Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 17: 17: Mẹ Chồng Ra Tay Đòi Lại Công Bằng Giúp Con Dâu




Sau mấy tiếng dầm mưa hôm nay, sáng sớm Như Yên thức dậy liên tục hắt xì, da dẻ xanh xao, toàn thân đau nhức, người mệt mỏi, yếu ớt, thi thoảng còn chút ớn lạnh.



Rồi thêm đêm qua sốt một trận li bì bây giờ đúng là thảm hoạ không thể tưởng tượng được.



Tiếng gõ cửa ở ngoài, Như Yên chậm rãi bước xuống khỏi giường đi ra mở cửa.



Mẹ chồng vừa bưng lên một bát cháo còn nóng hổi vừa hỏi han: “con thấy sao rồi hả?”

Như Yên lắc đầu: “con không sao” rồi cố nở một tươi trên gương mặt nhợt nhạt thiếu đi sức sống.



Bước chân yếu ớt, đầu hơi choáng váng.



Dường như cô chả còn chút sức lực nào nữa.



Tay cầm thìa chậm rãi vừa thổi vừa ăn bát cháo thịt bằm hành tăm.



Vương Tú Anh nhìn thấy sắc mặt con dâu kém hẳn lo lắng hỏi: “hôm qua tại sao con lại dầm mưa trở về? Có phải thằng Gia Việt lại làm gì con không?”

Điều cô lo sợ cuối cùng cũng đến, tay cô đặt nhẹ cái muỗng xuống, mỉm cười lắc đầu: “làm gì có đâu mẹ.



Chỉ là hôm qua con không bắt được xe về thôi!”

Tất nhiên bà Tú Anh chả tin những lời đó, vẫn gắng gượng hỏi: “con đừng nghĩ sẽ qua được mặt mẹ.



Nếu con không nói vậy được mẹ tới công ty hỏi nó.”

Như Yên hoảng hốt ngăn lại: “đừng, đừng mà mẹ.



Con nói, con nói.



Thật ra giữa bọn con hôm qua có hiểu nhầm xảy ra nên là con có chút tức giận.



Trong phút bốc đồng lỡ dại dầm mưa.”

Sau một lúc Như Yên lựa nói đủ thứ bà Tú Anh mới chịu tin mà rời khỏi.



Tiếng thở phào nhẹ nhõm trên gương mặt hãy còn mệt mỏi của Như Yên.



Cũng ngay lúc đó, Vương Tú Anh thay vội quần áo xách chiếc túi xách nhỏ đi đến công ty.





Vừa vào đã nghe bàn tán ra vào thì bà gượng hỏi ra được mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua.



Gương mặt bà biến sắc đầy giận giữ đi thẳng lên phòng làm việc Châu Gia Việt.



Vừa lúc nhìn thấy hai cha con Châu Gia Việt đang đi từ thang máy trở ra, một tiếng gọi khiến cả hai quay lại: “Châu Gia Việt…con đứng lại.”

Cả hai cha con liếc nhìn gương mặt Vương Tú Anh đoán được mọi sự không lành sắp xảy đến.



Hai người nhìn nhau sững sờ lắc đầu đi lại gần.



Châu Gia Việt có chút ấp úng: “mẹ…sao lại đến đây?”

Bà Tú Anh chỉ thẳng tay vào con trai nói: “hôm qua con đã làm gì con dâu mẹ hả?”



Châu Gia Việt dùng ánh mắt như người vô tội nhìn bố rồi quay sang mẹ.



Nhưng đều bị phũ phàng.



Thật ra Châu Gia Minh tuy là chủ tịch của một tập đoàn lớn nhưng lại luôn yêu chiều và nghe lời vợ, luôn sợ bà xã phải buồn.



Vì thế dù là đứng giữa con trai và vợ thì hiển nhiên ông sẽ chọn bên vợ.



Bà Vương Tú Anh trước giờ chưa từng đến công ty làm việc như này nhưng từ khi có con dâu dường như con trai bị đẩy ra rìa.



Chỉ cần nghe thấy con dâu bị ức hiếp là lập tức bảo vệ ngay, không cần biết là ai cho dù là con trai thì bà vẫn xử lí gọn vì đằng sau còn có ông chồng lớn tiếng chống lưng mà.



Châu Gia Việt có chút ngờ ngợ hỏi lại: “chuyện…chuyện gì vậy? Đâu có gì đâu.”

Vương Tú Anh thêm phần tức giận quát lớn: “tại sao hôm qua Như Yên lại dầm mưa? Tại sao có video Như Yên phải lau sàn nhà?”

Ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía họ Châu Gia Minh vội xoa dịu: “mình có chuyện gì về nhà rồi nói.




Ở đây là công ty không tiện nói mấy việc này.”

Vương Tú Anh lườm chồng một cái: “ông còn dám bênh nó sao?”

“Không, không tất nhiên là không phải.



Nó sai rồi nên dạy dỗ một trận.”- Châu Gia Minh cười cười đáp lại vợ, rồi nháy mắt với Châu Gia Việt.





- “Con trai hoạ con gây ra con tự chịu bố không gánh nổi.”

Bên ngoài có tiếng xì xào, chẳng biết ai nói nhưng rất nhiều giọng nói khác nhau:

“Nghe nói đó là bà chủ tịch.”

“Trách gì mà nhìn vừa sang trọng vừa khí chất tới vậy.”

“Thấy bảo bà ấy tuy chỉ ở nhà nội trợ nhưng lại rất quyền lực cả chồng và con trai đều rất nghe lời.”

“Ngưỡng mộ ghê.”

“Bà ấy nhắc đến con dâu, lau sàn nhà… là cô gái hôm qua sao? Vợ của tổng giám đốc.”

“Ôi trời thật tội nghiệp, lấy phải kẻ lạnh lùng như tổng giám đốc vậy.”

“Thật sự không có.”- Vương Tú Anh đi gần về phía con trai, nhấp nháy nhanh hai mắt, môi nở một nụ cười có chút nham hiểm.



“Không có.”- Châu Gia Việt lắc đầu.



“Cô lại đây.”- Bà chỉ vào một nữ nhân viên.



Cô nhân viên kia sợ tái mặt, tay chân run rẩy, cười gượng, từ từ tiến lại gần.



“Tôi hỏi cô có phải hôm qua tổng giảm Châu của các cô có bắt một cô gái lau sạch vết cà phê bằng giấy có đúng không?”- Nói xong bà đưa mắt nhìn chồng.



Châu Gia Minh đành bất lực nói:

“Cô nói thật đi không phải sợ, còn nếu dám nói dối thì lập tức nghỉ việc.”

“Dạ có ạ.”- Cô nhân viên nhắm mắt nín thở nói.



“Sao hả? Giờ còn chối cãi nữa không?”- Bà Vương Tú Anh nhìn chăm chăm con trai.




“Thực ra mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm thôi mẹ.



Về nhà rồi nói có được không? Bây giờ con có cuộc họp con đi trước.”- Châu Gia Việt quay lưng định rời đi thì bà Vương Tú Anh cầm cổ áo lôi quay lại:

“Định đi đâu hả? Hôm nay chưa giải quyết xong chuyện này không được đi đâu hết.”

Bỗng nhiên Hạ Như Yên hớt hải chạy đến, vừa thở vừa giữ tay mẹ chồng: “Mẹ tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi!”

Giọng nói yếu ớt, tiếng thở gấp gáp, khuôn mặt trắng bệch, người hơi run run.



Cô đứng loáng choáng không vững Châu Gia Việt vội chạy tới đỡ lấy.





Hai ánh mắt nhìn nhau, Như Yên vội vàng giải thích:

“Mẹ à, thực ra Gia Việt đối xử rất tốt với con.



Hôm qua chỉ là anh ấy muốn con rèn luyện tính kiên nhẫn thôi! À phải rồi tối nay anh ấy còn đặt nhà hàng để đưa con đi ăn nữa đó mẹ.”

Bà Tú Anh ngạc nhiên hỏi lại: “Đi ăn sao? Chỉ có hai đứa.”

“Dạ phải.”- Như Yên gật đầu lia lịa.



Bà Tú Anh mỉm cười không ngớt chân bước đi đầu ngoảnh lại nhìn, thầm vui mừng.



Châu Gia Việt cố ôm chặt Hạ Như Yên cả hai cười gượng, đứng nhìn đến khi mẹ đi khuất bóng.



Tiếng thở phào nhẹ nhõm, Như Yên yếu ớt choáng váng.



Châu Gia Việt đỡ cô vào phòng làm việc ngồi bên ghế soà, chạy vội ra hiệu thuốc mua một ít thuốc cảm.



Vừa trở về cô đã nằm gục bên ghế sofa thiếp đi vì mệt.



Châu Gia Việt đến gần, tay đặt nhẹ lên vầng trán cô thấy nóng hổi liền xé ngay miếng hạ sốt dán lên.



Anh ngắm nhìn gương mặt tái bệch của cô lại áy náy về chuyện hôm qua.



Hạ Như Yên giật mình thức dậy thấy chiếc áo vest trên người mỉm cười nhẹ.



Ngước nhìn ra ngoài thì trời vừa tối, mọi người đã tan ca.



Không gian yên tĩnh, cô chống tay đứng dậy bước đi loạng choạng.



Vừa đến trước cửa công ty thì cô gặp Gia Luân.



Anh hỏi: “Như Yên sao chị lại ở đây? Chị không khoẻ sao trông sắc mặt kém thế?”

Châu Gia Việt vừa đi lấy ly cà phê quay lại đã không thấy cô đâu nên lo lắng chạy vội đi tìm.



Từ đằng xa anh chạy tới ôm lấy vùng eo Như Yên kéo sát vào người nói: “ cô đang không khoẻ mà sao lại chạy lung tung vậy hả?”

Như Yên gượng cười càng đẩy tay ra thì anh lại càng ôm chặt hơn.



Cô trừng mắt nói như đay nghiến: “anh làm gì vậy?”

Không để cô hỏi gì thêm nữa anh kéo đi về phía xe, mở cửa đẩy cô ngồi vào, với tay cài dây an toàn xong đóng sập cánh cửa lại.



Rồi lái xe đi vút.





Châu Gia Luân vẫn đứng đó nhìn họ đi khuất hẳn.



Khuôn mặt trở nên u buồn, ảm đạm.



Thực ra anh vẫn biết tình cảm đơn phương luôn là thứ làm cho con người ta đau khổ nhất.



Thế nhưng anh cũng không có cách nào thoát ra khỏi mối tình này.



Anh lái xe ghé vào một quán rượu, một mình vừa nhâm nhi vừa suy nghĩ gì đó.



Chiếc xe dừng lại trước nhà hàng Tây.



Hạ Như Yên vẫn đứng ngây người ngắm nhìn xung quanh.



Mắt cô sáng rực, nơi đây đúng là sang trọng ngay cả nhà bếp cũng đẹp và rất gọn gàng.



Nhìn ra cửa sổ có thể nhìn thấy bầu trời và các vì sao.



Xung quanh nhà hàng trang trí lộng lẫy vừa hiện đại nhưng vẫn có chút pha cổ điển.



Cô vừa cầm quyển thực đơn lên xem qua đã phải giật mình thốt đơn vì chả có món nào giá dưới năm trăm.



Một nụ cười nhạt nhẽo, ánh mắt nhìn về Châu Gia, lững lự nói nhỏ: “hay là chúng ta về đi.



Ở đây đắt quá.”

Châu Gia Việt nhếch môi cười nhẹ, nhìn cô đáp lại: “cô muốn mời mà còn tiếc tiền sao?”

Hạ Như Yên cúi đầu bất lực lắc đầu “đương nhiên không phải.”

Thức ăn vừa bày lên Như Yên xót xa buông nhẹ tiếng thở dài.



Cô vừa ăn thi thoảng liếc nhìn qua khung cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài.



Bầu trời tối mịt thưa thớt ánh sao sáng lấp lánh.



Bên lề đường ánh sáng vàng hoe của những chiếc đèn nhỏ.



Không gian về khuya dần yên tĩnh hẳn.



Cả cô và anh đều không một ai lên tiếng, chỉ lặng im nhìn nhau thi thoảng bất chợt hé một nụ cười vội tắt..