiện tại của người anh em cũng phải lắc đầu, bất lực.



Dường như cú sốc lần này quá lớn với cậu ta.



Tuy ngày thường luôn lạnh lùng nhưng đó chỉ là vỏ bọc rỗng thực chất Châu Gia Việt lại yếu đuối hơn bất kì ai.




Một cú sốc mạnh có thể biến hình ra bộ mặt thật đầy yếu đuối và lo sợ.



Dự án tâm huyết của cậu chỉ tan tành trong nháy mắt bây giờ đến việc gặp mặt người thân cậu cũng né.





Chỉ có thể một mình lặng lẽ chìm vào những cơn say.



Đêm nay lạnh, cái lạnh buốt thấu tim, Hạ Như Yên vẫn miệt mài chạy khắp các quán rượu để tìm kiếm nhưng chả thấy chồng đâu, đến ngay cả điện thoại cũng chỉ để lại hai chữ “thuê bao”.



Không cần biết anh có muốn gặp mặt cô lúc này hay không nhưng cô vẫn miệt mài tìm, dù biết rằng việt này như ốc mò đáy bể.



Bởi Quảng Đông có biết bao nhiêu cái bar, quán rượu lớn nhỏ.



Những hạt nhỏ màu trắng rơi xuống, Hạ Như Yên ngước mắt lên cao nhìn, hai bàn tay đưa lên đón những hạt tuyết đầu mùa.



Con tim cô cũng đóng băng dần, lòng đầy lo lắng.



Người cô không ngừng run, mặt tái lại, chân tay tím ngắt.



Hai bàn tay liên tục xoa xoa vào nhau, hà một ít hơi thở vào trong để làm ấm.



Cô vừa đến trước cửa biệt thự một ánh đèn chiếu rọi từ sau làm cô chói loá theo phản xạ tự nhiên lấy cánh tay che lên mắt.



Đó là cậu em trai Châu Gia Luân, cậu ta vừa về đã nghe tin cô đi tìm chồng nên cũng vội vã chạy theo.



Châu Gia Luân bước xuống xe Hạ Như Yên hớt hải chạy tới lo lắng hỏi: “Gia Luân sao rồi?”

Châu Gia Luân bất lực lắc đầu: “không thấy.”

Hạ Như Yên mỉm cười, một nụ cười giả tạo, một nụ cười đầy rẫy nỗi bất an rồi đến tiếng thở dài nhẹ: “tuyết năm nay rơi sớm nên lạnh hơn.



Không biết anh ấy giờ này liệu còn ngoài đường không?”

Tuyết mỗi lúc càng dày đặc, trắng xoá, khiến Hạ Như Yên tê tái nhưng cũng chả lạnh bằng nỗi thương lòng.



Chưa bao giờ cô thấy Châu Gia Việt hành động theo cảm tính như lúc này, anh cũng chưa từng né tránh.



Châu Gia Việt trong lòng cô trước giờ vẫn là một người lạnh lùng, dám đương đầu đón nhận, mọi chuyện qua tay anh vẫn được sắp xếp ổn thoả.



Có lẽ lần này anh cần khoảng thời gian để suy nghĩ lại mọi việc.



Trong lòng cô vẫn len lỏi lòng tin nhất định anh vẫn sẽ lật lại được tình thế..