Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 137: 137: Buổi Hẹn Daisy…




Vệt nắng cuối ngày còn sót lại, mùa xuân ấm áp, hoa tươi rực rỡ.



Cánh cổng khu vui chơi hôm nay cũng đông đúc đến lạ lùng.



Tiếng trẻ em nô đùa, cười vang.



Đằng xa cô bé Daisy nhỏ nhắn xinh xắn vẫy tay: “thần tiên tỉ tỉ…ở bên này.”

Hạ Như Yên cùng Châu Gia Việt dần bước đến, nhẹ nhàng hỏi: “công chúa chỉ mình em tới sao? Ba em đâu?”

Daisy mỉm cười, vui vẻ đáp lại: “ba em nay bận tiếp khách cho nên chỉ mình em tới.”

Như Yên dắt tay cô bé: “đi thôi!”.



Châu Gia Việt cũng đi phía bên cạnh.



Cô bé quay sang hỏi: “anh Gia Việt có đối xử tốt với chị không?”

Như Yên cười, tay vuốt ve nhẹ trên mái tóc bồng bềnh buông xoã của cô bé: “anh ấy rất tốt.”

Cô bé ngước lên nhìn Gia Việt: “anh mà dám đối xử không tốt với chị ấy thì em sẽ cướp về tay.



Lúc đó đừng có mà hối hận.”

Lời nói của đứa trẻ khiến cả anh và cô đều phải bật cười.



Cô bé tuy nhỏ tuổi nhưng lại hiểu chuyện đến độ ai cũng muốn thương.



Tuy sinh ra đã ở vạch xuất phát nhưng Daisy không giống như những đứa trẻ đồng trang lứa khác, cô bé rất ngoan ngoãn, nghe lời và không tỏ ra mình là tiểu thư, luôn hoà đồng.



Hạ Như Yên gật đầu: “được rồi bà cụ non của tôi ạ.”

Châu Gia Việt nãy giờ chỉ cười, mà không nói nổi tiếng nào.



Ba người họ bước lên chiếc tàu lượn siêu tốc, Daisy ngồi trước tiên, Như Yên ngồi giữa và Châu Gia Việt sau cùng.



Cô bé Daisy có vẻ khoái lắm, chỉ muốn nhanh nhanh chạy để trải nghiệm cảm giác tim đập loạn nhịp là như nào.





Châu Gia Việt có chút run run, trán lấm tấm mồ hôi khiến Hạ Như Yên bật cười ngoái đầu hỏi: “anh sợ sao?”

Châu Gia Việt lắc đầu: “Daisy con bé còn không sợ.



Sao anh lại sợ được cơ chứ!”

Động cơ khơi động ù ù, trong chốc lát bắt đầu chạy.



Con đường khúc khuỷu, quanh co; con tàu lượn lướt qua như một cơn gió.



Tiếng la hét ầm ĩ.



Châu Gia Việt ôm chặt lấy Hạ Như Yên, cô cảm nhận rõ nhịp tim anh đang đập thình thịch.



Cả ba đều nhắm chặt mắt, mở toang cổ họng mà hét thật to, hét như chưa từng được hét.



Gió thổi khiến làn tóc bay, rối bời.



Cảm giác thoải mái đến lạ, như thể một chuyến tàu trút bỏ đi mọi cơn muộn phiền, âu lo.



Kế tiếp là Như Yên và Daisy bước vào vòng quay ngực gỗ, hai người chọn con gần nhau nhất ngồi lên.



Châu Gia Việt đứng ngoài đưa chiếc điện thoại di động lên cao, chụp hình: “nào cả hai nhìn lên đây.



Một…hai…ba…cười.”


Nụ cười hé trên môi hai cô gái, xinh như thiên thần.



Tiếp sau là cái điệu chắp tay hình trái tim, hai ngón tay giữa nâng lên kiểu dễ thương, hay là hai bàn tay nắm chặt,…Chỉ sau một lúc đã thu trọn một bộ sưu tập ảnh không lồ.



Và rồi họ cứ di chuyển hết chỗ này đến chỗ khác, chơi hết trò này đến trò khác.



Đến lúc ngước mắt nhìn thì trời đã tối hẳn.





Thời điểm ấy đã 7 giờ tối rồi.



Chân hơi tê, cổ họng khát, cả ba người di chuyển đến chiếc xích đu giữa lòng khu vui chơi.



Châu Gia Việt nói: “hai người chờ lát.



Anh đi mua nước rồi quay lại ngay.”

Hai cô gái ngồi xuống trên mảnh gỗ xích đu, chân đưa qua lại nhè nhẹ.



Daisy liếc nhìn quanh rồi nói: “từ ngày mẹ mất em luôn khép mình mà ít đi đâu chơi.



Thật không ngờ lại có nhiều chỗ thú vị đến vậy.”

Như Yên cười, cô đưa chiếc xích đu mạnh hơn.



Mảnh gỗ lên cao rồi xuống thấp, hai chân cô khép chặt, duỗi thẳng về trước: “em xem chơi xích đu cũng khá thú vị mà.”

Daisy cũng làm theo, cơn gió thôi qua mát lành, hai cô gái cười đùa vui vẻ.



Khu vui chơi tầm này cũng đã vụt sáng, đèn thắp lên lung linh.



Ánh đèn hoa kì, pha lê vàng rực rỡ, bóng nháy lép đầy màu từ vàng, đỏ, xanh lá,… chiếc đu quay, hay con ngựa gỗ vẫn đang hoạt động tăng ca bởi người còn sót lại khá đông đúc.



Tiếng ồn ào, tấp nập, vui vẻ.



Châu Gia Việt bê trên tay ba ly trà sữa matcha bước tới: “đồ uống tới rồi đây.”

Daisy nhận lấy đồ uống: “cảm ơn anh” rồi uống thử một ngụm.



Vị mát lành của đá lạnh, vị hơi chát của trà hoà cùng sự béo ngật của sữa béo, cô bé nuốt ực xuống, ánh mắt rực sáng lên: “lần đầu tiên em uống một thức uống ngon tới vậy.”

Châu Gia Việt bước đến ngồi xuống xích đu bên cạnh Daisy, cười nhẹ: “lần đầu anh nếm thử cũng giống như em hiện giờ đó.





Cứ đi theo thần tiên tỉ tỉ của em thì sẽ trải nghiệm đủ các loại gia vị trên đời.”

Daisy uống ực liên tục mấy ngụm: “thật sự là rất rất ngon.



Trước nay em chưa từng nghĩ trà sữa lại ngon đến vậy.



Em vẫn luôn cho rằng sinh tố hoa quả vẫn là ngon nhất.”

Như Yên cũng nhẹ hút một ngụm trên ống hút: “mỗi loại đồ uống nó sẽ có đặc trưng riêng: sinh tố trái cây sẽ lưu lại mùi thơm dịu của từng loại quả, trà sữa lại là sự hoà quyện ngọt ngào bùi bùi của trà và béo ngậy của sữa.



Cho dù là em uống loại nào chỉ cần vui vẻ cảm nhận tự khắc nó sẽ tan dần trong miệng, vị giác kích thích sẽ ngon hơn.”

Daisy vốn lanh lợi, cô bé đáp lại ngay: “vị ngon của đồ uống không phải là đang uống thứ gì mà là uống cùng ai.”

Châu Gia Việt xoa nhẹ trên mái tóc cô bé: “em hiểu nhanh lắm!”

Ba chiếc xích đu trong ánh sáng lờ mờ cứ lên rồi xuống, mọi thứ đều chầm chậm.



Trên bờ môi mấy người họ đều rất tươi, khuôn mặt rạng rỡ hơn hẳn.



Phải chăng sự gắn bó nó đến từ lòng yêu thương?

Ngồi nén lại một lúc thì cũng đã qua giờ ăn tối, Như Yên đứng dậy: “chúng ta đi ăn tối thôi! Quá muộn rồi.”

Châu Gia Việt hỏi: “hai vị nữ hoàng muốn đi đến đâu để đích thân thần hộ giá.”

Như Yên và Daisy tỏ vẻ cao quý, thoáng chút yểu điệu: “mau đi thôi.”

Ba ánh mắt, ba nụ cười đầy vui vẻ.



Như Yên nói: “hay là chúng ta đi ăn lẩu và thịt nướng đi.



Tự nhiên em thấy thèm quá.”

Chiếc Lexus tấp vào bên lề đường, châu Gia Viêt và Daisy thoáng chút không quen.



Như Yên khích lệ: “ở đây tuy nhìn không sang trọng lắm nhưng đồ ăn lại rất ngon.” - cô chỉ về phía chiếc bàn trống: “hai người qua kia ngồi đi.”

Châu Gia Việt cùng Daisy bước dần tới, ngồi nhẹ xuống ghế.



Cô bé nhỏ khẽ thì thầm: “anh nói đúng, đi theo chị Yên thì món gì cũng nếm được qua.”


Như Yên gọi đồ một lát sau ông chủ đã bê ra một ít xiên nướng, nồi lẩu hỗn hợp, hai dĩa ốc lớn.



Mùi thơm nồng quyện sâu vào mũi.





Như Yên đưa vào tay Daisy một que xiên: “em thử đi, ngon lắm!”

Thấy Daisy có chút chần chừ thì Châu Gia Việt cầm lên, cắn một miếng trước: “em ăn đi, thật sự rất ngon.”

Daisy hỏi lại: “anh Việt…anh cũng ăn ở đây rồi hay sao?”

Châu Gia Việt gật đầu: “tất nhiên rồi, mà anh nói em nghe không chỉ một lần đâu anh đã ăn rất nhiều lần, thành ra bây giờ nghiện luôn.”

Daisy không ngần ngại mà cắn miếng nhỏ thử, chiếc răng nghiền, cái lưỡi nếm, vị dai dai bùi bùi: “đúng là rất ngon.”

Như Yên lấy một chú ốc lên: “tay phải cầm xiên, tay trái cầm ốc, đâm vào cái đầu nó, rút nhẹ thân ốc ra, chấm một ít nước mắm và ăn.



Hai người mau thử đi.”

Cả Châu Gia Việt và Daisy cùng làm thử, ăn một miếng mà nhớ một đời.



Vị thơm ngon là lạ.



Cả ba đã vui vẻ mà chén sạch đồ ăn từ xiên nướng đến nồi lẩu sôi sùng sục.



Ba chiếc bụng đói rất nhanh chóng đã no cằng, ọc ạch.



Châu Gia Việt vẫy tay gọi: “ông chủ…tính tiền.”

Sau khi đã thanh toán, ba người bước lên xe rời khỏi.



Ánh đèn pha rọi vào một ngôi biệt thự giữ lòng thành phố, ông Jacsson đã đứng sẵn chờ.



Vừa thấy Như Yên và Gia Việt bước xuống niềm nở, tay bắt mặt mừng: “cảm ơn hai cô cậu, hai người vất vả rồi.”

Châu Gia Việt lắc đầu: “ông quá lời rồi.”

Như Yên vẫy tay: “chào Daisy nha! Lúc nào muốn đi chơi tiếp thì cứ gọi chị.”

Châu Gia Việt tiếp lời: “cũng muộn rồi, ông Jacson chúng tôi xin phép.”

Hai ba con Daisy đứng vẫy tay chào đến lúc chiếc xe đi khuất bóng.



Ông Jacson quay sang hỏi con gái: “con gái hôm nay đi chơi thế nào? Có thể kể cho ba nghe được không?”

Daisy bắt đầu kể lể: “bọn con đi chơi khu vui chơi, con được nếm mùi trà sữa, ăn thử thức ăn lề đường.



Thật sự rất tuyệt.”

Ông Jacsson cười lớn: “đáng tiếc là ba lại không được đi cùng.”

Daisy nói: “vậy lần sau con dẫn theo ba đi cùng.”

Hai ba con khoác tay nhau vui vẻ trò chuyện đi dần khuất bóng vào căn biệt thự hạng sang..